Chương 1: Chính Thê Hầu Phủ
Ta tên là Tống Đường, con gái trưởng của phủ Thành Quốc Công, từ nhỏ đã nổi bật nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, luôn được mọi người chú ý giữa các tiểu thư quyền quý. Từng có lần hoàng đế ngỏ ý với cha ta về việc muốn gả ta cho thái tử, nhưng vị trí thái tử phi lại khiến không ít người khao khát. Nhờ có Quý phi thường xuyên nói lời tốt đẹp trước mặt hoàng đế, cuối cùng ngài đã thay đổi ý định, để cháu gái bên ngoại của Quý phi trở thành thái tử phi. Chưa dừng lại ở đó, để tránh hậu họa, Quý phi lại khuyên hoàng đế gả ta cho Vĩnh Xương Hầu – người hơn ta mười tuổi.
Mẹ ta vì chuyện này mà sinh bệnh, còn cha ta chỉ biết thở dài bất lực. “Vĩnh Xương Hầu mười hai tuổi đã ra trận, mười bốn năm chinh chiến nơi biên ải, lập vô số chiến công cho triều đình. Được gả cho ngài ấy, cũng là phúc phận của nữ nhi họ Tống.” Ta nói với cha mẹ như vậy, đồng thời cho người truyền ra ngoài. Khi hoàng đế nghe được, ngài tỏ ra rất hài lòng, Quý phi cũng khen ta biết thời biết thế, còn bên nhà chồng tương lai cũng không thể bắt bẻ điều gì. Đóng cửa lại, mẹ ta vẫn còn yếu, nắm tay ta mà nghẹn ngào: “Phủ Vĩnh Xương Hầu phức tạp, con gái mẹ thật khổ.”
Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình năm nay hai mươi sáu tuổi, trong phủ có hai vị thiếp. Một người là em gái của phó tướng, đã theo hầu bên cạnh sáu năm, am hiểu binh pháp, cưỡi ngựa giỏi, tính cách mạnh mẽ, được Hầu gia vô cùng sủng ái. Người còn lại là thứ nữ của một quan viên trong kinh, do cố Thái hậu ban hôn, vừa xinh đẹp vừa hiểu lễ nghĩa, hiện phụ trách việc nội trợ trong phủ. Một người được Hầu gia yêu thương, một người lại được lão phu nhân tin cậy, khiến cho vị trí của ta trong phủ càng thêm chênh vênh.
Chính vì vậy, không nhà quyền quý nào muốn gả con gái trưởng cho Vĩnh Xương Hầu, mà Hầu phủ cũng không để mắt tới nữ nhi thứ xuất. Nhiều người thèm muốn quyền lực của Chu Thế Đình nhưng lại không nỡ để con gái mình chịu ấm ức. Sắc phong ban hôn của hoàng đế khiến cả kinh thành xôn xao, ai nấy đều mong chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Khi ấy, Chu Thế Đình còn đang trấn thủ biên cương, mọi việc cưới hỏi được giao cho Lễ Bộ lo liệu, hôn lễ định vào một năm sau.
Ta sai người dò hỏi về Vĩnh Xương Hầu và tìm gặp được nhũ mẫu từng chăm sóc ngài ấy, người này đã rời phủ từ lâu. Sau khi biết rõ mọi chuyện, ta bắt đầu chuẩn bị hai việc: tập bắn cung và học làm bánh ngọt. Các chị em họ đều cười nhạo, cho rằng ta lo lắng quá hóa rồ. Họ bảo, một nữ tướng biết bắn cung chẳng phải chuyện hiếm, cũng chẳng chắc sẽ được Hầu gia để mắt tới. Huống hồ, đàn ông mấy ai thích ăn đồ ngọt?
“Mẫu thân, nhũ mẫu của Vĩnh Xương Hầu chỉ nói ngày nhỏ ngài ấy thích ăn ngọt, giờ đã trưởng thành rồi mà.” Mẹ ta lo ta chỉ phí công vô ích, nhưng ta vẫn quyết tâm. Để rèn luyện bắn cung, ta mời thầy giỏi về dạy, mỗi ngày tập hai canh giờ, ban đầu đau nhức hai tay, sau thành quen. Ngoài ra, ta còn học thêm việc nữ công gia chánh cùng mẹ, thực ra từ tám tuổi đã được dạy, chỉ là càng lớn mẹ càng chỉ bảo nhiều hơn, kể cả những điều tinh tế trong nội viện.
