Chương 3: Bữa Tiệc Sinh Nhật

[Không dọa cô đâu. Tôi thật sự là người có học đó, chỉ là... tôi vốn là anti-fan của Hứa Dịch Nhiên, từ lâu đã muốn "xả giận" vào anh ta rồi.]
Bình thường thì tôi bị người khác mắng nhiều quen rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người khác cũng chửi Hứa Dịch Nhiên — mà còn chửi thẳng thắn đến thế.

Bùi Lương Thì cầm bút, vẽ vài nét đơn giản thành một con chó, nhưng gương mặt lại... không lẫn vào đâu được — giống hệt Hứa Dịch Nhiên. Nhìn thấy trò đùa trẻ con ấy, nỗi buồn trong tôi bỗng nhẹ đi phần nào. Tôi bật cười đến nỗi nước mắt chảy ra.

[Trùng hợp quá, tôi cũng là anti-fan của Hứa Dịch Nhiên đây.]

Nói xong, tôi giật lấy bút, thêm vào vài chi tiết — một đống phân trên mặt người đàn ông khốn kiếp đó. Ánh mắt tôi dừng lại ở ngón áp út. Dấu vết chiếc nhẫn đã nhạt dần, giống như vết thương đang lành lại sau khi được tháo bỏ xiềng xích.

Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi Chúc Oánh Chi rời đi.

Ban đầu, Hứa Dịch Nhiên vẫn giữ vẻ thản nhiên. Anh ta nghĩ, cô ấy chẳng còn nơi nào để bấu víu — ba mẹ mất sớm, quan hệ với họ hàng lại xa cách. Rồi cô sẽ quay về thôi, như mọi lần.

Nhưng mấy ngày trôi qua, điện thoại vẫn im lặng. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Hôm qua, cuối cùng Hứa Dịch Nhiên không chịu được nữa mà chủ động gọi. Nhưng đầu dây bên kia chỉ còn tiếng thông báo tắt máy — như thể cô đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Tại phim trường, đạo diễn hô “cắt” đến lần thứ sáu mà anh vẫn không thể tập trung nổi.

[Nghe nói cậu ly hôn rồi, giờ tự do rồi đấy. Không còn chuyện phiền lòng nữa thì phải diễn tốt hơn chứ?] – Đạo diễn nhắc khéo.

Hứa Dịch Nhiên đập bàn đứng dậy, mặt sa sầm:
[Ai mẹ nó nói tôi ly hôn?]

Cả đoàn phim nín thở. Mọi người bắt đầu hiểu, có lẽ sự thật không giống những gì họ đang nghe ngoài kia.

Đúng lúc đó, một anh shipper ló đầu vào:
[Ảnh đế Hứa có ở đây không? Có mấy kiện hàng gửi cho anh.]

Anh bước ra xem. Bốn kiện hàng nằm ngay ngắn.
[Tôi có đặt gì đâu.] – Anh cau mày.

[Ba kiện được gửi từ mấy hôm trước, nhưng do bão tuyết nên giao muộn.] – Người giao hàng giải thích.
[Ai gửi vậy?]
[Một người tên Chúc, cô ấy trả tiền trước, dặn chúng tôi phải giao từng kiện mỗi ngày. Bao giờ anh ký hết thì thôi.]

Ngay khoảnh khắc đó, tim Hứa Dịch Nhiên đập mạnh một nhịp.

Anh vội xé bưu kiện. Cả bốn đều chứa một nội dung giống nhau — bản thỏa thuận ly hôn đã được Chúc Oánh Chi ký sẵn.

Giờ thì anh hiểu. Cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu anh không ký, ngày mai sẽ có thêm bản mới. Cô sẽ gửi, từng ngày, từng ngày một... cho đến khi anh chịu đặt bút.

Cô chưa từng có ý định quay về.

Cô chưa từng muốn hàn gắn.

Bầu trời mùa đông trong vắt, nhưng ánh nắng lại như đông cứng lại cảm xúc. Sau vài giây lặng người, Hứa Dịch Nhiên bất ngờ xé nát cả bốn tờ giấy.

Tối hôm đó, khi tôi vừa ăn xong, Bùi Lương Thì mặc chiếc áo khoác đen, cùng đám trẻ con tới gõ cửa. Đôi tay anh đỏ ửng vì lạnh, liên tục đưa lên tai sưởi ấm, còn ánh mắt thì sáng như sao.

Đám nhỏ thì ríu rít ra hiệu với nhau:
[Chị Oánh Chi ơi, ra sân chơi với tụi em nha!]
[Tuyết dày lắm, tha hồ nghịch luôn!]

Tôi đành khoác áo lông vũ rồi đi cùng. Khi tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Bùi Lương Thì đang chăm chú nhìn mình.

Không nói không rằng, anh đưa tay kéo dây kéo áo tôi lên thêm một chút.

Cả hai cùng ngẩn ra sau hành động ấy.

[Tay tôi lạnh quá à? Làm em sợ sao?] – Anh hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Tôi khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn sang chỗ khác:
[Không có...]

Lúc gần đến cổng lớn, Bùi Lương Thì bỗng tỏ ra lo lắng, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo tôi.
[Chúc Oánh Chi, em nhắm mắt lại trước được không?] – anh nói khẽ.

Lũ trẻ phía sau cũng ríu rít hùa theo. Tôi nhắm mắt, cả thế giới bỗng chốc tối sầm lại.

Dưới sự dẫn đường của Bùi Lương Thì và bọn trẻ, tôi được đưa tới giữa sân.

[Ba.]
[Hai.]
[Một!]

Mở mắt ra — khung cảnh trước mắt khiến tôi nghẹn ngào. Giữa đêm đông giá rét, từng ánh nến nhỏ được các em nâng niu trong tay, tỏa sáng lung linh như sao sa. Trên nền tuyết trắng, vô số chú vịt con và người tuyết bé xíu xếp thành hàng, phản chiếu ánh sáng lung linh đến mê hoặc.

Viện trưởng Lý bước ra từ đám trẻ, đẩy theo một chiếc xe nhỏ. Trên đó là chiếc bánh kem dâu tây — món tôi thích nhất.

Không biết đứa nào reo lên đầu tiên:
[Chúc mừng sinh nhật! Chị Oánh Chi mà tụi em yêu thương nhất!]

Thì ra... hôm nay là sinh nhật tôi. Hốc mắt cay xè, khung cảnh trước mắt đẹp như mơ khiến tôi hoài nghi liệu đây có thật không.

Rồi mấy đứa bé hò hét, nhét vào tay tôi một chú gấu bông. Loại y hệt cái treo trên túi vải của tôi, chỉ khác là chiếc váy nó mặc là váy đỏ mới tinh, còn đường may thì xiêu vẹo vụng về.

[Chị ơi, cái này tụi em tự làm đó!]
[Hồi chị xem hoạt hình cùng tụi em, mỗi lần thấy gấu bông xuất hiện, chị đều ngồi lặng lẽ khóc một mình. Thật ra tụi em biết hết rồi.]
[Viện trưởng với thầy Bùi nói, có lẽ con gấu đó khiến chị nhớ tới chuyện buồn.]
[Nên tụi em làm cái mới, để từ giờ mỗi khi nhìn nó, chị nhớ đến tụi em — rồi sẽ không buồn nữa!]

Tôi che mặt, òa lên khóc. Vai run lên không dứt, nước mắt trào qua kẽ tay.

Bùi Lương Thì ở cạnh quýnh quáng, lúng túng đưa khăn giấy lau nước mắt cho tôi:
[Trời ơi… sao lại khóc thế này?]
[Chết tiệt, tất cả là lỗi của anh, sao lại bày ra cái ý tưởng tệ hại này chứ… làm em khóc mất rồi.]


Ngay lúc ấy, ở cổng, một bóng người đứng lặng.

Hứa Dịch Nhiên — phủ vai là lớp tuyết dày, ánh mắt lãnh đạm quét qua từng ngọn nến, từng khuôn mặt trẻ thơ. Cuối cùng dừng lại nơi bàn tay của Bùi Lương Thì — đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Trong đôi mắt anh ta không giấu nổi sát khí, từng đợt cảm xúc bị đè nén như sắp trào ra.

[Oánh Chi, em bỏ trốn xa như vậy, đúng là không ngoan.]


Từ Bắc Kinh tới khu vực xa xôi này, nơi có trại trẻ, mất tới năm tiếng lái xe. Đáng lý ra, anh ta đang phải ở phim trường.

Vậy mà anh ta lại xuất hiện ở đây.

Vẫn chưa chịu ký giấy sao?

Bầu không khí chợt ngột ngạt. Viện trưởng Lý nhanh trí dẫn bọn trẻ rút lui, để lại tôi, Hứa Dịch Nhiên và Bùi Lương Thì đối mặt nhau.

Hứa Dịch Nhiên lạnh giọng, cười khẩy:
[Anh gì đó à, vợ tôi đôi lúc giận dỗi chút thôi, nhưng tụi tôi chưa ly hôn. Nếu anh có lòng tự trọng, thì nên biết can thiệp vào cuộc hôn nhân của người khác vừa vi phạm đạo đức, vừa hèn hạ.]

Bùi Lương Thì chẳng những không nhường bước, còn đáp lại nhẹ tênh:
[Nhưng tôi nghe nói trên mạng, hai người đã không còn hòa thuận, chẳng phải đã ly hôn rồi sao?]
[Rồi thì… nếu chưa ly hôn cũng chẳng sao.]

Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Dịch Nhiên bằng ánh mắt khinh miệt, gằn từng chữ:
[Sớm. Muộn. Cũng. Phải. Ly. Hôn.]

Không khí căng như dây đàn.

Tôi vội kéo tay áo Bùi Lương Thì, nhỏ giọng nói:
[Em xin lỗi, làm phiền thầy rồi. Phần còn lại để em tự giải quyết, cảm ơn thầy.]

Anh dịu giọng ngay lập tức:
[Vậy anh sẽ ở gần đây, trông chừng em. Có chuyện gì thì gọi anh, anh luôn ở đây.]

Nói rồi, anh mỉm cười, đưa tay vuốt lại mép áo, rồi lặng lẽ quay người bước đi.

Phía sau, ánh mắt của Hứa Dịch Nhiên vẫn dán chặt vào bàn tay vừa nắm lấy tay tôi khi nãy.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao