Liễu Như Yên Quay về trang thông tin

Chương 8: Cuộc Đối Thoại Căng Thẳng Giữa Vương Phi Và Vương Gia

"Dù sao, Vương gia đối với thiếp cũng chẳng có chút tình cảm nào. Ngày trước, ngài cưới thiếp chẳng phải chỉ để trả thù phụ thân thiếp vì ông ép ngài ra trận sao? Giờ đây, ngài đã có người trong lòng, thiếp cũng không ngăn cản. Dù sao thiếp đã hầu hạ Vương gia mấy năm, kiếm được không ít tiền từ sòng bài cho ngài. Nếu ngài muốn cưới người khác, tốt nhất hãy quyết định sớm."

Ta quay đầu đi, cố tránh ánh mắt của hắn, nhưng đôi mắt ta đã long lanh như chứa đầy nước mắt chực chờ rơi xuống. Nhìn bóng mình trong gương đồng, ta chỉ thấy một kẻ đáng thương đến buồn cười. Hoàn hảo thật đấy... nhưng không dành cho ta.

"Vương gia, ngài không thể cưới người khác! Thuộc hạ theo hầu Vương phi đã lâu, khắp thiên hạ chẳng có nữ nhân nào xứng đôi hơn Vương phi. Nàng vừa biết kiếm tiền lại vừa đẹp nết, mong Vương gia cân nhắc sáng suốt."

Ta ngạc nhiên nhìn Diêm thống lĩnh. Tên này đúng là kẻ thích bị ngược đãi! Ta cứ cách vài ngày lại ra ngoài gây chuyện, mỗi lần bị đánh đập đều là hắn đứng ra chịu thay. Thế mà hắn vẫn đắm chìm trong cảm giác đó! Ta liếc hắn bằng ánh mắt ghét bỏ rồi quay sang Cố Thừa Cảnh: "Vương gia, xin đừng nghe lời Diêm thống lĩnh vô căn cứ. Gặp được người mình thích quả thật không dễ dàng. Ngài nên ly hôn dứt khoát để không bỏ lỡ mỹ nhân này."

Ta tiếp tục: "Nếu đã quyết định ly hôn thì hãy nhanh chóng chia gia sản đi. Dù sao ngài còn sống trở về, thiếp cũng chẳng mong vét sạch tài sản của ngài đâu. Chia cho thiếp một nửa coi như thù lao ba năm qua là được."

"Vương gia! Tình cảm của Vương phi dành cho ngài vô cùng sâu sắc! Nhiều lần nàng định viết thư bày tỏ nhưng lại ngập ngừng, đêm đêm ngồi bên cửa sổ khóc sướt mướt vì đau buồn khôn nguôi... Thuộc hạ trông thấy mà xót xa!"

Ta trừng mắt nhìn Diêm thống lĩnh. Thời buổi này người làm hòa giải đều bịa đặt trắng trợn như vậy sao? Ta đêm đêm ngủ tại thanh lâu, ngắm mỹ nhân mà chảy nước miếng thì có, chứ khi nào chảy nước mắt?

"Vương gia! Đừng nghe hắn nói bậy! Hạ cô nương tình thâm nghĩa trọng, ơn cứu mạng đáng báo đáp bằng cả tấm thân này. Ngài cao quý như vậy sao có thể phụ lòng nàng ấy?"

Diêm thống lĩnh lau nước mắt rồi tung chiêu cuối—quỳ xuống phịch một tiếng và dập đầu hai cái: "Bẩm Vương gia! Hạ cô nương quả thật may mắn cứu mạng ngài, nhưng Vương phi đã đợi chờ ngài suốt ba năm trời ròng rã! Ba năm đó là hơn một nghìn ngày đêm—quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất của một cô nương—vậy mà Vương phi hao gầy cả thân hình lẫn tâm trí vì mong nhớ ngài!"

"Vương phi nhung nhớ đến cháy lòng nên mới bất đắc dĩ phải ra ngoài phá sòng bạc, say mềm nơi thanh lâu bên cạnh các mỹ nữ... miệng vẫn tha thiết gọi tên Vương gia... Thuộc hạ trông thấy mà... mà... đau lòng đến nức nở!"

Ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, định lên tiếng phản bác thì bất ngờ bị Cố Thừa Cảnh kéo vào ôm. Lại thêm một kẻ nhập vai nữa rồi!

"Ta với nàng ấy thật sự không có gì cả. Nàng ấy cứu ta nên ta mang ơn nàng ấy, nhưng chẳng thích và càng không thể lấy làm vợ."

Khẩu khí vui vẻ của Cố Thừa Cảnh khiến ta hoang mang. Ta có sức hút lớn đến vậy sao? Ba năm không gặp mà hắn vẫn còn nhớ nhung ta?

"Vương gia... Ngài sẽ không thực sự để ý đến nàng ấy chứ?"

Cố Thừa Cảnh không nói thích cũng chẳng nói không thích. Hắn chỉ mơ hồ đáp: "Nếu không thì làm sao bản vương có thời gian xem Diêm thống lĩnh ghi lại những việc nàng làm mỗi ngày?"

Ta: … Đó rõ ràng là để giám sát ta! Sợ ta phá hoại hết gia sản của hắn nên mới cử người theo dõi chứ gì!

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao