Chương 2: Một Miếng Ngọc, Một Đời Người
Đêm nay, ta lặng lẽ điều hòa hơi thở, cảm nhận từng nhịp thở của mình dần chậm lại, cơ thể như đang chìm sâu vào làn nước lạnh giá. Từ xa vọng lại tiếng pháo nổ rền vang – Sở Kỳ An và Tống Xu đang cử hành đại hôn, niềm vui lan tỏa khắp nơi, dường như muốn tràn cả vào lãnh cung lạnh lẽo này.
Ngân Kiều ngồi bên cạnh, bếp lửa trong phòng chẳng đủ ấm, nàng xót xa xoa đôi bàn tay lạnh buốt của ta. Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng:
“Đừng khóc nữa, Ngân Kiều. Sắp tới chúng ta sẽ được tự do rồi.”
Ta hỏi tiếp, giọng nhẹ bẫng:
“Em có biết, khi quý phi qua đời thì sẽ được chôn theo những gì không?”
Dù đã bị tước bỏ y phục, danh phận quý phi của ta vẫn còn đó.
Ngân Kiều nhăn mặt:
“Nương nương lại nói linh tinh gì thế?!”
Ta cười:
“Ta chỉ tò mò thôi mà.”
Ngân Kiều bắt đầu đếm trên đầu ngón tay:
“Nhiều lắm ạ! Như Lưu quý phi thời tiên đế, được chôn theo hoa tai Đông Châu nạm vàng, vòng san hô mười tám hạt, lụa ngọc phượng hoàng, vòng cổ lưu ly ngọc lam…”
Ta thầm nhẩm tính trong đầu. Đúng là, chỉ cần số châu báu ấy thôi, không chỉ sống sung túc cả đời, mà tiêu hoang tám kiếp cũng chẳng hết. Tội của tên hoàng đế kia thì chồng chất, thà chôn của cải xuống mồ còn hơn để dân chúng được hưởng – thật chẳng có chút lương tâm nào.
Lúc Ngân Kiều ra ngoài lấy thêm áo ấm, ta tranh thủ chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Khi nàng trở lại, ta đã sẵn sàng. Nàng giúp ta lên giường, ta khẽ dặn:
“À, ta để lại một bức thư dưới gối. Nếu hoàng thượng có tới, nhớ đưa cho hắn giúp ta, đừng quên nhé.”
Ngân Kiều do dự, bởi nàng biết Sở Kỳ An vừa đại hôn với Tống Xu, chắc sẽ lâu lắm mới ghé thăm ta. Nhưng nàng vẫn dịu dàng an ủi:
“Nô tỳ nhớ rồi, nương nương cứ yên tâm.”
Ta nhắm mắt, để bóng tối bao phủ lấy mình. Nhịp thở mỗi lúc một chậm, máu trong người cũng dần ngưng trệ. Ta cảm nhận rõ cơ thể lạnh dần – từ bàn tay, bàn chân, rồi lan khắp tứ chi, cuối cùng là trái tim. Nhịp tim chậm lại, rồi ngừng hẳn. Tốt thôi, coi như ta trả lại những năm tháng trái tim từng loạn nhịp mỗi khi gặp Sở Kỳ An. Có lẽ giờ này, hắn đang cùng Tống Xu động phòng hoa chúc, không còn phải tắt nến mỗi đêm nữa.
Sáng hôm sau, cả hoàng cung đều chứng kiến cảnh tân hoàng hậu và hoàng thượng ân ái bên nhau. Sở Kỳ An ngồi cùng Tống Xu trong Phượng Nghi cung – ngày đầu nàng trở thành hoàng hậu. Theo lệ, các phi tần đều phải tới chào hỏi hoàng hậu, nhưng Sở Kỳ An chỉ có một phi tử duy nhất là Khương Tụng, mà nàng đã bị đày vào lãnh cung.
Tống Xu khoác tay Sở Kỳ An, nhẹ nhàng nói:
“Khương quý phi vẫn là quý phi, hay để nàng ấy tới thỉnh an đi?”
Ánh mắt Sở Kỳ An tối lại, lạnh lùng đáp:
“Nàng ấy từng hạ độc nàng, đã bị đày rồi, sao còn muốn gặp làm gì?”
Tống Xu nhỏ nhẹ:
“Khương muội muội cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Giờ thiếp đã là hoàng hậu, cũng muốn nhận được lời chúc phúc từ mọi người.”
Sở Kỳ An nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ thở dài:
“Nàng vui là được.”
Hắn quay sang thái giám:
“Gọi Khương quý phi tới đây.”
Tống Xu ngồi trên ghế, môi điểm một nụ cười nhạt. Nàng chờ đợi giây phút Khương Tụng xuất hiện, tận mắt chứng kiến cảnh mình và Sở Kỳ An ân ái, để tự khẳng định chiến thắng thuộc về mình.
Nhưng tên thái giám đi rồi mãi vẫn chưa thấy trở lại. Gần nửa canh giờ trôi qua, hắn mới xuất hiện, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu. Hắn quỳ sụp xuống, toàn thân run lẩy bẩy, mãi mới thốt lên được vài chữ:
“Khương quý phi… đã…”
Âm thanh vỡ vụn vang lên trong đại điện. Đó là chén trà trên tay Sở Kỳ An rơi xuống đất. Không khí trong điện trở nên nặng nề, lặng im kéo dài. Một lát sau, Sở Kỳ An bật cười, chỉ vào tên thái giám:
“Trẫm hiểu rồi, chắc Khương Tụng lại bày trò, bảo ngươi tới báo như vậy đúng không?”
“Ở vương phủ bao năm mà còn chưa rõ phép tắc, trò đùa này cũng dám mang ra trước mặt trẫm.”
“Chẳng phải nàng ấy muốn trẫm tới thăm sao? Tính trẻ con, thích gây sự chú ý, trẫm đã quá nuông chiều nàng ấy rồi.”
Tên thái giám ngước lên, không dám nói thêm lời nào, nước mắt sợ hãi chảy dài trên má. Nhìn gương mặt ấy, nụ cười của Sở Kỳ An dần tắt hẳn. Hắn chậm rãi đứng dậy, giọng trầm xuống:
“Ngươi nói thật sao?”
Tên thái giám dập đầu:
“Hoàng thượng, không thể nhầm lẫn đâu ạ. Sáng nay phát hiện ra thì Khương quý phi đã lạnh ngắt rồi!”
Tống Xu thất thanh gọi:
“Hoàng thượng!”
Nàng hoảng hốt khi thấy thân thể Sở Kỳ An run rẩy dữ dội, dường như sắp gục ngã.
Cuối cùng, ta cũng chờ được Sở Kỳ An đến. Tiếng thái giám kéo dài:
“Hoàng thượng giá lâm…”
Nhưng cửa vẫn chưa mở. Sở Kỳ An đứng ngoài, không dám bước vào. Đôi mắt Ngân Kiều sưng húp, nàng lạnh lùng nói:
“Hoàng thượng, muốn vào thì vào đi, có gì mà phải sợ?”
“Khi còn sống, nương nương yêu người như thế, dù có hóa thành quỷ cũng không làm hại người đâu.”
Những lời ấy như nhát dao đâm vào lòng Sở Kỳ An, khiến hắn lảo đảo, mặt trắng bệch. Tống Xu vội vàng đỡ lấy hắn:
“Hoàng thượng…”
Sở Kỳ An gạt tay nàng ra, bước vào phòng, tiến lại gần ta:
“A Tụng…”
Hắn khẽ gọi. Ngày trước, chỉ cần hắn cất tiếng gọi, ta sẽ vui vẻ đáp lại:
“Hử!”
Nhưng lần này, ta không thể trả lời hắn nữa.
Sở Kỳ An vẫn cố chấp gọi:
“Không thể nào… nàng vẫn khỏe mạnh, vẫn luôn tươi cười cơ mà…”
Thái y tiến lên, nhẹ nhàng bẩm báo:
“Hoàng thượng, có lẽ quý phi bị tái phát vết thương cũ.”
“Ba vết tên ở lưng, vai trái còn có một vết chưởng, rất gần tim.”
Sở Kỳ An sững sờ. Hắn biết rõ những vết thương ấy từ đâu mà có:
– Những mũi tên ở lưng là lúc ta liều mình bảo vệ hắn khi tranh đoạt ngôi báu.
– Vết chưởng ở vai là khi ta ám sát gian thần, bị thủ hạ đối phương tấn công.
Khi ấy, hắn từng hỏi ta có đau không, ta vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu:
“Không đau đâu, chàng xem, ta vẫn ăn uống ngon lành, khỏe mạnh hơn bao giờ hết!”
Nhưng thực ra, làm sao không đau được? Chỉ là ta không quen than thở mà thôi.
“Vết thương cũ tái phát, lại tích tụ thành bệnh. Thần cả gan đoán rằng Khương quý phi qua đời vì suy tim…”
Sở Kỳ An cúi đầu nhìn ta. Hắn đưa tay ra, định chạm vào khuôn mặt ta:
“Là trẫm… là trẫm đã khiến nàng ra nông nỗi này…”
Nhưng hắn không nói thành lời. Ngân Kiều bỗng đứng chắn trước mặt ta, ngăn không cho hắn lại gần:
“Xác xui xẻo, vì an nguy long thể, hoàng thượng tốt nhất đừng chạm vào.”
Nàng che chắn, bảo vệ ta đến phút cuối cùng. Sắc mặt Sở Kỳ An càng thêm nhợt nhạt. Hắn hiểu, Ngân Kiều hận mình. Đến cả nàng còn căm ghét hắn đến vậy, huống chi là…
Giọng hắn khàn đặc:
“Trước khi A Tụng ra đi, nàng ấy có hận trẫm không?”
Ngân Kiều im lặng hồi lâu, rồi đáp:
“Nương nương chưa từng nhắc tới.”
Ngân Kiều lấy ra một bức thư, gương mặt lạnh lùng:
“Đây là thư nương nương để lại cho hoàng thượng, xin người tự mình xem.”
Sở Kỳ An cho tất cả mọi người lui ra, chỉ còn lại hắn ngồi lặng lẽ trong lãnh cung, bên cạnh thi thể của ta. Hắn mở phong thư, đọc những dòng đầu tiên:
“Ngai như sơn thượng tuyết
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.”
Chỉ bốn câu thơ ngắn ngủi, rồi sang trang sau, chỉ thấy một dòng:
“Xin lỗi chàng, thiếp thật sự không nhớ được phần tiếp theo.”
Thôi thì, có gì nói nấy vậy.
“Sở Kỳ An, thiếp thích chàng. Dù biết chàng chẳng yêu thiếp, nhưng không sao, cảm ơn chàng vì đã đối xử tốt với thiếp suốt từng ấy năm. Thiếp biết mình chẳng còn sống được bao lâu, nên để lại bức thư này để nói lời cuối cùng với chàng.
Ở Hồ Đông có một tảng đá lớn màu đen, thiếp thường nằm ngủ trên đó, mỗi lần như vậy đều cảm thấy rất yên bình. Hy vọng chàng có thể mang nó chôn cùng thiếp, để thiếp được an giấc mãi mãi trên đó.
Trong cung, ngoài chàng ra, thiếp chẳng thân thiết với ai khác, chỉ có Ngân Kiều luôn ở bên cạnh. Điều duy nhất thiếp còn bận lòng là em ấy. Mong chàng hãy cho Ngân Kiều thật nhiều bạc, rồi đưa em ấy rời khỏi cung, vì chàng cũng hiểu nơi này chẳng dành cho người sống bình yên.
Thật ra, thiếp cũng không yên tâm về chàng. Sau này sẽ không còn ai cùng chàng đối mặt sóng gió, không còn ai bảo vệ chàng như trước nữa. Chàng phải tự chăm sóc bản thân, làm một hoàng đế tốt, đừng gây thù chuốc oán với quá nhiều người.
Sau này, chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại nhau đâu!
Khương Tụng.”
Sở Kỳ An lặng lẽ đọc hết thư. Trong phòng chỉ còn tiếng thở nặng nề của hắn. Đột nhiên, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt ta. Lần đầu tiên, ta thấy Sở Kỳ An khóc. Vì sao hắn lại khóc? Rõ ràng chính hắn từng nói, hắn yêu Tống Xu, đối tốt với ta chỉ vì ta giống nàng ấy. Người không yêu đã rời xa, vậy mà hắn lại đau lòng đến thế sao? Ta không hiểu nổi, điều này sư phụ cũng chưa từng dạy ta.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một tiểu thái giám vội vã vào báo:
“Hoàng thượng, hoàng hậu đột nhiên phát bệnh tim, đã ngất xỉu rồi ạ…”
Sở Kỳ An đứng dậy, nước mắt đã khô trên má, gương mặt lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. Dù ta đã không còn, dù trái tim hắn có đau nhói, hắn vẫn sẽ quay về bên Tống Xu. Nhưng giờ đây, ta cũng chẳng còn bận tâm nữa.
Thi thể ta được đặt trong điện thờ hoàng gia, chờ ngày an táng. Ngân Kiều luôn túc trực bên linh cữu, khóc đến mức ngất đi mấy lần. Ta rất xót xa, chỉ muốn ngồi dậy an ủi nàng, nhưng không thể. Ngân Kiều vốn là người nóng nảy, chẳng giấu được chuyện gì, vì tương lai của nàng, ta đành để nàng chịu thiệt thòi trước mắt.
Sở Kỳ An không đến thăm ta lần nào, nhưng hắn đã thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ta: chuyển tảng đá đen ở Hồ Đông về, để ta được an nghỉ trên đó.
Ngày hạ huyệt, Sở Kỳ An và Tống Xu cùng xuất hiện. Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, cho đến khi một cung nữ rụt rè dâng lên một vật:
“Hoàng hậu nương nương, đây là món đồ vớt được dưới hồ sen, hình như là thứ người từng muốn tìm.”
Đó là một miếng ngọc bội, nền bằng ngọc bích, viền ngoài khắc cành trúc bằng vàng. Miếng ngọc ấy, ta đã mang bên mình bao năm, và từng ném xuống hồ sen ngày trước.
Tống Xu cau mày, bực bội nói:
“Thứ gì mà xui xẻo thế, ta không cần!”
Nàng định ném miếng ngọc bội đi, nhưng Sở Kỳ An bất ngờ lên tiếng:
“Đưa cho ta.”
Ngay khi ngọc bội rơi vào tay Sở Kỳ An, lớp vàng bọc bên ngoài bất ngờ rơi ra, để lộ những vết nứt đã có từ lâu. Miếng ngọc vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Sở Kỳ An sững sờ:
“Ngọc… vỡ rồi sao?”
Người ta vẫn tin rằng ngọc bội có thể hóa giải tai ương cho chủ nhân, nhưng nếu ngọc tự dưng vỡ, lại là điềm chẳng lành.
“Trong cung có biết bao bảo vật, sao nàng ấy lại chọn mang bên mình một miếng ngọc đã vỡ nát?”
Ngân Kiều, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng giải thích:
“Nương nương từng kể với nô tỳ, khối ngọc này là vật người tặng nàng ấy trong lần đầu gặp mặt.”
Sở Kỳ An lặng người đi.
“Nương nương đã đeo miếng ngọc này khi bảo vệ hoàng thượng lúc đoạt ngôi. Khi thủ hạ của thái tử bắn tên, chính ngọc bội này đã đỡ được phần nào cho người. Cũng vì thế mà nó nứt vỡ. Sau đó, nương nương tìm thợ thủ công, dát vàng lên, ghép lại những mảnh ngọc vỡ.”
“Nàng ấy từng nói, đeo ngọc bội này, mọi xui xẻo sẽ tìm đến nàng, còn may mắn thì để lại cho hoàng thượng.”
“Vì yêu hoàng thượng, nương nương cam lòng gánh hết tai họa thay người.”