Chương 3: Đừng Tìm Em Nữa

Bỗng nhiên, nắp quan tài bị bật mở. Tiếng ồn ào náo động vang lên khắp nơi, tiếng cung nữ và thái giám ngăn cản, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Tống Xu. Sở Kỳ An gọi tên ta trong tuyệt vọng:
“Trẫm tới rồi, trẫm sẽ đi cùng nàng…”
Dường như hắn đã phát điên, hai mắt đỏ ngầu, cố gắng lao vào nằm cùng trong quan tài.
Tống Xu hoảng loạn hét lớn:
“Còn không mau kéo hoàng thượng ra ngoài!”
Khung cảnh hỗn loạn, cuối cùng Sở Kỳ An bị cung nhân cưỡng chế lôi đi.
Nắp quan tài được đóng lại, rồi dần dần hạ xuống lòng đất.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, ta mới cảm nhận được nhịp thở trở lại. Khi mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt ta là vô số vàng bạc, châu báu lấp lánh trong quan tài, suýt nữa làm ta hoa mắt chóng mặt. Ta biết đồ tùy táng sẽ nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này, sung sướng đến mức muốn nghẹt thở.
Tuy nhiên, không khí trong quan tài rất ít ỏi, phía trên đã bị đất lấp kín, dù là cao thủ tuyệt thế cũng khó lòng thoát ra.
Nhưng ta đã có chuẩn bị.
“Này, ông bạn già!”
Ta gõ nhẹ lên tảng đá đen. Một lát sau, từ tảng đá nhô ra một cái đầu, bốn chân và một chiếc đuôi-chính là rùa ngàn năm, tổ sư sáng lập bế khí công của chúng ta, truyền nhân của truyền nhân của truyền nhân sư phụ ta…
Nó chậm rãi đẩy nắp quan tài, rồi tiếp tục đẩy lớp đất phía trên lên. Một luồng không khí trong lành tràn vào. Ta dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu…
Cuối cùng, ta đã tự do!


Ba năm sau, khắp nơi đều truyền tai nhau về một nữ phú bà xinh đẹp xuất hiện tại tửu lâu nơi pháo đài biên cương. Bao chàng trai trẻ tuấn tú đều mong lọt vào mắt xanh của nàng.
Dĩ nhiên, vị phú bà ấy chính là ta.

Lúc này, tám chàng thiếu niên đẹp trai đang xếp hàng trước mặt ta, thi nhau thể hiện tài năng để chiếm lấy trái tim ta.
Người đầu tiên ngâm thơ tình cảm dạt dào.
Người thứ hai vung bút vẽ chân dung ta ngay tại chỗ.
Người thứ ba gảy đàn, gửi gắm tâm tư qua từng phím nhạc…
Ai cũng có sở trường riêng, nhưng ta chỉ gật gù, vỗ tay cho có lệ.

Cho đến khi người thứ tám bước lên. Ta cố giữ cho mắt không díp lại vì buồn ngủ, lười biếng hỏi:
“Ngươi có tài cán gì, biểu diễn thử xem nào.”

Chàng trai ấy lễ phép đáp lời, rồi bất ngờ vén áo, để lộ cơ bụng săn chắc. Ta lập tức tỉnh như sáo, bật dậy như cá chép hóa rồng, vỗ tay rào rào:
“Tuyệt vời!”

Những chàng trai khác tức tối không chịu nổi. Không ai ngờ nữ phú bà giàu nứt đố đổ vách như ta lại chỉ mê mẩn những trò vui giản đơn như thế này.
Ta nhìn chàng trai thứ tám, nói thẳng:
“Hôm nay ngươi ở lại uống rượu với ta!”

Hắn vui vẻ ngồi xuống cạnh ta. Đó là một thiếu niên Tây Vực vô cùng tuấn tú, sống mũi cao, mắt sâu, làn da trắng như tuyết, vóc dáng vạm vỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng ta vốn là người từng trải, nên vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Ta thản nhiên chạm vào yết hầu hắn, rồi sờ thử cơ ngực, cuối cùng là cơ bụng, sau đó gật gù khen ngợi:
“Đúng là hàng hiếm.”

Ta thưởng cho chàng trai Tây Vực một nắm vàng, hắn cảm kích nói:
“Nghe danh cô nương đã lâu, được hầu rượu cho cô là vinh dự của tiểu quan, tiểu quan không lấy tiền.”
(Tiểu quan: chỉ những chàng trai bán sắc.)

Ta cười khẩy:
“Lắm lời, cho thì cứ cầm đi.”

Chàng thiếu niên Tây Vực mừng rỡ, càng thêm kính nể nữ phú bà bá đạo này, hắn rót rượu cho ta:
“Nghe khẩu âm, cô nương không phải người bản xứ, xin hỏi quê quán ở đâu?”

Ta nhún vai, bình thản đáp:
“Ta ư? Chỉ là một người đã chết mà thôi.” Thực ra, ban đầu ta không hề tự giới thiệu bản thân như vậy. Ta thường bịa ra vài chi tiết giản đơn để che giấu thân phận. Nhưng chỉ sau một thời gian, ta phát hiện cách nói “người chết rồi” lại hiệu quả nhất. Cái vẻ ngậm ngùi, bi thương ấy càng khiến ta trở nên bí ẩn, cuốn hút hơn trong mắt người khác.

Quả nhiên, khi nghe ta nói vậy, chàng thiếu niên Tây Vực mở to đôi mắt màu lưu ly, ngạc nhiên hỏi:
“Cô nương chắc hẳn có nhiều chuyện xưa lắm nhỉ?”

Ở đại sảnh tầng một tửu lâu, thầy kể chuyện đang gõ nhịp, kể về cuộc đời đương kim hoàng đế và hoàng hậu-Sở Kỳ An và Tống Xu. Trong câu chuyện, họ là thanh mai trúc mã, nhưng vì địa vị thấp kém, Sở Kỳ An không thể bảo vệ người mình yêu, chỉ biết nhìn Tống Xu gả về phương Bắc. Sau này, Sở Kỳ An vượt qua hiểm nguy, đoạt lại ngai vàng, cuối cùng đón Tống Xu về làm hoàng hậu. Nhiều năm qua, trong cung chỉ có một mình hoàng hậu, Sở Kỳ An không nạp thêm phi tần nào khác.

Chàng trai Tây Vực nhìn ta, nhẹ giọng:
“Sao cô nương lại trầm ngâm như vậy?”

Ta lấy lại tinh thần, mỉm cười:
“Không có gì đâu.”
Đây vốn dĩ đã là cái kết viên mãn cho câu chuyện ấy rồi.

Nhưng chưa kịp thở dài, một con ngựa phi nước đại dừng lại trước tửu lâu. Người cưỡi ngựa vội vàng lao vào, đẩy chàng trai Tây Vực sang một bên, rồi túm lấy cổ áo ta, hốt hoảng kêu lên:
“Không xong rồi, động đất!”

Không ai khác, đó chính là Ngân Kiều. Sau khi được xuất cung, ta đã chặn nàng ở một ngõ nhỏ, định nói rõ rằng mình vẫn còn sống. Thế mà nàng hét toáng lên, ba chân bốn cẳng chạy như bị ma đuổi, suýt nữa ta không đuổi kịp nếu không nhờ khinh công. Khi biết ta chưa chết thật, Ngân Kiều vừa khóc vừa ôm chặt ta, suýt làm ta nghẹt thở.

Giờ đây, ta ngơ ngác hỏi:
“Động đất chẳng phải xảy ra từ tháng trước rồi sao? Sao giờ em mới chạy đến đây?”

Ngân Kiều mặt trắng bệch:
“Tâm chấn nằm ở ngoại ô kinh thành…”

Ta lập tức hiểu ra, nơi đó chính là hoàng lăng.
“Ý em là…”

Ngân Kiều gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt:
“Núi lở rồi, hoàng lăng bị sập. Mộ của người khác không sao, chỉ riêng quan tài của người là bị bật lên. Mọi người đều tận mắt thấy trong quan tài chỉ có một đống khoai tây thối.”

Thật quá đáng! Lúc chôn cất, ta đã thấy số vàng bạc châu báu kia là quá nhiều, nên đã bí mật gửi thư cho các huynh đệ Mô Kim giáo úy nhờ họ đến lấy bớt. Ai ngờ bọn họ tiện tay ném luôn khoai tây vào thay ta! Nếu không có động đất, sau này Sở Kỳ An mà thấy mầm khoai mọc trên mộ ta thì chẳng phải càng kỳ quặc sao!

Ngân Kiều lo lắng:
“Hoàng thượng nổi giận nói dù có phải đào ba thước đất, chân trời góc biển cũng phải tìm ra người. Chúng ta nhận tin quá muộn, chắc bọn họ sắp lần ra dấu vết rồi…”

Ta vội bịt miệng Ngân Kiều:
“Miệng quạ đen! Đừng nói nữa, chạy thôi!”

Nhưng đã muộn. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên dưới lầu, quan binh đã kéo tới. Trong tửu lâu, vũ cơ, tiểu quan, người kể chuyện đều hoảng loạn bỏ chạy tán loạn. Giữa dòng xe ngựa, một con tuấn mã đen lao vút tới, trên lưng ngựa là một bóng hình quen thuộc. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, còn ta thì cúi xuống. Giữa chúng ta là khoảng cách của một tầng lầu, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo nhau từ xa. Sở Kỳ An – cuối cùng hắn cũng lần ra được dấu vết của ta.


Chúng ta lại gặp nhau, lần này là trong một căn phòng nhỏ vắng vẻ, chỉ có hai người đối diện. Hắn không khoác long bào, mà chỉ mặc một bộ thường phục đen tuyền, đi cùng là mấy chục thị vệ. Khách khứa trong tửu lâu đều nghĩ hắn là con trai của một vị võ tướng quyền thế nào đó. Sở Kỳ An lệnh cho thị vệ chờ bên ngoài, ta cũng bảo Ngân Kiều rời đi. Ngân Kiều lo lắng không yên, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn ta, ta chỉ nhẹ nhàng ra hiệu cho nàng an tâm.

Khi căn phòng chỉ còn lại ta và Sở Kỳ An, ta mới thực sự quan sát hắn. Hắn gầy đi trông thấy, gò má hóp lại, đôi mắt trũng sâu, không còn thần thái rạng rỡ như xưa. Dường như cuộc sống chẳng còn mang lại cho hắn niềm vui nào nữa. Thế nhưng, dù đã làm hoàng đế ba năm, khí chất vương giả trên người hắn lại càng thêm uy nghiêm, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy áp lực.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Kỳ An dán chặt lấy ta. Hắn lạnh lùng lên tiếng:
“Lại gặp nhau rồi, Khương Tụng.”

Ngày trước, trước mặt người ngoài, hắn gọi ta là Khương Tụng; lúc chỉ có hai người, hắn mới dịu dàng gọi ta là A Tụng. Nhưng từ ngày Tống Xu trở lại, cái tên ấy chưa từng được nhắc đến nữa, chỉ còn lại hai chữ "quý phi" xa cách, lạnh lùng. Dù bây giờ hắn gọi ta với vẻ giận dữ, ta vẫn cảm nhận được một chút mong chờ thân mật trong đó.

Gian phòng này quanh năm do ta thuê trọn, hôm nay Sở Kỳ An chẳng khác gì khách lạ, nên ta chủ động làm dịu bầu không khí:
“Công tử đi đường xa chắc cũng khát nước rồi. Người đâu, rót trà.”

Cửa vừa mở, chàng thiếu niên Tây Vực cao lớn, tuấn tú bước vào, bắt đầu pha trà. Sở Kỳ An liếc nhìn, sắc mặt lập tức tối sầm:
“Tửu lâu này không có thị nữ nào khác sao? Sao lại để ngươi rót trà?”

Chàng trai Tây Vực vội vàng cúi đầu:
“Bẩm công tử, có ạ, nhưng cô nương thường chỉ để ta hầu hạ.”

Chưa kịp nói hết câu, sắc mặt Sở Kỳ An càng thêm khó coi. Chàng thiếu niên Tây Vực thấy không ổn, vội vàng giải thích:
“Không phải chỉ có mình ta đâu, còn bảy huynh đệ nữa, tám người chúng ta thay phiên nhau.”

Ta lặng lẽ quan sát Sở Kỳ An, cảm giác như đang đặt một ngòi nổ ngay trước mặt hắn – chỉ cần một tia lửa là có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Ta thở dài, khoát tay cho thiếu niên Tây Vực lui ra.

Sở Kỳ An nhìn ta chằm chằm, giọng lạnh như băng:
“Tại sao lại lừa ta?”

Ta rót nước, bình thản đáp:
“Công tử uống trà cho mát họng đã.”

Hắn gằn giọng:
“Trẫm hỏi nàng đấy, vì sao lại dối trẫm!”

Không thể nhịn được nữa, ta ném mạnh ấm trà lên bàn, nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Nếu không lừa ngài, ta làm sao thoát được?”
“Nếu không giả chết, chẳng phải ta đã bị nhốt trong lãnh cung đến chết đói rồi sao?”
“Ở lãnh cung, cơm thì thiu, chăn đệm chỉ có một lớp mỏng, ngài thấy vết sẹo trên tay ta không? Đó là do bị lạnh cóng năm ấy đấy!”

“Đương nhiên ta phải lừa ngài, đương nhiên phải giả chết, nếu không thì ta đã chẳng còn sống mà ngồi đây!”

Ánh mắt Sở Kỳ An rơi xuống cánh tay ta, nhìn thấy vết sẹo lở loét, hắn không giấu nổi sự đau đớn, hối hận. Khi cất lời lần nữa, giọng hắn đã trở nên yếu ớt:
“Khương Tụng, là ta đã để nàng chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.” “Nhưng ta sẽ không để nàng rời xa nữa.”
Ta im lặng. Không gian trong phòng chìm vào tĩnh lặng, kéo dài như bất tận. Một lúc lâu sau, Sở Kỳ An lặng lẽ đặt một vật lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía ta. Đó chính là miếng ngọc bội năm xưa. Hắn đã tìm một thợ thủ công mới để làm lại lớp vỏ ngoài, viên ngọc giờ trong suốt, rõ ràng hắn vẫn luôn mang theo bên mình:
“Ba năm nay, ta vẫn giữ nó bên cạnh.”
“Ta vô cùng hối hận, hối hận vì đã không nhận ra đây là tín vật đính ước của chúng ta.”
“Đêm nào ta cũng mơ thấy nàng trở về sau vụ ám sát ở phủ tể tướng, thân thể đầy thương tích mà vẫn nằm trên giường mỉm cười, an ủi ta rằng không đau chút nào.”
“Còn nhớ ngày ta đoạt ngôi, ba mũi tên găm trên lưng nàng, nàng vẫn hộ tống ta xông vào cung, giành được di chiếu của phụ hoàng… Trong khoảnh khắc thành công ấy, nàng đã nói với ta…”

Sở Kỳ An cố bắt chước giọng ta khi ấy:
“Tốt quá rồi! Kỳ An, sau này chàng đã là hoàng đế, sẽ không ai dám bắt nạt chàng nữa.”

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ngọc bội. Sở Kỳ An vội che mặt, không muốn để ta thấy mình đang khóc.

Ta lặng thinh hồi lâu, rồi khẽ nói:
“Hoàng thượng, đúng là ngọc rất đẹp. Nhưng đã vỡ thì vẫn là vỡ, có gắn lại cũng không thể nguyên vẹn.”

Cả người Sở Kỳ An khẽ run lên. Hắn nhìn ta, trong mắt chất chứa nỗi xót xa khôn cùng. Cuối cùng, hắn nghẹn ngào:
“A Tụng, xin lỗi nàng.”

Ta chỉ lắc đầu:
“Không có gì phải xin lỗi cả.”

Sở Kỳ An cuống quýt định giải thích:
“A Tụng, người ta yêu là nàng. Chuyện năm ấy ta cũng có nỗi khổ riêng, triều đình phức tạp, nàng không hiểu…”

Ta ngắt lời hắn:
“Hoàng thượng, ta hiểu.”

Sở Kỳ An sững lại. Ta mỉm cười:
“Ta biết ngài muốn nói gì. Đệ tử Tống gia trải rộng khắp triều đình, ngài vừa lên ngôi đã cần thế lực Tống gia để giữ vững ngai vàng. Cho nên dù biết rõ ta vô tội, độc là do Tống Xu tự dựng lên, ngài vẫn phải phối hợp với nàng ta, đày ta vào lãnh cung.”

“Ngài còn muốn nói, chỉ khi ta vào lãnh cung, Tống gia mới yên tâm, không coi ta là mối đe dọa cho vị trí hoàng hậu của Tống Xu, vậy nên họ mới không ra tay với ta… Thật ra, ngài đang bảo vệ ta, đúng không?”

Sở Kỳ An mấp máy môi nhưng không thốt nên lời. Có lẽ hắn đã tìm kiếm ta suốt ba năm chỉ để nói ra những điều này, nhưng không ngờ ta đã hiểu từ lâu. Đúng vậy, ta biết hết, chỉ là thích giả vờ không biết. Giống như những vết thương, ta cũng chỉ giả vờ không đau mà thôi. Ta không phải kẻ ngốc, chỉ là sư phụ từng dạy: sống quá tỉnh táo thì cuộc đời thật nhạt nhẽo, đôi khi ngây ngô một chút lại vui hơn.

“Hoàng thượng, ta hiểu mà, ngài yêu ta.”
“Nhưng thứ tình yêu này, không còn là điều ta mong muốn nữa.”

Cuối cùng, Sở Kỳ An không kìm nén nổi, tiến lên nắm chặt tay ta. Vị đế vương cao cao tại thượng, giờ đây lại nhìn ta với ánh mắt gần như van nài:
“A Tụng, vậy nàng nói đi, nàng muốn gì? Ta sẽ cho nàng tất cả, chỉ cần nàng nói…”

Ta bật cười:
“Thật chứ?”

Hắn gật đầu quả quyết:
“Đương nhiên, đây là lời hứa của thiên tử.”

Ta mỉm cười, rồi nụ cười tắt ngấm:
“Vậy thì ta muốn ngài không còn là thiên tử nữa.”

Sở Kỳ An chết lặng.

“Ta sẽ tìm thuốc giả chết cho ngài. Từ nay về sau, ngài không còn là Sở Kỳ An, mà chỉ là phu quân của Khương Tụng. Chúng ta sẽ cùng nhau lênh đênh sông nước, tự do rong ruổi khắp giang hồ, làm một đôi vợ chồng bình thường. Khi ấy, mọi chuyện cũ sẽ xóa sạch, ta sẽ yêu ngài lại từ đầu, thế nào?”

Sắc mặt Sở Kỳ An tái nhợt. Ta rút tay về, mỉm cười:
“Thấy chưa, hoàng thượng, ngài không làm được đâu.” “Ngài yêu ta, nhưng tình cảm ấy chỉ đem đến cho ta sự giam hãm, lạnh lùng, tủi thân và đau đớn.”
“Ta không oán trách ngài, nhưng có lẽ, quên nhau giữa biển người mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.”

Sở Kỳ An lặng thinh rất lâu. Mãi sau, hắn mới khẽ hỏi, giọng khàn đặc:
“A Tụng, cho ta hỏi điều cuối cùng… Nàng còn thích ta không?”

Ta mỉm cười:
“Hoàng thượng, ngài nên quay về thôi.”
“Hoàng hậu vẫn đang đợi ngài, ngoài kia còn biết bao nữ tử si mê ngài.”
“Chỉ là, ta thực sự không còn là một trong số đó nữa.”


Sở Kỳ An rời đi. Đám quan binh cũng giải tán khỏi tửu lâu. Ngân Kiều lập tức chạy vào, thấy ta bình an vô sự thì thở phào, nước mắt lưng tròng:
“Trời ơi, làm em sợ muốn chết! Em cứ tưởng tội khi quân là chết cả họ, hai ta phen này tiêu đời rồi!”

Ta cười, rót rượu:
“Không đâu mà.”

Ngân Kiều kéo tay ta, thì thầm:
“Người đã nói gì với hoàng thượng mà khiến ngài ấy chịu rời đi vậy? Với lại, em thấy lúc đi, mắt hoàng thượng đỏ hoe, trông buồn bã lắm.”

Ta nhấp một ngụm rượu, bình thản đáp:
“Buồn là chuyện thường, người cái gì cũng muốn thì chẳng bao giờ thấy vui.”

Từ đó, Sở Kỳ An không xuất hiện trước mặt ta nữa. Ta tiếp tục những ngày tháng an nhàn ở tửu lâu nơi biên giới, còn nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi, dạy chúng luyện bế khí công. Ngân Kiều thì thành bà chủ nổi tiếng ở Tây Vực, kinh doanh từ trà, ngựa đến tơ lụa, tin tức bốn phương đều thông thạo.

Nàng thường kể cho ta nghe chuyện kinh thành. Khi thế lực của Sở Kỳ An đã vững chắc, hắn dựa vào hàng loạt tội danh như tham nhũng, lộng quyền… để triệt hạ Tống gia – một dòng họ từng hùng mạnh dưới thời tiên đế. Tống Xu bị đày vào lãnh cung. Nghe nói Sở Kỳ An đã cho người hạ độc nàng ta, chính loại độc mà năm xưa Tống Xu từng vu oan cho ta.

Khi nghe tin này, ta chỉ bình thản mỉm cười. Những chuyện cung đình năm xưa giờ như chuyện kiếp trước, tựa câu chuyện kể bên bàn rượu, chẳng còn làm ta xao động.

Vài năm sau, đại thái giám trong cung vượt ngàn dặm tới tận thị trấn nhỏ ở Tây Vực tìm ta. Ông nói Sở Kỳ An lâm bệnh nặng, muốn gặp ta lần cuối. Ta suy nghĩ rất lâu, rồi trả lời:
“Ta nghĩ không nên đi. Cả đời này, hoàng thượng đã có được tất cả, chỉ còn lại một điều tiếc nuối là ta.”
“Giữ lại chút tiếc nuối ấy, biết đâu lại giúp ngài ấy vượt qua được cơn bệnh này.”
“Nếu ta trở về, có lẽ ngài ấy sẽ thấy mọi nguyện vọng đều đã trọn vẹn, chẳng còn lý do để sống tiếp nữa.”
“Xin phiền công công chuyển lời: hãy chăm sóc bản thân cho tốt, tương lai của ta và ngài ấy vẫn còn rất dài.”

Đại thái giám cúi đầu kính cẩn:
“Nương nương quả thật sáng suốt, lão nô xin bái phục.”
Ông đi rồi, đúng lúc Ngân Kiều đến thăm. Nàng nghe lỏm được đoạn cuối, liền nghiến răng:
“Người còn lo cho cẩu hoàng đế đó làm gì? Chi bằng đến thăm hắn cho hắn tức chết, chúng ta càng dễ ngủ!”

Ta xua tay:
“Chuyện nào ra chuyện đó. Sở Kỳ An là minh quân, dân chúng còn nhờ cậy vào hắn mà sống yên ổn. Hơn nữa, nếu hoàng đế băng hà là quốc tang, cả nước để tang thì ta lấy đâu ra rượu mà uống?”

Ngân Kiều vẫn chưa hết tức:
“Nhưng người cũng không nên hứa với hắn là ‘tương lai còn dài’ chứ!”

Ta chỉ cười. Cái gọi là “tương lai còn dài”, thực ra chỉ là lời tiễn biệt nhẹ nhàng. Hắn đã chọn bước vào cung sâu như biển, còn ta là kẻ giang hồ phiêu bạt. Đời này dài rộng, nhưng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Đúng lúc ấy, ông chủ tửu lâu gõ cửa:
“Cô nương ơi, tiểu quan mới đến biểu diễn rồi!”
“Cho vào đi!”
Mười sáu chàng thiếu niên xếp hàng trước mặt ta.
“Các ngươi có tài nghệ gì?”
Tất cả đồng loạt vén áo khoe cơ bụng. Ta bật dậy, vỗ tay rào rào, hoan hô vang dội:
“Tốt lắm!”

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao