Chương 3: Trở Lại Để Đổi Mới
Dương Manh vẫn giữ niềm đam mê mãnh liệt với nhiếp ảnh, dường như con bé sinh ra đã có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ với chiếc điện thoại, những bức ảnh của con luôn toát lên một nét cuốn hút đặc biệt. Lần này, chuyến du lịch qua nhiều quốc gia mang đến cho con cơ hội ghi lại cả vẻ đẹp thiên nhiên lẫn những công trình kiến trúc lịch sử tráng lệ. Ở kiếp trước, khi Phương Vũ San được đi, nó cố tình khoe ảnh với Dương Manh, khiến con gái tôi ngưỡng mộ và buồn bã suốt một thời gian dài. Nghĩ lại vẫn thấy xót xa, nhưng may mắn thay, tôi đã có cơ hội bù đắp cho con.
Sau khi đặt chân xuống sân bay, Dương Manh nhắn tin cho tôi qua WeChat, kể rằng Phương Vũ San cũng tham gia chuyến đi, nhưng tâm trạng lại chẳng vui vẻ gì. Vừa xuống máy bay, San đã bị ốm, nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao, gần như chỉ ở trong xe hoặc nằm trong khách sạn, chẳng được đi đâu chơi, mười mấy tiếng ngồi máy bay cũng thành công cốc. Vài ngày sau, Dương Manh hào hứng khoe với tôi rằng con vừa chụp được một bức ảnh tuyệt đẹp, hứa khi về sẽ cho tôi xem.
Mười ngày sau, khi chuyến đi kết thúc, tôi cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng bức ảnh ấy. Dưới bầu trời xanh ngắt là lớp tuyết trắng mịn như bột, nổi bật giữa khung hình là một thân cây đơn độc, trơ trụi lá nhưng vẫn vươn mình mạnh mẽ. Phía sau là ánh bình minh rực rỡ, những tia nắng lan tỏa từ thân cây tạo thành một vầng hào quang rực rỡ. Không thể diễn tả thành lời, nhưng khung cảnh ấy khiến tôi xúc động nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ cũng thấy cảm động phải không? Khi con nhìn thấy cảnh đó, con cũng muốn khóc, nên vội vàng bấm máy lại.”
“Con gái chúng ta quả là tuyệt vời!” Dương Lực tự hào nói, “Ba sẽ tìm người in bức ảnh này, treo lên tường nhà mình.”
Tôi chợt nhớ đến cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế mà mình vừa đọc được mấy hôm trước, liền nhanh tay đăng ký cho Dương Manh, xem như một lần thử sức.
Ngày 《Dragon Boy》 chính thức ra mắt, dù không phải bom tấn, nhưng từ đồ họa đến lối chơi đều xuất sắc, cuốn hút người chơi ngay từ lần đầu trải nghiệm. Tiếng lành đồn xa, trò chơi nhanh chóng leo lên top đầu bảng xếp hạng tải về, từ dân văn phòng đến các bà mẹ bỉm sữa đều mê mẩn. Thích Quân – người sáng lập studio – liên tục xuất hiện trên các bảng tìm kiếm nóng, trở thành thần tượng mới của giới trẻ.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với Thích Quân. Cậu ấy luôn biết ơn vì chúng tôi đã đầu tư vào giai đoạn khó khăn nhất, giúp nhóm hoàn thiện dự án. Thích Quân từng tâm sự, nếu không có số tiền ấy, chắc đã phải bỏ cuộc giữa chừng. Mỗi lần gọi điện, cậu ấy đều nhắc đi nhắc lại chuyện này, khiến tôi cũng hơi ngại.
Cuối năm, 《Dragon Boy》 vinh dự nhận giải thưởng lớn ở nước ngoài, Thích Quân muốn mời vợ chồng tôi cùng đi nhận giải, nhưng cả hai đều từ chối khéo. Trò chơi giờ đã nổi tiếng toàn cầu, vượt xa mọi kỳ vọng của chúng tôi. Tiền hoa hồng tám con số đổ về, đến nỗi nằm mơ tôi cũng phải bật cười vì sung sướng. Có quá nhiều tiền, tôi và Dương Lực cũng chỉ biết gửi ngân hàng, còn cuộc sống vẫn bình dị như xưa.
Đến dịp Tết, Phương Tuấn tổ chức bữa tiệc lớn, mời cả nhà đến nhà hàng sang trọng. Nghe nói nó đầu tư làm ăn phát đạt, xe cộ cũng đã đổi sang loại đắt tiền. Bề ngoài thì giống hệt như những gì từng xảy ra ở kiếp trước, nhưng thực chất tất cả chỉ là lớp vỏ hào nhoáng che giấu sự thật. Chẳng bao lâu sau, Phương Tuấn phát hiện mình bị bạn bè lừa gạt, toàn bộ 5 triệu phút chốc tiêu tan.
Cuộc sống của tôi từng có lúc rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng, nhưng giờ đây, mọi chuyện đó đã không còn liên quan gì đến tôi nữa. Phương Tuấn đặt tiệc ở nhà hàng sang trọng Phẩm Hải, hẹn cả nhà lúc 5 giờ chiều. Đúng lúc ấy, tuyết rơi dày đặc, tôi phải đợi gần một tiếng mới gọi được xe đến nơi. Khi bước vào phòng riêng, mọi người đã ăn gần xong. Nhìn tôi và Dương Manh ướt lạnh, tóc còn vương tuyết, em dâu không giấu nổi vẻ hả hê: "Đã bảo mua xe rồi mà không nghe, giờ mua tạm cái xe cũ vài chục triệu cũng tránh được cảnh này."
Cô ta tiếp tục khoe khoang: "Nhà tôi vừa đổi xe mới, giá cũng phải nửa tỷ, ngồi vừa êm vừa sang, giờ tôi chẳng chịu nổi cảnh chen chúc xe buýt nữa. Mấy thứ đó chỉ dành cho người không có tiền thôi!" Tôi bảo Dương Manh tìm chỗ ngồi: "Chúng tôi không biết lái xe, cũng chẳng cần thiết phải học. Đi tàu điện ngầm giờ cũng tiện mà." Em dâu liếc xéo, thì thầm: "Chẳng qua là không có tiền nên mới nói thế thôi." Mẹ tôi ngồi ở vị trí trung tâm, chỉ mỉm cười, không nói gì.
Tôi lặng lẽ quan sát cả nhà: em dâu uốn tóc cầu kỳ, khoác áo lông chồn, vàng bạc đeo đầy người; Phương Tuấn tóc bóng mượt, thắt lưng lộ rõ chữ "H" lớn; còn Phương Vũ San trang điểm kỹ, tóc buộc cao, diện váy Elsa xanh dài quét đất, ăn uống cũng điệu đà, mỗi miếng lại lau miệng bằng khăn giấy. Thật đúng là dáng vẻ của những người giàu có, từng cử chỉ đều ra dáng quý tộc.
Dương Manh không nhịn được, bật cười khẽ rồi cúi đầu che giấu. Phương Tuấn đứng dậy nâng ly, phát biểu cảm ơn mẹ đã chăm lo cho mình, khoe rằng sắp tới sẽ mua biệt thự, nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến sự giúp đỡ của tôi ngày trước. Tôi chỉ im lặng ăn cơm, trong lòng thầm mong được tránh xa con người này càng tốt.
Ăn xong, Phương Tuấn lại tiếp tục thuyết phục mẹ tôi đầu tư tiền dưỡng già cho nó. Phương Vũ San và em dâu thì ngồi chơi game trên điện thoại, tôi nhìn qua thì nhận ra ngay đó là 《Dragon Boy》. Tôi vốn không thích game, từng đăng nhập thử một lần bằng wechat, giờ thấy hai người họ đều là VIP. Thấy tôi tò mò, em dâu khoe: "Tôi lên cấp 30 rồi, nạp cũng mấy trăm, chứ như chị không dám nạp thì chơi được gì?" Phương Vũ San cũng hùa theo: "Mẹ, mẹ đừng bảo cô nạp tiền, cô ấy làm gì có tiền mà nạp, bọn mình là dân chơi nạp tiền, người thường không hiểu đâu."
Dương Lực lên tiếng: "Thật ra game này chỉ cần giỏi là chơi được, không cần nạp tiền vẫn mạnh, nhiều cao thủ chẳng bao giờ nạp cả." Em dâu cười khẩy: "Tôi có tiền thì lười cày, nạp thêm trăm nữa cho nhanh, có tiền thích thật." Dương Lực không đáp, chỉ uống chút bia rồi ra ngoài đi vệ sinh, để điện thoại trên bàn.
Anh vừa rời đi thì điện thoại vang lên, trên màn hình hiện rõ "Ngân hàng XX". Phương Tuấn ngồi cạnh nhanh tay nhấn nghe, còn cố tình bật loa ngoài rồi cười lớn: "Không lẽ lại có chuyện nợ thẻ tín dụng à?" Giọng nhân viên ngân hàng vang lên rõ ràng: "Xin chào Dương tiên sinh, nhân dịp năm mới, thay mặt toàn thể ngân hàng XX, tôi xin gửi lời chúc mừng tới ngài và gia đình!"