
Dấu Chân Thời Gian
Nhiều năm sống ở nước ngoài, tôi luôn cảm thấy thiếu vắng một người. Dù đã đạt được thành tựu lớn trong sự nghiệp, với việc tiếp tục học Tiến sĩ sau khi tốt nghiệp cao học, tôi không thể phủ nhận cảm giác trống rỗng trong lòng. Mặc dù có nhiều bạn bè tốt, nhưng tôi chưa bao giờ yêu ai, và người bạn thân nhất của tôi lại là Kelly.
Khi mới đến Canada, tôi gặp phải nhiều khó khăn trong việc thích nghi với môi trường mới và thường xuyên mất ngủ. Kelly, một người bạn thân thiết, đã giúp tôi vượt qua những khó khăn đó. Tuy cuộc sống ở Canada khá ổn định, tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn điều gì đó. Trong một lần đùa giỡn với Kelly, tôi đã nói: "Cậu không phải là bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở Canada sao? Giúp mình thôi miên để tìm ra thứ mình đang thiếu đi."
Kelly nghiêm túc trả lời rằng thôi miên chỉ có thể thực hiện khi có lý do bắt buộc. Tôi chỉ cười và cho rằng cô ấy quá nghiêm túc. Tuy nhiên, một đêm, tôi bất ngờ gặp một cô gái đang ngồi dưới đèn đường cho mèo ăn. Không hiểu sao, tôi không thể kiểm soát được cảm xúc, nước mắt tự nhiên tuôn rơi. Nhưng tôi không thể lý giải tại sao mình lại khóc.
Tất cả những điều này khiến tôi nhận ra, mặc dù thành công và có mọi thứ xung quanh, tôi vẫn thiếu đi sự trọn vẹn trong tâm hồn. Những cảm xúc này không thể chỉ đơn giản được giải thích bằng lý trí, mà là những khoảng trống sâu thẳm trong cuộc sống mà tôi chưa từng đối diện.