Liễu Như Yên Quay về trang thông tin

Chương 2: Thần Sấm đổi đời và những tình huống dở khóc dở cười

Tan làm, tôi thấy mấy đồng nghiệp tụ tập ở cổng, miệng lẩm bẩm gì đó. Dù không phải thám tử, nhưng với kinh nghiệm "ăn cơm văn phòng lâu năm," tôi biết ngay có chuyện lớn. Nếu bỏ qua lần này, ngày mai chắc tôi sẽ chẳng có gì để hóng hớt, kể chuyện cho vui.

“Chuyện gì thế mấy ông bà?”

Một đồng nghiệp ra hiệu về phía trước: “Nhìn kìa, đại gia đấy!”

Ở cổng công ty, một chiếc McLaren P1 bóng loáng đậu sừng sững, trông đẳng cấp như một con mãnh thú. Đứng cạnh xe là một anh chàng cao ráo, vóc dáng chuẩn, mặc bộ vest lịch lãm. Nhìn thôi là biết ngay, người này sinh ra đã giàu, đi làm chỉ để tìm chút "thú vui" thôi.

Anh ấy nhìn thấy tôi, vẫy tay vui vẻ: “Ê, anh em, lại đây, lên xe nào!”

Tôi nheo mắt nhìn kỹ, khoan đã… không phải là Thần Sấm sao?

Đám đồng nghiệp nhìn nhau ngơ ngác, ánh mắt lướt qua lại như thể đang tưởng tượng ra hàng tá kịch bản drama. Tôi đoán chắc chắn, ngày mai tôi sẽ trở thành “Người anh em cùng cha khác mẹ với hoàng tử Ả Rập thất lạc, được đại gia đến đón về nhận người thân.” Nghĩ đến cảnh này, tôi không nhịn được mà bật cười.

Trước ánh mắt tò mò của đám đông, tôi hí hửng chạy đến, giơ tay định mở cửa xe nhưng… không biết mở kiểu gì. Cửa xe trơn bóng như thể không có tay nắm. Thần Sấm bật cười, mở cửa giúp tôi.

Tôi buột miệng ngạc nhiên: “Ôi trời, cái cửa này… mở được bằng thần chú à?”

Thần Sấm cười sảng khoái, bảo chưa bao giờ thấy mình giàu có như thế này. Tôi ngơ ngác: “Chỉ một cái đền thôi mà kiếm được nhiều tiền đến vậy sao?”

Thần Sấm lắc đầu: “Không, tôi vừa phá luôn một đường dây giả mạo, kiếm cả đống tiền.”

Tôi sững sờ: “Đường dây lừa đảo mà cũng có cả chuỗi sao?”

Anh ta gật gù, mặt tươi như hoa: “Không có cô chắc tôi cũng chẳng biết mình bị mất nhiều tiền hương khói đến thế! Giờ thì khác rồi, anh đây giàu như Thần Tài ấy!”

“Tại sao vậy?”

“Vì bây giờ ai cũng muốn sấm sét đánh kẻ họ ghét. Người cầu lộc, kẻ cầu sét, cũng ngang nhau thôi.”

Ôi, tôi hiểu rồi, thấy kẻ mình ghét làm ăn phát đạt còn đau hơn cả tự mất tiền.

Thần Sấm cười đắc ý, bảo giờ đã biết sống giàu có là thế nào: “Việc đầu tiên là mình phải mua một căn nhà đã.”

“Mình?” Tôi ngơ ngác.

Thần Sấm gật đầu nghiêm túc: “Ừ, mình! Từ giờ cô là đại diện của tôi dưới trần gian, tiền của tôi cũng là tiền của cô!”

Tôi sững sờ, không dám tin vào tai mình, thầm nghĩ có phải mình đang mơ không?

Chỉ 50 tệ mà đổi được “lợi nhuận” như thế này à? Đầu tư một vốn lời vạn lời!

Tôi và Thần Sấm vừa ra trận, chưa kịp lập chiến công gì đã vòng vo cả nửa tiếng giữa trung tâm thành phố mà vẫn chưa tìm được chỗ đậu xe. Khó khăn lắm mới thấy được một chỗ, nhưng lại bị hai anh chàng cơ bắp chặn lại.

Không sao, Thần Sấm còn cơ bắp hơn họ. Không khí căng thẳng, như thể sắp nổ ra một trận đại chiến.

Hai anh chàng lực lưỡng, tóc vuốt keo bóng loáng, hầm hầm tiến lại gần. Tôi nuốt khan, nghĩ bụng nếu Thần Sấm nổi giận thì mình phải làm sao đây. Đến khi họ mở miệng, tôi sững lại:

“Anh bạn, xe này chạy tốn bao nhiêu vậy?”

“Cửa xe này chất nhỉ!”

“Vợ tôi mê kiểu này lắm.”

Thế là xong, giữa ban ngày ban mặt, họ toàn là công dân gương mẫu, ai nấy đều tuân thủ pháp luật.

Thần Sấm hào hứng dẫn tôi đi xem nhà, khí chất giàu có khiến mấy cậu môi giới không khỏi trầm trồ. Một cậu môi giới nhiệt tình giới thiệu:

“Anh ơi, nhìn căn này đi! Trang trí siêu cấp hoành tráng, chỉ cần xách vali vào ở là hợp với phong thái của anh ngay!”

Nhìn vào tấm hình, tôi không khỏi cau mày. Trang trí lấp lánh kiểu KTV những năm 90, giống như ngồi ăn đậu phụ thối trước nhà thờ Đức Bà, một kiểu đẹp “bất chấp ánh nhìn người đời.”

Thế mà Thần Sấm lại mê tít: “Nhà anh em tôi cũng làm kiểu này!”

Cậu môi giới cười tươi: “Đúng rồi, đây là đỉnh của đỉnh, phải tầm anh mới xứng với căn này. Thế chị thấy sao?”

Tôi im lặng, ngại ngùng, thẩm mỹ của tôi đâu thể theo kịp độ “siêu giàu” của họ: “Ờ… hơi chói mắt nhỉ.”

Thần Sấm vẫn thích lắm, nói nghe đồn có tiền thì phải chọn những thứ lấp lánh, sang chảnh, sáng chói khắp nơi mới đúng chất.

“Anh nghe đồn từ ai vậy?” tôi hỏi.

“Anh em tôi chứ ai!”

“Anh em nào?”

“Đông Hải Long Vương.”

Tôi chỉ biết ôm mặt than trời.

Ồ, thật sự không thể tin được thẩm mỹ của một người giàu có lại vượt xa xa tầm với của một người như tôi. Nhưng mà, vì tôi là người trưởng thành rồi, làm sao có thể từ chối một căn nhà từ trên trời rơi xuống, đặc biệt là khi tôi không thể chống lại sức mạnh của tiền bạc.

“Chốt đi! Lấy luôn đi!”

Bạn có từng cảm nhận được cảm giác đột nhiên trở nên giàu có của một người từng nghèo khó như tôi không? Hôm qua còn đi ăn bánh trứng ở chợ rau bằng xe điện, thế mà hôm nay tôi đã có thể vung tay mua nhà, mua xe mà không chút đắn đo. Trước đây, tôi còn không dám mua bánh trứng một cách thoải mái nữa cơ.

Khoảnh khắc Thần Sấm thanh toán một cách oai phong, tôi thầm nghĩ từ giờ phải cúng bái anh ấy hàng ngày, biết đâu sau này mình sẽ giàu như vậy.

Khi đi xem nhà, đồng nghiệp không thể nhịn được nữa, bắt đầu dò hỏi tôi:

“Này Nhược Nhược, người đón cậu hôm nay là người yêu cậu à?”

Tôi: “???”

Ôi trời, tin đồn lan nhanh thật đấy! Chuyện tôi yêu Thần Sấm còn hoang đường hơn cả việc tôi là công chúa Ả Rập mất tích cơ mà!

Đồng nghiệp tiếp tục tò mò: “Nếu không phải người yêu thì sao lại đón cậu thế?”

Tôi im lặng một lúc rồi quyết định nắm quyền kiểm soát tình hình, để mọi người đừng tự suy đoán lung tung.

“Thật ra, tôi là con gái nuôi của anh ấy. Không giấu gì cậu, anh ấy là ba tôi.”

Đồng nghiệp: “?”

“Ba cậu trẻ trung, đẹp trai vậy á?”

Cô ấy hứng thú hỏi thêm: “Ba cậu có vợ chưa? Có con chưa? Anh ấy có sở thích gì không? Tôi thấy anh ấy cô đơn một mình, hay cậu giới thiệu tôi với ba cậu đi?”

Tôi: ?

Cậu đồng nghiệp này muốn làm mẹ tôi à?

Cô ấy nghiêm túc bảo: “Cậu cứ yên tâm, từ giờ mỗi người gọi nhau theo vai vế nhé. Cậu gọi tôi là mẹ, tôi gọi cậu là chị!”

Thật sự là không cần đâu.

Trong khi tôi đang nói dối mà không chớp mắt, bên cạnh Thần Sấm vẫn vung tiền như thể không có gì. Sự khác biệt giữa thế giới của tôi và anh ấy thật là hoang đường.

Khi tôi tìm Thần Sấm, anh ấy đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc chảo, vẻ mặt trầm tư đầy phức tạp.

“Anh sao thế?”

Thần Sấm nhìn tôi, ánh mắt có vẻ rất phức tạp. Anh ấy hỏi: “Cảm giác như có dòng điện chạy khắp người, có phải là dấu hiệu của việc rơi vào lưới tình không?”

Tôi: “???”

Tôi chỉ là một người đi làm công ăn lương, đừng hỏi tôi mấy câu cao siêu như thế!

Thấy tôi im lặng, vẻ mặt Thần Sấm càng phức tạp hơn. Cuối cùng, anh ấy thở dài một tiếng: “Tiêu rồi.”

Sau câu hỏi kỳ lạ đó, Thần Sấm cứ ủ rũ mãi.

Tôi dò hỏi: “Anh có… thích ai rồi à?”

Mặc dù tôi độc thân lâu rồi, điều này cũng không ảnh hưởng đến khả năng tư vấn tình cảm của tôi. Chuyên gia tình cảm phải là người độc thân, vì quân sư không thể trực tiếp ra chiến trường được.

Thần Sấm thoáng đỏ mặt: “Tôi cảm thấy… hình như tôi đã động lòng phàm trần.”

“Mới thế thôi à? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

Anh ấy giải thích: “Không hẳn là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ là gần đây, mỗi lần có sấm sét tôi lại thấy một cô gái, rồi lại cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua. Đây chẳng phải là dấu hiệu của việc yêu rồi sao?”

Tôi cố an ủi: “Có khi nào… là anh bị rò điện không?”

Thần Sấm kiên quyết: “Không thể nào! Tôi đánh sấm chớp bao nhiêu năm rồi mà chưa từng có cảm giác này!”

Anh nói sao tôi nghe vậy. Trời đổ mưa, ba muốn yêu đương, chuyện này người phàm như tôi không cản nổi rồi.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao