Khi nghe tin Sở Kỳ An và Tống Xu sắp thành thân, ta đang lặng lẽ dùng bữa với bát cơm nguội lạnh trong lãnh cung. Ngân Kiều – cung nữ thân cận – nhìn ta đầy xót xa, rồi quay sang thái giám mang cơm, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nương nương chỉ bị giam lỏng thôi, dù sao vẫn là quý phi, không phải lo chuyện cơm áo.” Thái giám nhếch mép: “Biết thân là quý phi là tốt rồi. Trên quý phi còn có hoàng hậu, nô tài chỉ làm theo lệnh của hoàng hậu thôi.”

Ngân Kiều giận đến đỏ mắt, nàng hiểu rõ Tống Xu đang cố ý làm khó ta. Nhưng trong cung, chẳng ai dám lên tiếng. Ai cũng biết Tống Xu – người con gái đẹp tựa tiên nữ vừa mới nhập cung – đã là người trong lòng Sở Kỳ An suốt bao năm. Người ta ca ngợi nàng hiền hậu, dung nhan thanh khiết như không vướng bụi trần. Ngay cả thái giám đưa cơm cũng bênh vực nàng: “Nương nương, người đã từng hạ độc hoàng hậu, vậy mà hoàng hậu vẫn tha mạng, đã là nhân đức lắm rồi.”

Ngân Kiều vội vàng thanh minh: “Nương nương bị oan mà…” Ta khẽ ngăn nàng, ý bảo không cần nói nữa. “Ngay cả Sở Kỳ An còn chẳng tin ta, nói với thái giám này cũng vô ích.” Thái giám hừ lạnh rồi bỏ đi.

Từ ngoài vọng vào tiếng thị vệ bàn tán, kể về việc Sở Kỳ An sủng ái Tống Xu, về đám cưới sắp tới lộng lẫy thế nào. “Nhỏ tiếng thôi, kẻo người trong nghe thấy.” “Nghe thì đã sao? Nàng ta từng hạ độc hoàng hậu, hoàng thượng sẽ không để nàng ta sống mà rời khỏi lãnh cung đâu.”

Giữa những lời xì xào ấy, ta ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu điều hòa hơi thở. Ngân Kiều mang nước rửa mặt vào, thấy ta như vậy thì lo lắng hỏi nhỏ: “Nương nương đang luyện khí công ạ?” Ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mắt vẫn nhắm. Nàng càng thêm bất an, khẽ hỏi: “Nương nương định trốn đi phải không? Nô tỳ biết người có võ, nhưng trong cung đầy thị vệ, ngoài cổng còn cấm quân, dù là cao thủ cũng khó thoát.”

Ta mở mắt, hít sâu vào đan điền. Ngân Kiều không hay biết, điều ta luyện chính là bế khí công.

Ta tên là Khương Tụng, người duy nhất còn truyền thừa bí thuật bế khí công trên đời. Khi lên bốn, ta chỉ là đứa trẻ mồ côi, từng tranh giành nửa củ khoai với chó hoang ngoài phố. Sau lần đó, ta gặp sư phụ – một lão nhân tròn trĩnh, nhận thấy ta có căn cơ, liền hỏi ta có muốn làm đệ tử không. Ta hỏi lại: “Làm đệ tử của ông thì có được ăn khoai lang nướng không?” Sư phụ cười đáp: “Tất nhiên là có.” Thế là ta gia nhập môn phái ấy.

Trong phái chỉ có ba sinh linh: sư phụ, ta và một con rùa già. Nghe đồn con rùa ấy đã sống cả vạn năm. Bí quyết luyện công của chúng ta là chăm chú quan sát rùa, rồi thở thật chậm, tưởng tượng mình chính là rùa: trăm năm không cần thở, ngàn năm không cần ăn, vạn năm bất động. Đó gọi là Quy Tức Công. Khi đạt đến cảnh giới tối thượng thì là bế khí công – hơi thở chậm đến mức gần như ngừng hẳn. Lúc ấy, cơ thể rơi vào trạng thái ngủ đông: không ăn, không uống, không thở, mọi trao đổi chất đều chậm lại.

