“Đáng lẽ mày phải đi đời ngay từ phát đầu tiên mới đúng!” Trương Cường gằn giọng, không giấu nổi sự bực bội khi thấy Khương Sơn vẫn an toàn. Có lẽ cậu ta vẫn chưa quên chuyện suýt bị Khương Sơn đẩy vào chỗ chết. Khương Sơn cầm khẩu súng, thoáng chần chừ – bởi như tôi đã phân tích, ngay cả phát đầu cũng có thể là phát định mệnh. Nhưng thời gian không chờ ai, nếu không bóp cò, cậu ta cũng sẽ nhận kết cục bi thảm như Triệu Triết.
Cuối cùng, Khương Sơn hít sâu, mồ hôi túa ra như tắm, nhắm mắt bóp cò.
“Tạch!”
Âm thanh khô khốc vang lên, Khương Sơn thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Một phần sáu xác suất – không dễ gì vượt qua. Khương Sơn thở dốc, trao súng cho Trương Cường, nghiến răng:
“Chúc mày may mắn!”
Rõ ràng, cậu ta vẫn mong Trương Cường sẽ là người dính đạn. Trương Cường nhận lấy, không chần chừ, chĩa thẳng vào đầu mình rồi bóp cò.
“Tạch!”
Lại một lần nữa, khẩu súng không nổ. Trương Cường bật cười lạnh:
“Tao không phải người tốt, nhưng ít nhất còn bản lĩnh hơn mày. Ông đây chẳng sợ gì hết!”
Đến lượt Từ Mỹ Phượng – người thứ ba – cô nàng sợ đến mức không dám động vào khẩu súng, ngồi bệt xuống đất bật khóc. Mọi người nhìn cảnh này, thậm chí còn có chút hả hê. Nếu Từ Mỹ Phượng không dám bóp cò cho đến khi hết giờ, cô ta sẽ là người bị loại.
Trương Cường quay sang, khuyên nhủ:
“Bây giờ còn dám thử thì vẫn có cửa sống, xác suất chỉ còn một phần bốn thôi, không dễ trúng đâu. Không dám thử thì chắc chắn chết.”
Từ Mỹ Phượng nhìn khẩu súng mà tay run lẩy bẩy, mãi không dám cầm lên. Trương Cường sốt ruột, nghiến răng, giơ súng lên chĩa thẳng vào cô:
“Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô thôi, nếu có chết cũng đừng tìm tôi báo oán!”
Dứt lời, Trương Cường bóp cò.
“Tạch!”
Lại là một phát súng rỗng. Từ Mỹ Phượng sợ đến mức không kiểm soát được bản thân, nước mắt nước mũi tèm lem.
Tôi quan sát mọi chuyện, nheo mắt nhắn cho Triệu Phi:
[Cậu sẽ không chết đâu!]
Trương Cường đưa súng cho Tống Trân Trân:
“Cần tôi bóp cò giúp không?”
Tống Trân Trân cắn môi, quyết định tự mình cầm lấy khẩu súng. Là tiểu thư nhà giàu, cô ấy không muốn số phận mình nằm trong tay người khác. Nhưng dù đã cầm súng, Tống Trân Trân vẫn do dự chưa dám hành động.
Tôi tranh thủ nhắn cho Triệu Phi những gì mình vừa nhận ra. Theo luật, trò cò quay Nga thường là tự bắn vào mình. Nhưng vừa rồi, Trương Cường lại chủ động bóp cò cho Từ Mỹ Phượng. Điều này có hai khả năng:
Một là chỉ cần đúng thứ tự, ai bóp cò cũng được, không nhất thiết phải tự tay người đó.
Hai là chỉ cần sáu phát súng được bắn ra, không quan trọng ai là người bóp cò.
Nếu là trường hợp đầu thì không còn cách nào cứu Triệu Phi. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai, Triệu Phi vẫn còn hy vọng. Khi đến lượt, chỉ cần cậu ấy nhanh tay bắn liên tiếp hai phát, đảm bảo phát cuối cùng không rơi vào Hoàng Ngọc Lang, vậy là thoát hiểm. Đây là phương án duy nhất tôi nghĩ ra để Triệu Phi sống sót.
Tôi nhắn cho Triệu Phi:
[Nếu thật sự phải giết người, cậu có thể nhờ luật sư, thậm chí xem đó là cách chủ động bảo vệ bản thân.]
Triệu Phi nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi gửi lại:
[Lão đại Thập Ngũ, cảm ơn cậu!]
Bên kia, Tống Trân Trân mặt mày tái mét, trông cực kỳ căng thẳng – có lẽ đây là lần cô ấy rơi vào tình cảnh khốn đốn nhất từ trước đến giờ. Nhưng không như Từ Mỹ Phượng, Tống Trân Trân nhắm mắt lại, dồn hết can đảm bóp cò.
“Lạch cạch!” – Không có đạn!
Triệu Phi hít sâu, cảm nhận rõ rệt áp lực khi xác suất sống chỉ còn 50%. Cậu ấy khẽ nói:
“Lão đại, xin lỗi nhé!”
Cậu ta tiếp tục:
“Tôi biết nếu làm theo cách của cậu thì mình có thể sống, nhưng dù tôi có tệ hại đến đâu cũng không đủ độc ác để làm vậy.”
Những người khác không hiểu Triệu Phi đang ám chỉ điều gì, chỉ riêng tôi nhận ra đây là quyết định của cậu ấy. Dù cơ hội sống chỉ còn một nửa, Triệu Phi vẫn chọn đối mặt, không trốn tránh, không đẩy người khác vào chỗ chết.
Triệu Phi nhận lấy khẩu súng từ tay Tống Trân Trân, mỉm cười nhìn tôi:
“Cảm ơn cậu, lão đại Thập Ngũ. Đôi khi tôi chỉ ước mình xấu xa hơn một chút.”
Rồi cậu ấy bóp cò.
“Lạch cạch!”
Lại một lần nữa, chẳng có viên đạn nào. Có lẽ ông trời đã thương xót cho lòng can đảm của Triệu Phi. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa Hoàng Ngọc Lang, người cuối cùng, chắc chắn sẽ là nạn nhân.
Hoàng Ngọc Lang bật khóc, tay run rẩy cầm khẩu súng. Cô ta nhìn tôi trách móc:
“Thiết Thập Ngũ, cậu từng nói sẽ cứu tôi, sao lại chỉ lo cho Triệu Phi mà bỏ mặc tôi?”
Nhưng thay vì hướng súng về phía tôi, Hoàng Ngọc Lang lại chĩa về phía Trương Cường:
“Trương Cường, từ nhỏ đến lớn mày luôn bắt nạt tao. Nếu phải chết, tao kéo mày theo!”
Cô ta nghẹn ngào:
“Đừng trách tao, tại Thiết Thập Ngũ bảo phát này có thể bắn vào người khác.”
Nước mắt, nước mũi tèm lem, Hoàng Ngọc Lang lùi dần về phía sau, không đủ dũng khí bóp cò. Cô ta lùi đến mép tầng lầu đổ nát. Trương Cường không chần chừ, xông lên đẩy mạnh. Hoàng Ngọc Lang rơi xuống, đáp trúng xác Triệu Triết, cũng bị thanh thép xuyên qua tim.
Chúng tôi vội vàng chạy xuống. Trương Cường giật lấy khẩu súng:
“Vẫn còn một viên chưa bắn, lỡ trò chơi chưa hoàn thành mà phải làm lại thì vẫn có người phải chết.”
Nói rồi, cậu ta bóp cò.
“Đoàng!”
Có đạn, nhưng chỉ là đạn giả. Cả nhóm chết lặng trong sự im lặng căng thẳng.
Ngay lúc đó, Cầu Được Ước Thấy gửi tin nhắn vào nhóm lì xì:
[Chúc mừng mọi người đã vượt qua trò chơi. Sát nhân Trương Cường đạt được danh hiệu cao nhất, điều ước của bạn sẽ được thực hiện.]
Hai chữ “sát nhân” nổi bật khiến ai nấy đều tránh xa Trương Cường như tránh tà. Cậu ta nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Được thôi, tôi là kẻ ác! Tôi tội lỗi! Các người cũng đừng mong yên ổn!”
Nói xong, Trương Cường nhập điều ước vào nhóm:
[Cho Tống Trân Trân ngủ với tôi!]
Rời khỏi tòa nhà đổ nát, tôi vỗ vai Triệu Phi, nhắc nhở:
“Phải tìm ra Cầu Được Ước Thấy, nếu không tất cả chúng ta đều tiêu đời.”
Triệu Phi gật đầu đồng ý. Với các mối quan hệ rộng rãi, cậu ta có thể giúp tìm ra manh mối.
Về đến nhà, tôi suy nghĩ lại hành động của từng người. Triệu Triết và Hoàng Ngọc Lang đã chết, có thể loại khỏi diện nghi ngờ. Những người còn lại đều không có gì bất thường. Chỉ có Lý Nhiễm – dù nói vẫn ổn nhưng mãi không xuất hiện – càng khiến tôi nghi ngờ.
Tôi nhắn trong nhóm nhỏ:
[Nếu cậu không sao, sao hôm nay không đến hiện trường?]
Lý Nhiễm vẫn trả lời lạnh nhạt:
[Vào thẳng vòng trong rồi, đến làm gì nữa.]
Tôi chưa kịp đáp lại thì Tống Trân Trân đã bùng nổ:
[Lý Nhiễm, đồ rẻ rách! Cầu Được Ước Thấy chắc chắn là cô đúng không?]
[Cô làm gái rồi còn muốn kéo tôi xuống bùn à?]
[Tôi nói cho cô biết, dù tôi có ngủ với ai cũng còn hơn loại như cô!]
[Thừa nhận đi, khai ra trên nhóm lì xì, cô chính là Cầu Được Ước Thấy!]
[Rồi dắt theo tên khốn Trương Cường biến khỏi đây, đừng để tôi phải buồn nôn!]
Những người còn lại chỉ biết đứng ngoài, hóng chuyện không chớp mắt.
Tống Trân Trân vốn là tiểu thư nhà giàu, luôn tỏ ra kiêu ngạo và chẳng mấy tiếng tăm tốt đẹp. Giờ lại bị Trương Cường ép buộc phải ngủ cùng, đây đúng là cảnh tượng khiến nhiều người trong nhóm cảm thấy hả hê. Tuy nhiên, tôi lại để ý thấy điều khác thường: Tống Trân Trân thực chất đang rất lo sợ, cô ấy không dám công khai đối đầu với Cầu Được Ước Thấy như Triệu Triết từng làm. Cô chỉ có thể tự mình kiểm tra từng nghi vấn, dò xét từng người.
Trong khi đó, Lý Nhiễm lại im lặng, không lên tiếng nữa. Cầu Được Ước Thấy cũng hoàn toàn giữ im lặng, không phản hồi bất cứ điều gì.
Tầm khoảng mười giờ tối, Triệu Phi bất ngờ nhắn cho tôi:
[Lão đại Thập Ngũ, hình như tôi… đã đoán ra thân phận của Cầu Được Ước Thấy…]
[Cậu còn nhớ vụ cháy năm xưa không?]
Tin nhắn của Triệu Phi khiến tôi sững người. Ký ức về đám cháy năm ấy lập tức ùa về. Khi đó, tất cả chúng tôi đều học nội trú, số người trùng khớp với thành viên trong nhóm tiền lì xì hiện tại. Đêm hôm đó, tòa nhà dạy học bỗng bốc cháy dữ dội. Khi ấy, tôi và bạn gái cũ – Chung Tiếu Tiếu – lại không có mặt trong lớp học bị cháy. Vì muốn cứu người, tôi đã đẩy Chung Tiếu Tiếu ra ngoài, còn mình lao vào biển lửa. Nhưng ngọn lửa quá lớn, cuối cùng tất cả đều gặp nạn. Đến khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Ngoại trừ Chung Tiếu Tiếu ở ngoài, mọi người đều may mắn sống sót.
Vài phút sau, Triệu Phi lại gửi tin:
[Lão đại Thập Ngũ, cảm ơn cậu đã cứu tôi. Nhưng có chuyện này tôi buộc phải nói, bởi nó liên quan đến mạng sống của tất cả.
Tôi nghi ngờ Cầu Được Ước Thấy chính là Chung Tiếu Tiếu.
Dù giờ cô ấy là người hay là ma, rất có thể vì oán hận chuyện năm đó nên quay lại trả thù chúng ta!
Nếu cậu không tin, hãy kiểm tra danh sách thành viên nhóm tiền lì xì.]
Tôi lặng người một lúc rồi mở danh sách nhóm tiền lì xì. Có tất cả mười hai cái tên, chỉ thiếu duy nhất Chung Tiếu Tiếu. Dù không muốn tin, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng đây có thể là sự thật.
Tôi thử thêm Cầu Được Ước Thấy vào danh sách bạn bè, gửi lời nhắn:
“Tiếu Tiếu, có phải cậu không? Tớ… thật sự rất nhớ cậu.”
Nhưng tin nhắn ấy hoàn toàn bặt vô âm tín. Tôi nhắn cho Triệu Phi:
[Tôi vẫn chưa thể tin được, nếu là Tiếu Tiếu, chắc chắn cô ấy sẽ không thể phớt lờ tôi như vậy.]
Triệu Phi đáp lại:
[Lão đại, tôi hiểu… Nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng, thà tin còn hơn bỏ qua!]
Ngay sau đó, Triệu Phi gửi một tin vào nhóm:
[Cầu Được Ước Thấy, đừng giấu nữa, tôi đã biết cậu là ai!]
Cả nhóm lập tức náo loạn:
[Triệu tổng, rốt cuộc người đó là ai?]
[Nếu tìm ra, tôi sẽ cho nó một trận rồi lôi đến đồn công an!]
[Khốn kiếp, dám chơi trò này với bọn tôi, phải cho nó biết tay!]
Triệu Phi lại nhắn thêm một câu mỉa mai:
[Đưa đến đồn công an? Cảnh sát nào bắt được ma quỷ?]
Không khí trong nhóm bỗng chốc lặng ngắt. Một lúc sau, Khương Sơn mới lên tiếng:
[Cậu… nói vậy là sao?]
Triệu Phi kể lại chuyện vụ cháy năm xưa, đồng thời nhắc mọi người chỉ cần đối chiếu danh sách là sẽ hiểu. Cả nhóm rơi vào im lặng, chẳng ai dám tin vào những điều kỳ dị như vậy ngay lập tức.
Tống Trân Trân thì hoàn toàn sụp đổ, nổi đóa trong nhóm:
[Khốn kiếp, Triệu Phi, cậu cấu kết với Lý Nhiễm à?]
[Tôi không tin có ma quỷ gì hết, đừng hòng kéo tôi xuống nước!]
[Lý Nhiễm, nếu bây giờ cô chịu nhận sai, tôi vẫn xem cô là chị em.]
[Chẳng phải cô thích nhất chiếc Hermes màu xám tro của tôi sao? Chỉ cần cô thừa nhận, tôi sẽ tặng cho cô!]
Phải rất lâu sau, mọi người mới bắt đầu bàn tán về những gì vừa xảy ra.
[Tôi thấy Triệu Phi nói cũng có lý, những chuyện kỳ quái liên tục xảy ra thế này, ngoài Chung Tiếu Tiếu quay về báo thù thì còn ai vào đây nữa?]
Sau khi thảo luận, cả nhóm thống nhất để Triệu Phi thử dò xét phản ứng của Cầu Được Ước Thấy. Triệu Phi liền gửi một tin nhắn lên nhóm tiền lì xì:
[Tôi biết cậu là ai rồi đấy, nếu không muốn hồn bay phách tán thì dừng trò chơi lại đi, tôi sẵn sàng bỏ tiền mời cả chục đạo sĩ!]
Tuy nhiên, phía Cầu Được Ước Thấy vẫn hoàn toàn im lặng.
Sáng hôm sau, bất ngờ Cầu Được Ước Thấy gửi một tin nhắn mới vào nhóm:
[Mùng bốn Tết rước Ông Táo về, Ông Táo ghét nhất là chuột, nên trò tiếp theo sẽ là mèo đuổi chuột!]
Vừa ra ngoài quảng trường, mọi người lại tiếp tục bàn tán xôn xao:
"Liệu có phải Chung Tiếu Tiếu thực sự trở về để trả thù không?"
Vì tính mạng bị đe dọa, ai cũng bắt đầu để tâm đến những điều huyền bí mà trước đây chẳng ai tin.
Trong nhóm tiền lì xì vẫn yên ắng, Cầu Được Ước Thấy chưa công bố luật chơi mèo đuổi chuột.
Sau một hồi tranh luận, đa số đều đồng ý với suy đoán của Triệu Phi. Nhưng khi còn chưa nghĩ ra cách đối phó, Cầu Được Ước Thấy đã gửi tiếp thông báo:
[Mùng bốn Tết rước Ông Táo, trò mèo đuổi chuột sắp bắt đầu.]
[Luật chơi: Chia thành hai đội mèo và chuột. Đội mèo truy bắt, đội chuột tìm cách chạy trốn.]
[Thời gian: sáu tiếng.]
[Cách chiến thắng: Nếu đội chuột trốn được đến hết giờ thì thắng, còn đội mèo phải bắt hết chuột trong thời gian quy định mới chiến thắng.]
[Trong đội thắng, người xuất sắc nhất sẽ được ban điều ước (MVP – Most Valuable Player).]
[Đội thua sẽ bị trừng phạt.]
Luật chơi nghe qua thì đơn giản, chỉ là trốn tìm và rượt bắt. Nhưng điều khiến ai cũng lạnh sống lưng là đội mèo sẽ có súng. Trò chơi này có thể biến thành một cuộc truy sát thực sự.
Vì đội mèo có lợi thế nên chỉ gồm ba người: Khương Sơn, Từ Mỹ Phượng, Từ Mỹ Ngọc. Những người còn lại đều là đội chuột.
Để công bằng, khi bắt đầu trò chơi, đội mèo chưa có súng. Mỗi người trong đội mèo sẽ nhận được thông tin vị trí khẩu súng qua điện thoại, phải tự đi tìm súng của mình. Khi đã cầm được súng, trò chơi chính thức bắt đầu.
Cầu Được Ước Thấy bắt đầu đếm ngược trong nhóm. Ngay khi đếm về số 0, tôi hét lớn:
"Mau! Bắt lấy mấy con mèo trước, chúng ta sẽ thắng!"
"Chia nhau ra chạy đi!" Khương Sơn hét to, kéo hai chị em Từ Mỹ Phượng và Từ Mỹ Ngọc chạy về một hướng. Như thể có một thế lực vô hình nào đó dẫn đường, một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên, che mờ tầm nhìn của mọi người. Khi mở mắt ra, đội mèo đã biến mất.
Tôi vội nhắc: "Mau tản ra, đừng đứng yên một chỗ!"
Đội chuột lập tức chia nhau chạy trốn. Chỉ cần đội mèo tìm được súng, cuộc săn đuổi thực sự sẽ bắt đầu.
Tình cờ, tôi và Lý Nhiễm lại chạy cùng hướng. Cô ấy nhìn tôi, nửa đùa nửa thật:
"Không phải cậu quan tâm đến chân tôi lắm sao?"
Nói rồi, Lý Nhiễm kéo váy, xé rách vớ da tạo thành một lỗ hổng: "Đến đây, kiểm tra xem thật hay giả đi."
Tôi đỏ mặt, không dám nhìn. Lý Nhiễm kéo tay tôi đặt lên đùi mình, tôi giật mình rụt tay lại.
Cô ấy cười khúc khích: "Sao? Trắng không? Mịn không?"
Tôi thở dài: "Đến nước này rồi, ai còn quan tâm mấy trò đùa đó nữa chứ?"
Bỗng, nét mặt Lý Nhiễm trở nên nghiêm túc. Cô nhìn tôi, chậm rãi nói từng chữ:
"Mọi chuyện không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu. Chỉ có giữ được lòng tốt, mới mong sống sót qua trò chơi này."
Nói xong câu đó, Lý Nhiễm lặng lẽ rời khỏi, bỏ tôi lại phía sau. Rõ ràng cô ấy biết nhiều hơn những gì thể hiện ra ngoài. Tôi lập tức tạo một nhóm chat riêng cho đội chuột và gửi tin nhắn xác nhận:
[Đã kiểm tra, Lý Nhiễm là người thật, chân hoàn toàn bình thường.]
Nhưng Tống Trân Trân đã nhanh chóng lên tiếng:
[Nếu không có vấn đề gì thì chắc chắn con đĩ này đang giở trò! Cô đang ở đâu, để xem bà đây có xé xác cô không?]
Trương Cường cũng góp vui bằng một icon cười và một câu đầy ẩn ý:
[Đại tiểu thư cũng hấp dẫn phết.]
Ngay lập tức, tôi nhận ra Trương Cường không hề đơn giản như vẻ ngoài. Cậu ta đã học được sự nham hiểm từ Khương Sơn. Một câu nói đã đủ để khiến hai chị em họ lao vào đấu đá, thu hút sự chú ý của đội mèo và vô tình biến họ thành mục tiêu thay thế cho mình.
Bất ngờ, một tiếng súng vang lên xé tan bầu không khí.
“Đoàng!”
[Lưu Băng Băng – thành viên đội chuột đã bị loại. Người ra tay: Khương Sơn!]
Một thông báo lạnh lùng hiện lên trong nhóm tiền lì xì.
Tôi siết chặt nắm tay, tự trách bản thân sao không nghĩ cách loại Khương Sơn ngay từ trò chơi đầu tiên. Người này thực sự nguy hiểm, vì lợi ích cá nhân có thể làm bất cứ điều gì. Nhóm chat vốn đang tranh cãi giờ bỗng rơi vào im lặng nặng nề.
Một lúc sau, Triệu Phi mới lên tiếng:
[Mọi người… đều thấy thông báo chứ?]
Không ai trả lời. Dù là kẻ ngang ngược như Trương Cường cũng khó mà chấp nhận cảnh đồng đội ngã xuống. Tôi bắt đầu suy tính xem có cách nào xoay chuyển tình thế.
Ngay lúc này, Triệu Phi dường như bắt đầu hoảng loạn, gửi tiếp:
[Hay là chúng ta tìm một chỗ kín để trốn, chắc đội mèo không tìm ra đâu nhỉ? Quảng trường rộng thế, sáu tiếng làm sao lục soát hết?]
Tôi lập tức bác bỏ ý kiến đó:
[Không ổn đâu, sáu tiếng nghe có vẻ dài nhưng ở Đông Bắc nhiệt độ âm ba mươi độ, trốn một chỗ không nhúc nhích thì chết rét trước khi bị phát hiện.]
Trương Cường cũng hỏi:
[Không thể tìm nơi nào ấm áp mà trốn sao?]
Tôi lắc đầu giải thích:
[Nếu cậu là đội mèo, cậu sẽ kiểm tra chỗ nào đầu tiên?]
Cả nhóm lại chìm vào im lặng. Rõ ràng, đây cũng là điều mọi người đang lo lắng. Tôi nói tiếp:
[Hơn nữa, cách này hoàn toàn dựa vào may rủi. Nếu bị đội mèo phát hiện thì chắc chắn không còn đường sống. Mọi người đâu muốn đặt cược cả mạng sống của mình vào vận may?]
Triệu Phi lập tức đồng ý:
[Lão đại Thập Ngũ, cậu quyết thế nào, tôi nghe theo cậu!]
Chưa kịp trình bày hết ý tưởng, Cầu Được Ước Thấy đã gửi thông báo:
[Vì đã có một thành viên đội chuột bị loại, vị trí của đội mèo sẽ được tiết lộ trong năm phút.]
Trên điện thoại của chúng tôi hiện lên vị trí thực tế của đội mèo, quảng trường cũng được chia thành năm khu vực. Tôi lập tức nảy ra sáng kiến:
[Tôi có cách rồi!]
[Chúng ta chia nhau ra, vừa di chuyển vừa theo dõi điện thoại, có thể tránh được đội mèo!]
Tôi nhanh chóng triển khai kế hoạch: mỗi người phụ trách một khu vực trên quảng trường. Khi phát hiện đội mèo xuất hiện ở đâu, lập tức thông báo cho cả nhóm để mọi người kịp thời di chuyển sang khu vực an toàn. Quảng trường rộng lớn, đội mèo lại ít người nên mỗi lần chỉ có thể kiểm tra ba khu vực. Tuy nhiên, vẫn có một yếu tố bất ngờ – đó là Trương Cường. Nếu một trong hai chị em sinh đôi gặp Trương Cường, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Vì vậy, Khương Sơn chỉ có thể chọn một trong hai phương án: hoặc cả ba người cùng đi, hoặc Khương Sơn đi riêng còn hai chị em đi cùng nhau. Điều này giúp đội chuột dễ dàng né tránh hơn.
Chiến thuật này giúp chúng tôi cầm cự được ba tiếng. Nhưng khi mọi người bắt đầu nghĩ rằng chỉ cần cố thêm chút nữa là qua được, thì bất ngờ Tống Trân Trân và Lý Nhiễm lại cùng xuất hiện ở một chỗ. Trong lúc đó, giữa Tống Trân Trân và Lý Nhiễm đã xảy ra mâu thuẫn gay gắt. Tôi vội vã lao đến, nhưng mới chạy được nửa đường thì hai tiếng súng liên tiếp vang lên, xé toang bầu không khí.
Khi tôi tới nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng: Từ Mỹ Phượng và Từ Mỹ Ngọc đã gục xuống giữa vũng máu, còn khẩu súng lại nằm trong tay Trương Cường. Trên mặt đất, Tống Trân Trân và Lý Nhiễm vẫn đang vật lộn, không ai chịu nhường ai.
Trương Cường liếc nhìn tôi và Triệu Phi, lạnh lùng giải thích:
"Bọn họ không dám bóp cò nên tôi đã giật lấy súng!"
Ngay sau đó, thông báo của Cầu Được Ước Thấy vang lên trong nhóm:
[Mèo Từ Mỹ Phượng và Từ Mỹ Ngọc đã bị loại, người ra tay: Trương Cường!]
[Vì đội mèo đã bị tiêu diệt, phần thưởng cho đội chuột là rút ngắn thời gian tìm kiếm xuống còn bốn tiếng.]
Chỉ trong chớp mắt, trò chơi gần như đã đi đến hồi kết, đội mèo chỉ còn lại một tiếng đồng hồ cuối cùng. Triệu Phi bật cười:
"Thế cờ đã xoay chuyển! Bây giờ mèo và chuột đã đổi vai cho nhau rồi!"