Một năm trôi qua thật nhanh. Ba ngày trước lễ cưới, Chu Thế Đình khải hoàn trở về kinh, từ bỏ chức tướng quân và giao lại binh phù.
Người thiếp được Vĩnh Xương Hầu cưng chiều cũng theo chân hắn quay về kinh. Hai ngày trước lễ thành hôn, một nữ nhân mặc áo đỏ cưỡi ngựa tiến thẳng đến cổng phủ ta, ngạo nghễ hỏi gia đinh: “Tam tiểu thư nhà họ Tống không tiếp khách ư?” Người hầu trong phủ đều biết rõ chuyện này, ai nấy đều dè dặt, không dám để tin tức truyền vào bên trong. Thế nhưng, chẳng điều gì có thể qua mắt được ta, những lời ấy cuối cùng cũng lọt vào tai ta.
Ta không ra ngoài đối diện với nàng ta. Nữ nhân khoác áo đỏ bật cười lớn, mỉa mai ta là kẻ nhát gan rồi kiêu ngạo rời đi. Đám nha hoàn quanh ta nghe xong thì phẫn nộ không thôi, nhưng ta chỉ mỉm cười lắc đầu. Theo lời kể của gia nhân, người phụ nữ ấy có làn da rám nắng, toát lên vẻ mạnh mẽ, ngang tàng và đầy tự tin.
Chỉ còn một ngày trước khi hôn lễ diễn ra, một bức thư nặc danh được gửi đến phủ, tố cáo Vĩnh Xương Hầu là kẻ tàn nhẫn, khuyên ta nên bỏ trốn trước khi quá muộn. Ta nhẹ nhàng nói với mẹ: “Hầu gia đã trở về từ biên cương, lại chủ động từ quan trả lại binh quyền, chắc chắn không còn là người chỉ biết chinh chiến như trước nữa.” Mẹ nắm chặt tay ta, lo lắng: “Đường Nhi, hay là chúng ta giả vờ con bị bệnh, rồi tìm cách hủy hôn đi. Gả vào phủ đó, chẳng khác nào tự đẩy mình vào chốn nguy hiểm.” Ta bình thản đáp: “Hoàng đế đã ban hôn, đâu phải muốn hủy là hủy. Chẳng lẽ vì chuyện này mà cả nhà họ Tống phải chịu liên lụy?” Nghe vậy, mẹ không kìm được nước mắt.
Thế rồi, ngày trọng đại cũng tới. Huynh trưởng cõng ta bước qua thùy hoa môn, đặt ta ngồi lên kiệu hoa, đưa về phủ Vĩnh Xương Hầu. Sau khi bái đường, tiếng cười nói rộn ràng vang lên trong tân phòng. Khi tân lang vén khăn trùm đầu đỏ, ta nghe rõ tiếng mọi người trầm trồ kinh ngạc: “Đúng là tuyệt sắc giai nhân!” “Quốc sắc thiên hương quả không sai!” Ta ngẩng đầu nhìn Chu Thế Đình. Hắn có nước da sạm nắng, vầng trán rộng, lông mày rậm, sống mũi cao, môi mỏng, khí chất hiên ngang. Đứng giữa đám đông, dáng người hắn cao lớn, vững chãi như một ngọn giáo bọc vải đỏ. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn ta chăm chú, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ta vội cụp mắt xuống.
Khi các nữ quyến rời khỏi tân phòng, nha hoàn thân cận giúp ta thay y phục, tẩy trang. Một canh giờ sau, Chu Thế Đình quay lại. Trong viện, có người tới hầu hạ hắn tắm rửa thay áo. Bỗng một nha hoàn bước vào, khẽ thưa: “Hầu gia, lão phu nhân cảm thấy không khỏe, mời ngài qua xem.” Chu Thế Đình có hai người thiếp: Nguyệt Nương – người luôn ở cạnh lão phu nhân, và Thiền Thiền – người đã cùng hắn chinh chiến nơi biên ải trở về. Người gọi hắn đi trong đêm tân hôn chính là Nguyệt Nương.
Chu Thế Đình nhìn ta: “Phu nhân cứ nghỉ ngơi trước, ta đi rồi sẽ trở lại.” Ta đáp lời. Đêm khuya, khi hắn trở về, ta đang ngồi dưới ánh đèn, nhâm nhi bánh củ ấu. Thấy hắn vào, ta giả vờ lo lắng hỏi: “Hầu gia, lão phu nhân đã ổn chưa?” Hắn đáp: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chuyện nhỏ.” Hắn lại hỏi: “Nàng đang ăn gì vậy?” Ta mỉm cười: “Chỉ là chút điểm tâm do thiếp tự tay làm, mang theo trong chiếc hộp nhỏ này.” Ta mời: “Hầu gia có muốn nếm thử không? Thiếp vừa pha xong trà Vân Vụ, ăn cùng bánh củ ấu rất hợp.” Chu Thế Đình ngồi xuống, nếm thử một miếng bánh, ánh mắt lóe lên chút tán thưởng, không nói gì mà chỉ lấy thêm miếng nữa. Ta cũng lặng lẽ ăn thêm một miếng.
“Cũng đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Hắn nói. Ta ngoan ngoãn đáp vâng. Sau khi tắm rửa, ta lên giường trước, rồi hắn cũng vào phòng, buông màn xuống.
Ánh nến lấp lánh soi rọi căn phòng, hương vị bánh củ ấu trong đêm tân hôn vẫn còn đọng lại chút ngọt ngào nơi đầu lưỡi. Sáng hôm sau, ta dậy sớm cùng Chu Thế Đình đến chào hỏi lão phu nhân – mẹ chồng ta. Bà có khuôn mặt phúc hậu, khi nhìn thấy ta thì ánh mắt thoáng chút bất ngờ. Nguyệt Nương đứng bên cạnh, quầng thâm dưới mắt không thể che giấu, hẳn là cả đêm qua nàng ấy trằn trọc khó ngủ. Còn nữ tử từng gây sự hôm trước nay đã thay váy hồng nhạt, đứng thẳng lưng đầy kiêu hãnh. Mọi ánh mắt trong phủ đều hướng về phía ta.
Sau khi ta dâng trà kính lão phu nhân, Nguyệt Nương và Thiền Thiền cũng lần lượt dâng trà cho ta. Ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Từ nay chúng ta là người một nhà, mong hai muội cùng ta giữ gìn hậu trạch yên ổn, giúp gia đình ngày càng thịnh vượng.” Vừa nói, ta vừa trao quà tặng cho họ. Mẹ chồng ta gật đầu hài lòng: “Nhà cửa hòa thuận thì mới phát đạt được. Nguyệt Nương, từ hôm nay con hãy giao hết việc quản gia lại cho phu nhân.” Ta vội vàng xua tay: “Mẹ, con chỉ mới về phủ, nếu làm sai thì chẳng phải là tội lớn sao? Đợi khi Nguyệt Nương có tin vui, lúc đó giao lại cũng chưa muộn.” Nghe vậy, Nguyệt Nương ngạc nhiên, Thiền Thiền cũng thoáng biến sắc. Chu Thế Đình liếc mắt cảnh cáo Thiền Thiền khiến nàng co mình lại, không dám phản ứng gì.
Sau đó, mẹ chồng khen ta điềm đạm, Chu Thế Đình cũng nghĩ ta không phải người nông nổi, Nguyệt Nương bớt dè chừng, còn Thiền Thiền hiểu rằng ta không dễ bị bắt nạt. Bước chân vào “hang hùm miệng cọp” này, ta đã đứng vững.
Ta khát khao sớm có con. Thế nhưng, kể từ sau đêm tân hôn, Thiền Thiền ngày nào cũng bám lấy Chu Thế Đình, hắn chỉ ghé qua viện chính lấy lệ, còn lại đều ở lại phòng Thiền Thiền. Một đêm động phòng chẳng đủ để ta mang thai. Chu Thế Đình rõ ràng dành nhiều tình cảm cho Thiền Thiền, điều này cả ta và Nguyệt Nương đều nhận ra. Hoàn cảnh của ta với Nguyệt Nương có điểm tương đồng, nhưng cũng khác biệt: Nguyệt Nương yêu Chu Thế Đình, còn ta thì không. Vì thế, Nguyệt Nương càng khó chịu hơn ta, mỗi lần thấy Thiền Thiền là nàng ấy lại gần như không kìm nén nổi sự bực bội.
Về phần ta, mặc cho Thiền Thiền có cố ý khiêu khích thế nào, chỉ cần nàng không quá giới hạn thì ta cũng chẳng bận tâm. Nguyệt Nương vốn là người được cố Thái hậu ban hôn cho Chu Thế Đình, tuy chỉ là thứ nữ một quan viên kinh thành nhưng vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, dã tâm cũng không nhỏ. Nàng ấy không cam chịu đứng sau, luôn tìm cách giành lại Chu Thế Đình từ tay Thiền Thiền. Am hiểu chuyện nội viện, lại có lão phu nhân hậu thuẫn, chẳng mấy chốc Nguyệt Nương đã khiến Thiền Thiền tức giận đến mức không thể kiểm soát. Trong cơn nóng giận, Thiền Thiền tát thẳng vào mặt Nguyệt Nương trước mặt mọi người.
Lão phu nhân nổi giận, giao cho ta xử lý: “Đường Nhi, con đứng ra giải quyết chuyện này đi.” Bà không muốn trách phạt con trai nên để ta xử trí Thiền Thiền. Theo quy củ trong phủ, ta sai Thiền Thiền đến từ đường quỳ chịu phạt. Lúc này, Chu Thế Đình đã nhậm chức thượng thư ở Binh Bộ, bận rộn công việc nên không thường xuyên về phủ.
Thiền Thiền lớn lên ở biên ải, tính cách ngang ngược, đâu chịu ngoan ngoãn đi chịu phạt. Hạ nhân vừa định áp giải nàng tới từ đường đã bị nàng đánh cho một trận. Sau đó, nàng ta bắt ngựa phóng thẳng ra ngoài. Ta lập tức lên ngựa đuổi theo, nha hoàn thân cận nhanh chóng trao cho ta một cây cung ngắn.
Chứng kiến cảnh ta lên ngựa, giương cung, Thiền Thiền suýt nữa bật cười thành tiếng. Trong mắt nàng ta, một phu nhân quanh năm chỉ biết loanh quanh nơi khuê phòng thì làm gì biết cưỡi ngựa, càng không thể bắn cung. Lớn lên ở vùng biên ải, Thiền Thiền vốn tự tin vào khả năng cưỡi ngựa của mình, cho rằng ta không thể nào đuổi kịp.
Vậy mà, ta vừa phi ngựa vừa kéo căng dây cung, nhắm thẳng về phía cổng lớn rồi bắn một mũi tên, khiến búi tóc của Thiền Thiền bung ra, rối tung giữa phố. Nàng ta sững sờ, còn người qua đường thì dừng lại xem cảnh tượng lạ lùng. Ta lớn tiếng cảnh báo: “Dừng lại! Nếu còn chạy nữa, ta sẽ bắn vào chân trái của ngươi!” Thiền Thiền thoáng hoảng sợ, song vẫn phớt lờ lời đe dọa. Đúng lúc ấy, một cơn đau nhói truyền tới chân trái, khiến nàng ta suýt ngã khỏi lưng ngựa. Ngay khi đó, Chu Thế Đình xuất hiện trước cổng lớn, chắn đường Thiền Thiền. Hắn chứng kiến toàn bộ sự việc, ánh mắt trầm ngâm hướng về phía ta.
Thiền Thiền lập tức quỳ sụp trước chân hắn, nước mắt lưng tròng: “Tướng quân, họ lợi dụng lúc ngài vắng mặt để bắt nạt thiếp!” Chu Thế Đình bình thản nhìn nàng: “Thiền Thiền, nàng muốn trở lại biên ải không?” Nàng ta kinh ngạc: “Ngài nói gì vậy?” Hắn lạnh lùng: “Nếu không muốn quay về biên cương, tại sao dám gây chuyện, khiến chủ mẫu phải tự mình đuổi theo? Còn phép tắc gì nữa?” Gương mặt Chu Thế Đình tối lại. Thiền Thiền tái mặt: “Tướng quân, chân của thiếp…”
Chu Thế Đình liếc xuống chân nàng, rồi lại nhìn sang ta, sau đó ra lệnh cho tùy tùng: “Đưa Thiền Thiền về phủ.” Vết thương của nàng ta chỉ là trầy xước nhẹ, không chạm tới xương. Sau khi được băng bó, Chu Thế Đình đích thân đưa Thiền Thiền tới từ đường, bắt nàng đóng cửa suy nghĩ nửa tháng.
Khi Chu Thế Đình quay lại viện chính, ta đã chuẩn bị sẵn bánh dương đào và trà để tiếp đón hắn. Hắn ăn liền ba miếng, rồi quay sang hỏi: “Chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?” Ta khéo léo đáp: “Hầu gia, chi bằng người hỏi trực tiếp Thiền Thiền, thiếp e là…” “Ta muốn nghe nàng kể,” hắn ngắt lời, “Nàng là chính thê, được bệ hạ ban hôn, là nữ chủ nhân của phủ này. Ta chỉ tin lời nàng.”
Ta tóm tắt lại mâu thuẫn giữa Thiền Thiền và Nguyệt Nương, kể ngắn gọn, không thêm thắt gì. Sau đó, ta nói tiếp: “Hầu gia, Nguyệt Nương là người được cố Thái hậu ban hôn, đó là ân huệ của hoàng gia. Nay phủ có thêm Thiền Thiền và ta, khiến nàng ấy bất an. Nghe nói, từ khi vào phủ, Nguyệt Nương chưa từng hầu hạ Hầu gia, luôn ở bên lão phu nhân, đến giờ vẫn chưa có con, tâm trạng lo lắng cũng là điều dễ hiểu.”
Nói về Thiền Thiền, ta nhẹ nhàng: “Nàng ấy tính tình sôi nổi, chưa quen với phép tắc chốn kinh thành, nhưng lại là người Hầu gia yêu quý. Ta và mẹ cũng chẳng mong nàng ấy phải thay đổi hoàn toàn bản tính.” Cuối cùng, ta kết lại: “Cả hai đều có nỗi khổ riêng, chuyện đã xảy ra rồi, lỗi là ở ta không quản lý tốt trong phủ.”
Chu Thế Đình vô thức ăn hết nửa đĩa bánh, tâm trạng nhờ đó cũng dịu lại. Hắn nói: “Không phải lỗi của nàng, nàng mới vào phủ, mọi chuyện để ta giải quyết.” Ta nghĩ rằng đêm đó hắn sẽ sang chỗ Nguyệt Nương, nhưng không ngờ hắn chỉ ghé qua hỏi han vài câu, cảnh cáo nhẹ rồi lại quay về viện chính. Trong suốt thời gian Thiền Thiền bị phạt, Chu Thế Đình đều ở lại phòng ta mỗi đêm.
Chu Thế Đình mới hai mươi sáu tuổi, sức lực dồi dào, nên đối với ta cũng chẳng hề lạnh nhạt. Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa, ta sẽ có tin vui. Nghĩ đến điều đó, ta cảm thấy khá hài lòng – nước cờ đầu tiên của ta gần như đã thành công. Là nữ chủ nhân của Hầu phủ, việc có con là điều không thể thiếu.
Chu Thế Đình ôm ta vào lòng, khẽ cắn lên vành tai, thì thầm: “Nàng bắn cung thật xuất sắc, Tống Đường. Lần này hoàng tộc đã làm một việc đúng đắn, ban cho ta một người vợ tuyệt vời.” Đêm ấy, ta trằn trọc mãi không sao chợp mắt. Trong lòng chỉ mong được về thăm mẹ, để kể cho bà nghe rằng mọi cố gắng suốt một năm qua của ta cuối cùng cũng có kết quả. Ta từng nói rồi, việc làm chủ một gia đình quyền quý không phải là điều quá khó, ta đã làm được – thậm chí còn làm khá tốt.
Nhưng rồi, mọi chuyện sau đó lại không hề thuận lợi như ta vẫn nghĩ.