Năm mười lăm tuổi, ta rời sư môn, công phu đã vượt cả thầy. Nhưng rồi ta nhận ra, xuất sư cũng chẳng thay đổi được gì. Người khác luyện võ, một thanh kiếm có thể xé toang trời đất, còn ta chỉ có một thân bế khí công mà thôi.

Công phu mà ta học được, cuối cùng lại khiến ta chẳng khác gì một con rùa già chậm chạp. Nhiều lúc ta tự hỏi, phải chăng mình đã bị lão sư phụ kỳ quặc kia lừa gạt, để rồi mười một năm ròng rã chìm trong tịch mịch và cô đơn. Nhưng sư phụ chẳng cho ta cơ hội chất vấn. Ông chỉ để lại một bức thư, nói rằng đã trót đem lòng yêu một quả phụ ở phương trời xa, rồi vội vã rời đi, để lại ta tự xoay sở với cuộc sống. Theo ông, ta đã đủ bản lĩnh để tự lập, không cần ai dìu dắt nữa.

Thế là, khi vừa tròn mười lăm tuổi, ta lại một lần nữa trở thành kẻ lang bạt, sống nay đây mai đó. May mắn thay, nhờ nhân duyên của sư phụ, các tiền bối trong giang hồ thay phiên cưu mang ta. Hôm nay ta học kiếm ở phái Nga Mi, ngày mai lại sang Bá Đao môn luyện đao vài hôm. Cứ thế, ta phiêu dạt khắp nơi, học hỏi đủ mọi môn võ.

Trong những ngày tháng phiêu bạt ấy, ta đã gặp Sở Kỳ An.

Khi ấy, Sở Kỳ An vẫn chỉ là Lục hoàng tử, không được ai coi trọng. Một lần cải trang vi hành đến tửu lâu, hắn rơi vào bẫy của thích khách do Thái tử phái tới. Thấy thích khách sắp ra tay, ta liền dùng chiêu Phách Quải Trưởng học lỏm từ Nga Mi, đánh hắn văng ra, nhổ ra một ngụm máu rồi bị thị vệ khống chế.

Sở Kỳ An chắp tay cảm tạ: “Đa tạ nữ hiệp đã cứu mạng.” Ta vừa lục lọi đống thức ăn vừa hỏi: “Chỉ cảm ơn suông thôi à? Không có chút bạc nào sao?” Hắn mỉm cười, chìa tay về phía ta: “Cô có muốn về phủ ta không?” Ta đáp: “Theo ngươi thì có được ăn đùi gà không?” Hắn gật đầu: “Có chứ.” Thế là, ta theo hắn về vương phủ, đơn giản chỉ vì miếng ăn.

Có lẽ mọi người cũng nhận ra rồi, ta vốn chẳng phải người tài cán gì, chỉ vì chút đồ ăn mà sẵn sàng dấn thân vào chốn hiểm nguy.

Ngay từ ngày đầu đặt chân vào vương phủ, ta đã nghe những lời xì xào của hạ nhân: “Trông nàng kia giống hệt đại tiểu thư Tống Xu của Tống gia…” “Tống đại tiểu thư đã lấy vua Bắc An ba năm rồi, thế mà điện hạ vẫn không quên được.” “Nghe nói trong thư phòng còn treo tranh chân dung của nàng ấy.” Biết ta nghe thấy, họ vội im lặng, tản đi mất.

Ta chỉ nhún vai. Thế thân thì đã sao? Trước đây, theo chân thầy kể chuyện đi khắp nơi, ta đã từng nghe biết bao nhiêu giai thoại như vậy, chẳng có gì lạ lẫm. Ta cũng chẳng để tâm. Ta từng nhìn thấy bức họa Tống Xu trong thư phòng Sở Kỳ An: thiếu nữ mặc váy xanh, dung mạo thanh tú, thực sự rất đẹp. Ta giống nàng ấy thì sao chứ? Mỹ nhân trên đời vốn nhiều, có khác gì nhau đâu.

Chẳng bao lâu sau, Sở Kỳ An mang cho ta một bộ váy xanh, bảo ta mặc thử. Hắn muốn ta học cầm, kỳ, thư, họa – ta cũng học, dù chẳng ra hồn. Rồi một đêm nọ, trong Noãn Các, hắn uống rất nhiều rượu và bất ngờ hôn ta.

Ta nhìn hắn: áo choàng đen, tóc dài buông xõa, ánh mắt sâu thẳm, lông mày sắc nét, trên người phảng phất mùi hoa mai dịu mát. Hắn ôm ta, cơ thể nóng bỏng, lồng ngực rắn chắc, vòng eo gọn gàng. Ta run lên, thầm nghĩ: “Khương Tụng, ngươi thật có phúc, chỉ vì đồ ăn ngon mà được hưởng phúc thế này!”

Sở Kỳ An đâu biết ta run vì sung sướng, hắn tưởng ta sợ hãi. Hắn nhẹ nhàng bế ta đặt lên giường, thì thầm: “Đừng sợ, ta sẽ chăm sóc nàng.”

Sau đó, hắn lặng lẽ quan sát gương mặt ta rất lâu, rồi với tay dập tắt ánh nến bên giường. Thực ra, chuyện các hoàng tử chưa lập gia thất nhưng có nha hoàn hầu hạ cũng chẳng phải điều lạ lẫm trong cung. Thế nhưng, với Sở Kỳ An, đây lại là lần đầu tiên của hắn. Thật khó ai ngờ được vị Lục hoàng tử thường ngày lạnh nhạt, dè dặt ấy, khi xé toạc chiếc áo xanh nhạt kia lại hoàn toàn khác biệt. Đêm đó, ta bị hắn quấn quýt đến tận sáng mới được yên giấc. Về sau, cứ mỗi lần Sở Kỳ An ghé qua phòng ta, chuyện thức trắng đêm trở thành điều bình thường.

Sở Kỳ An đối xử với ta vô cùng chu đáo. Khi trong cung ban thưởng vải vóc quý giá, hay mỗi hoàng tử chỉ được chia một đĩa bánh ngọt, ta đều ăn sạch không chừa lại cho hắn miếng nào. Hắn chỉ cười, xoa đầu ta: “Ta nhớ rồi, A Tụng thích đồ ngọt.” Từ đó, mỗi khi có trái cây ngon hay bánh ngọt mới, Sở Kỳ An luôn nghĩ đến ta đầu tiên. Chuyện ăn mặc, chi tiêu, hắn chưa từng để ta phải thiếu thốn điều gì. Hắn còn nói: “A Tụng, trong phủ này chỉ có mình nàng là nữ chủ, bạc đều để nàng dùng.”

Thế là ta chẳng ngại ngần gì nữa, bắt đầu rộng tay giúp đỡ các huynh đệ nghèo khổ của mình. Ai cũng biết, người trong giang hồ nhìn ngoài thì oai phong, nhưng thực chất lại rất túng thiếu. Dù Sở Kỳ An không phải hoàng tử được sủng ái nhất, nhưng gia sản vẫn dư dả hơn người. Sau khi nghe hắn nói vậy, các huynh đệ giang hồ lũ lượt kéo đến tìm ta vay mượn, ta đều hào phóng giúp đỡ.

Mẹ của Trương đại hiệp lâm bệnh nặng? Không sao, ta mời đại phu nổi tiếng, thuê hẳn tám nha hoàn chăm sóc lão thái thái! Nữ đệ tử Ngọc Thanh Cung không đủ tiền sắm áo ấm? Ta liền đưa một xấp ngân phiếu cho thợ may, tiện thể mua thêm trang sức cho các tỷ muội! Lầu của Phi Ưng sơn trang bị sập? Ta chi tiền xây lại, thậm chí xây thêm cả chục tòa mới! Ta tiêu xài không tiếc tay, Sở Kỳ An cũng chẳng bao giờ hỏi han. Hắn chỉ dặn quản gia: “Chỉ cần A Tụng vui vẻ, tốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Sư phụ từng dạy ta, nhận ân huệ của người thì phải báo đáp xứng đáng. Ta tiêu nhiều tiền của Sở Kỳ An như vậy, đương nhiên phải làm chút việc cho ra trò. Vì thế, khi biết thái tử cấu kết gian thần, còn âm mưu sát hại Sở Kỳ An, ta đã ẩn mình trong bồn sen nhà gian thần suốt một ngày một đêm, ngâm nước đến mức người sưng phồng lên, cuối cùng cũng thành công ám sát đối phương.

Đến ngày biến loạn nổ ra trong cung, thái tử dẫn quân bao vây vương phủ, mưa tên trút xuống như thác. Ta liều mình che chắn cho Sở Kỳ An, trúng ba mũi tên vào lưng, cuối cùng cũng bảo vệ hắn an toàn rời khỏi vòng vây. Sau bao gian nan, Sở Kỳ An lên ngôi hoàng đế. Ta cứ nghĩ những ngày tháng yên bình và hạnh phúc sẽ đến với mình. Nhưng rồi, Tống Xu trở về.

Thực ra, chuyện Sở Kỳ An đem lòng yêu Tống Xu năm xưa ở kinh thành chẳng phải điều bí mật. Khi đó, hắn chỉ là hoàng tử dòng thứ, chẳng ai để ý đến tình cảm của hắn. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác, Sở Kỳ An đã là vua. Vua Bắc An vì sợ đắc tội với hoàng thượng nên vội vàng viết thư hòa ly, trả Tống Xu về lại kinh thành.

Ngay ngày đầu tiên Tống Xu vào cung, nàng đã đến gặp ta. Nàng ấy còn rực rỡ hơn cả trong bức họa, khoác trên mình chiếc váy xanh thướt tha, dung nhan thanh khiết, đẹp tựa tiên nữ. Khi ấy, ta đã được phong quý phi, còn ngôi vị hoàng hậu vẫn bỏ trống.

Dù Tống Xu trở lại hoàng cung vẫn chưa có danh phận chính thức, nhưng ai nấy đều hiểu rõ Sở Kỳ An đã dành trọn mười mấy năm tình cảm cho nàng, nay cuối cùng cũng được ở bên nhau. Vì thế, mọi người đều ngầm mặc định nàng sẽ trở thành hoàng hậu. Bản thân Tống Xu cũng ý thức rất rõ điều này. Ngày đầu gặp ta, nàng không buồn hành lễ, chỉ mỉm cười nói: “À, cô thật sự giống ta đấy.”

Nàng tiếp tục: “Nghe nói mỗi lần ở bên cô, Kỳ An đều phải tắt đèn đầu giường, cô có biết lý do không?” Rồi lại liếc nhìn bộ váy xanh ta đang mặc: “Ồ, cô cũng chọn màu xanh lá à.” Tống Xu nhìn ta, cười nhạt: “Đáng tiếc, bắt chước hổ lại hóa ra chó, cô mặc màu này không đẹp bằng ta đâu.”

Ta chỉ gật đầu: “Ta hiểu rồi, hóa ra Tống cô nương thích màu xanh lá. Vừa hay, ta cũng có món quà nhỏ muốn tặng cô.” “Quà gì vậy?” nàng hỏi. Ta vỗ tay, Ngân Kiều lập tức mang tới một chiếc nón xanh. Ngay hôm ấy, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Xu đỏ bừng vì giận dữ. Nàng lập tức tìm Sở Kỳ An để kể lể.

Đêm đó, Sở Kỳ An đến gặp ta, sắc mặt chưa bao giờ khó coi đến thế. Hắn hỏi: “Nàng gây khó dễ cho Xu nhi à?” Ta điềm nhiên đáp: “Thiếp chỉ có lòng tốt tặng quà cho nàng ấy, lại còn chọn đúng màu nàng thích nhất.” Sở Kỳ An thở dài thất vọng. Từ hôm đó, hắn không còn lui tới cung điện của ta nữa.

Trước kia, bất cứ thứ gì quý giá Sở Kỳ An đều ưu tiên dành cho ta. Nhưng giờ đây, từ vải vóc Giang Nam, vẹt quý Tây Vực, cho đến những vật phẩm hiếm lạ, tất cả đều chuyển thẳng đến chỗ Tống Xu. Có lần, Ngân Kiều đến ngự thiện phòng xin canh tổ yến cho ta, đầu bếp ái ngại nói: “Xin thứ lỗi, dạo này trong cung thiếu huyết yến, hoàng thượng dặn phải ưu tiên cho Tống Xu vì sức khỏe nàng ấy yếu.” Đến cả món ngọt ta yêu thích cũng bị Tống Xu chiếm mất, nhưng dường như nàng vẫn chưa thấy hài lòng.

Một lần khác, khi gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng ta chỉ vào chiếc ngọc bội ta đeo bên hông: “Ngọc bội này không hợp với khí chất của quý phi, hay là để ta giữ hộ nhé?” Ta từ chối. Miếng ngọc ấy quý giá, làm từ ngọc bích, viền vàng khắc hình trúc, nhưng lý do ta không đưa là vì đó là món quà đầu tiên Sở Kỳ An tặng ta. Trong cuộc binh biến, ta đã mang theo nó cùng Sở Kỳ An vượt qua hiểm nguy. Càng không muốn cho, Tống Xu càng cố lấy cho bằng được. Đang lúc giằng co, Sở Kỳ An xuất hiện.

Tống Xu lập tức quỳ xuống: “Quý phi nương nương, là thần nữ lỡ tay, chỉ vì chưa từng thấy ngọc bội nào đẹp như vậy nên mới ngắm lâu một chút.” Đôi mắt nàng rưng rưng, nước mắt lăn dài trên má, khiến ai nhìn cũng phải mủi lòng. Sở Kỳ An cau mày, vội vàng đỡ nàng dậy: “Có chuyện gì vậy?”

Tống Xu vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, thần nữ chỉ mới nhìn thấy ngọc bội này, lòng đã yêu thích, không kiềm được mà ngắm mãi. Nhưng quý phi lại trách thần nữ tham lam, còn bảo là muốn ép nàng ấy đưa cho thần nữ.” Nàng quay sang ta, nước mắt ngấn dài: “Nương nương, thần nữ thật sự không có ý đó…”

Ta thầm nghĩ, nếu Tống Xu đi làm đào kép, chắc chắn sẽ là ngôi sao sáng nhất sân khấu. Sắc mặt Sở Kỳ An càng thêm u ám. Hắn nhìn miếng ngọc rồi nói với ta: “Chỉ là một ngọc bội thôi mà, nàng hãy tặng cho Xu nhi đi.” Hắn đã quên mất đó là kỷ vật đầu tiên hắn trao tặng ta.

Tống Xu đứng phía sau, nở nụ cười đắc thắng với ta. Ta giả vờ không nhìn thấy, bình thản hỏi: “Tại sao?” Sở Kỳ An vẫn cố lý giải: “Quý phi, nàng đã ở bên trẫm bao năm, mọi thứ tốt đẹp trên đời này nàng đều đã có rồi.”

“Xu nhi thì khác, những năm qua nàng ấy sống ở phương Bắc, đã chịu không ít gian truân.”
“Nàng ấy vốn chẳng phải người ham mê châu báu, vàng ngọc, quanh mình có bao nhiêu thứ quý giá cũng chẳng màng. Hiếm hoi lắm mới có vật gì khiến nàng ấy yêu thích, nàng ấy muốn thì nàng ấy nên được có. Dù sao trong cung của nàng, loại ngọc bội này cũng nhiều không kể xiết.”

Ta lặng lẽ lắng nghe Sở Kỳ An nói hết, chỉ mỉm cười: “Vậy sao?”
Rồi ta cầm lấy ngọc bội, thẳng tay ném xuống hồ nước bên cạnh:
“Nàng ấy thích gì thì hoàng thượng cứ ban cho nàng ấy. Nhưng một khi đã là đồ của thiếp, thì chỉ có thể do thiếp tự quyết định.”

Nghe nói, hôm đó ta đã khiến Tống Xu sợ hãi đến phát bệnh. Về sau, nàng ấy ốm liệt giường, uống thuốc mãi không khỏi. Khi tra xét, người ta phát hiện thuốc sắc có chứa độc ngấm lâu ngày. Đám cung nữ bị bắt, run rẩy khai ra:
“Là… là Khương quý phi sai nô tỳ làm…”

Đúng lúc ấy, Tống Xu lại mang thai. Nhưng do biến cố, đứa trẻ không giữ được. Tống Xu ôm chiếc tã trống, lao vào điện của ta, vừa khóc vừa nói:
“Nương nương, người có thể ghen vì ta chiếm được trái tim hoàng thượng, nhưng đứa bé thì vô tội…”
Ta còn chưa kịp trả lời, nàng đã ngất lịm trên nền đất.

Sở Kỳ An vội vã chạy đến, ôm lấy Tống Xu. Nàng dựa vào ngực hắn, khuôn mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài, mong manh như một món đồ sứ dễ vỡ. Sở Kỳ An nhìn ta, giọng nhẹ mà lạnh:
“Khương Tụng, nàng không có quyền ghen với Xu nhi.”
“Hẳn nàng cũng hiểu, bao năm nay ta đối xử tốt với nàng, tất cả đều là vì nàng ấy.”

Nói xong, hắn bế Tống Xu rời đi, không ngoảnh lại.

Đêm đó, ta ngồi ăn ba đĩa thịt anh đào, hai miếng sườn dê nướng, năm con bồ câu chiên, bảy bát phô mai hấp đường. Ngân Kiều vừa xoa lưng vừa lo lắng:
“Nương nương, người ăn từ từ thôi…”
Nhưng ta không thể chậm lại, vì sợ nếu dừng lại, nước mắt sẽ rơi xuống. Ta bảo Ngân Kiều:
“Em cũng ăn đi, biết đâu sau này sẽ không còn dịp nữa.”

Ta đoán không sai. Sáng hôm sau, thánh chỉ được ban xuống. Tội danh đầu độc hãm hại Tống Xu đã định sẵn. Ta bị tước bỏ áo quý phi, đày vào lãnh cung.

Ở nơi lạnh lẽo ấy, ta có dư thời gian để ngẫm lại mọi chuyện đã qua. Ta nhớ lời sư phụ từng dạy:
“Con người đứng ngoài thì sáng suốt, ở trong cuộc lại mù quáng.”
Ta theo Sở Kỳ An bảy năm, cứ ngỡ mình tỉnh táo, hóa ra cũng chỉ là kẻ lạc lối trong tình cảm. Tình yêu thực sự là cái bẫy nguy hiểm nhất đời người. Sư phụ ta cũng từng vướng phải, bỏ cả môn phái chạy theo một quả phụ đẹp người. Ta cũng vậy, chẳng biết từ khi nào lại đem lòng yêu vị hoàng đế lạnh lùng ấy.

Nhưng sư phụ cũng từng nhắc nhở: “Dù mắc sai lầm, chỉ cần muốn sửa thì không bao giờ là muộn.”
Lần đầu tiên, ta cảm thấy sư phụ thật vĩ đại. Ông không chỉ dạy ta đạo lý sống đúng đắn, mà còn truyền lại cho ta môn võ hữu ích nhất trần gian.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao