Chương 5: Màn trả đũa hoàn hảo và sự thật phơi bày

Kể từ khi phát hiện ra Khâu Hoài ngoại tình, mối quan hệ của chúng tôi đã kéo dài qua nhiều tháng, và cuối cùng cũng kết thúc. Đối với tôi, chẳng có gì đáng tiếc. Tôi đã hoàn toàn thất vọng và không còn khả năng quay lại. Tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc của Khâu Hoài. Anh ta cố gắng dùng số điện thoại khác gọi cho tôi, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng anh ta, tôi lại tiếp tục chặn.

Trước khi hoàn toàn chấm dứt, tôi vẫn tiếp tục màn kịch của mình: "Em muốn để lại hình ảnh đẹp nhất trong lòng anh, không muốn sống bên anh với thân phận kẻ lừa đảo."

Khâu Hoài vô cùng cảm động, dần dần cũng hiểu được "tình cảm sâu nặng" của tôi và không làm phiền tôi nữa. Cuối cùng, Phàn Khả cũng đã đạt được mục đích, trở thành chính thức của Khâu Hoài. Cô ta đắc ý vô cùng, thậm chí còn tìm thấy số điện thoại của tôi trong danh bạ của Khâu Hoài và gọi đến khoe khoang:

"Tôi tưởng đâu phải vất vả như thế nào. Ban đầu tôi nghĩ phải loại bỏ tám đối thủ, không ngờ chỉ cần loại bỏ một mình cô, cô là 7 trong 1, giúp tôi quét sạch hết tất cả tình địch luôn."

"À, cái nhẫn mà anh ấy cầu hôn cô lần trước đã tặng cho tôi rồi. Chúng tôi sắp kết hôn, sẽ gửi thiệp mời cho cô, cô nhất định phải đến nhé."

Tôi chỉ cười lạnh: "Chỉ là món đồ đã qua tay bao nhiêu người thôi, cô vui là được."

Tôi không có thời gian để quan tâm đến cô ta, vì gần đây tôi đã dồn hết sức lực vào việc cua trai đẹp. Sau khi luyện tập với Khâu Hoài trên ứng dụng "Quấn quít", tôi đã rèn luyện được kỹ năng thả thính đàn ông xuất sắc. Bảy tài khoản ảo với bảy nhân cách khác nhau tôi còn chơi được cơ mà, tập trung tán tỉnh trai đẹp đã là hạ thấp cấp độ rồi.

Tôi chọn cho mình một người đàn ông mặt đẹp, chân dài, nhân phẩm tốt, không có điểm nào không hài lòng. Nhờ vào kinh nghiệm thả thính trước đó, tôi nổi bật giữa đám đông các cô gái đẹp và chiếm được trái tim anh chàng đẹp trai. Chưa đầy một tháng sau khi chia tay Khâu Hoài, tôi đã có bạn trai mới.

Quá khứ? Tôi quên hết lâu rồi. Tôi vui vẻ bắt đầu mối tình mới, có lần bạn trai đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tình cờ gặp Phàn Khả ngoài khoa phụ sản. Cô ta nhìn chằm chằm vào y bạ trong tay, vẻ mặt lo âu, vì quá tập trung nên không cẩn thận va phải người đi qua. Giấy chẩn đoán rơi xuống chân tôi.

Tôi cúi xuống nhặt lên cho Phàn Khả, cô ta thấy vậy vội vàng giật lại từ tay tôi. Nhưng đã muộn, tôi đã nhìn rõ kết quả xét nghiệm trên đó. Cô ta mắc bệnh xã hội, dương tính.

Tôi im lặng một lúc rồi hỏi cô ta: "Có phải Khâu Hoài lây cho cô không?"

Phàn Khả nghiêm mặt, môi trắng bệch, cuối cùng phát ra một tiếng nấc từ cổ họng: "Tôi hối hận rồi, Khâu Hoài hoàn toàn không thể dừng lại. Sau khi cô rời đi, anh ta lại đi hẹn hò lung tung, bị nhiễm bệnh này. Còn kéo theo tôi, tôi cũng..." Cô ta không nói thêm được nữa, nắm chặt giấy chẩn đoán, khóc không thành tiếng, không còn chút thần thái nào như lúc khoe khoang với tôi trước đó.

Lúc này bạn trai tôi đi tới, đưa cho tôi một cốc nước nóng để giữ ấm tay, rồi ôm tôi vào lòng, cảnh giác nhìn Phàn Khả như sợ cô ta sẽ làm hại tôi. Phàn Khả ngừng lại một chút, mất một lúc mới lắp bắp nói: "Cô có cuộc sống mới nhanh chóng như vậy, tôi rất ghen tị với cô."

Tôi cười nhẹ: "Cô cũng có thể từ bỏ trai đểu mà."

Phàn Khả lắc đầu, nhìn vào giấy chẩn đoán nhăn nhúm trong tay, ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng. Tôi không nói thêm gì, rời đi cùng bạn trai. Cô ta cũng là một người đáng thương, nắm chắc duyên phận vốn không thuộc về mình, cuối cùng lại bị phản tác dụng...

Tôi vốn nghĩ rằng, mọi mối liên hệ với Khâu Hoài đã kết thúc, nhưng không ngờ, một tối nọ khi về nhà, tôi lại thấy anh ta đứng trước cửa. Anh ta đã thay đổi rất nhiều, trông có vẻ tiều tụy hơn trước.

Khuôn mặt Khâu Hoài xanh xao, mắt đỏ ngầu, môi khô nứt nẻ. Nhưng dù vậy, khi thấy tôi, anh ta vẫn cố thẳng lưng, như thể tìm lại được chút tự tin.

"Lăng Lăng, anh chia tay với Phàn Khả rồi." Anh ta nói câu đầu tiên.

Khi nhìn thấy Khâu Hoài, tôi chỉ muốn anh ta rời đi ngay lập tức. Tôi lạnh lùng hỏi: "Anh đến tìm tôi có việc gì?"

Vừa nói xong, tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho bạn trai đang đứng đợi dưới dưới lầu, bảo anh ấy lên ngay.

Khâu Hoài có vẻ bất ngờ với thái độ của tôi, do dự một hồi rồi mới nói: "Anh đã suy nghĩ rất lâu và nhận ra em vẫn là người anh yêu nhất. Trước đây em luôn nghĩ mình không xứng với anh, nhưng điều đó không quan trọng với anh. Điều quan trọng nhất trong tình yêu không phải là xứng hay không, mà là có đồng ý hay không. Em chính là người mà anh muốn ở bên cả đời."

Tôi nghe mà chỉ thấy buồn cười. Đến giờ này rồi mà Khâu Hoài vẫn còn đi thả thính? Có phải anh ta nghĩ mình là hoàng tử tình yêu không?

Tôi cười nhạt, vạch trần anh ta: "Là vì bây giờ anh mắc bệnh xã hội nên cảm thấy tôi có thể xứng với anh, đúng không?"

Khâu Hoài ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao em biết chuyện bệnh xã hội? Em vẫn luôn quan tâm đến anh phải không, Lăng Lăng?"

Tôi suýt nôn, không còn hứng thú để tiếp tục diễn kịch với anh ta nữa, nên thẳng thắn đáp: "Khâu Hoài, anh không nghe ra ẩn ý à? Lúc trước tôi nói không xứng với anh chỉ vì muốn nhanh chóng chia tay, cho anh một lối thoát thôi."

Khâu Hoài đỏ mắt: "Sao có thể? Rõ ràng em rất yêu anh... Anh tưởng em sẽ luôn ở đó đợi anh..."

Trước đây tôi đã yêu mù quáng, nhưng một khi đã quyết định buông tay, tôi sẽ không quay lại nữa. Vì vậy, khi nghe Khâu Hoài lảm nhảm, cảm giác không kiên nhẫn của tôi lập tức bùng nổ: "Buồn cười thật, tại sao tôi phải đợi anh? Vì anh lăng nhăng, vì anh nhiễm bệnh xã hội à? Đừng nói nhảm nữa."

Khâu Hoài đứng sững lại, không thể tin vào những lời tôi vừa nói. Anh ta nắm chặt cánh tay tôi, mu bàn tay nổi lên vết gân xanh vì dùng sức quá mạnh: "Anh không tin, em còn dùng 7 tài khoản ảo để lấy lòng anh, chắc chắn em không quên được anh..."

Tôi đau vì bị anh ta nắm chặt, vùng vẫy muốn thoát ra. Đột nhiên, có một bóng người lao tới từ phía sau, đấm thẳng vào mặt Khâu Hoài.

Là bạn trai tôi, anh ấy đến kịp thời.

"Em không sao chứ?" Bạn trai tôi nhìn thấy cánh tay tôi bị Khâu Hoài nắm đỏ bừng, tức giận đấm thêm một cú nữa.

Khâu Hoài ôm mặt, ngạc nhiên nói: "Thế mà em… có người khác rồi à, Lăng Lăng?"

Tôi thở dài, nhìn anh ta từ trên cao: "Tỉnh lại đi Khâu Hoài. Xét thấy chúng ta đã ở bên nhau một thời gian, tôi tốt bụng nói cho anh biết. Thực ra khi anh chơi đùa với người khác, bản thân anh cũng đang bị người khác chơi đùa lại thôi. Những gì anh tự gây ra thì tự chịu đi."

Khâu Hoài im lặng. Một lúc lâu sau, anh ta vịn vào tường từ từ đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười thảm hại.

"Vậy nên, lúc trước em mở 7 tài khoản phụ, không phải để làm vừa lòng anh. Mà là để... dễ rời xa anh hơn?"

Tôi thành thật gật đầu: "Đúng vậy."

Khâu Hoài lảo đảo, nhìn tôi rồi lại nhìn bạn trai đang chắn trước mặt tôi. Cuối cùng, anh ta từ từ đi xuống cầu thang. Khi đến bậc thang cuối cùng, Khâu Hoài quay lại.

"Lăng Lăng, trước đây anh đã không đối xử tốt với em. Bạn trai mới của em trông có vẻ rất tốt, chúc hai người bên nhau sẽ hạnh phúc."

Bạn trai ôm chặt tôi vào lòng: "Không cần anh chúc phúc, chúng tôi sẽ hạnh phúc."

Trong màn đêm, bóng dáng của Khâu Hoài dần dần khuất bóng. Cho đến khi anh ta hoàn toàn hòa vào bóng tối, bạn trai tôi mới yên tâm quay lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Vậy là trước đây em mở 7 tài khoản phụ, chỉ để yêu đương với anh ta sao, Lăng Lăng?"

Lưng tôi bỗng cứng đờ. Thôi xong, lời Khâu Hoài nói vừa rồi đã bị bạn trai nghe thấy rồi. Có vẻ như, đây là lúc để anh ấy tính sổ...

Tôi cười gượng gạo, giải thích: "Đó không phải là yêu đương đâu, chỉ là để nhận 8 phong bì với quà, kiếm chút tiền tiêu vặt thôi mà..."

Bạn trai vẫn tỏ ra ghen tuông: "Cái đầu em nhiều mưu mô quá nhỉ."

Tôi cười hì hì, bày tỏ: "Nếu anh thích, em cũng có thể chơi như vậy với anh..."

"Cần gì phải tốn công như vậy?" Bạn trai cười: "Nếu em muốn, anh sẽ tặng luôn cho em 8 món quà và phong bì, chẳng phải tiện hơn sao?"

"Thật á?" Ánh mắt tôi sáng lên, tràn ngập tham lam: “Vậy anh thích hình tượng gì? Để em diễn cho anh xem."

Bạn trai lắc đầu, xoa đầu tôi: "Lăng Lăng, em không cần phải đóng vai ai cả, chỉ cần là chính mình thôi."

Những lời nói dịu dàng như dòng nước chảy, thấm vào trái tim tôi. Trước người thật sự yêu tôi, tôi không cần phải giả vờ là ai cả. Anh ấy sẽ ủng hộ tất cả những gì tôi làm, yêu tôi với hình ảnh chân thật nhất.

Tôi không biết tình yêu này có phải là điểm dừng cuối cùng của tôi hay không. Nhưng ít nhất vào lúc này, tôi đang yêu hết lòng, cảm động và hạnh phúc. Trân trọng những gì trước mắt chính là như vậy.

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao