Chương 6: Bóng tối trong lòng

Anh cả đưa Tần Nhu rời đi trước. Trên xe, Tần Nhu co người lại như một con chim cút sợ hãi.

"Em... có từng bắt nạt Noãn Noãn không?" Anh cả hỏi.

Nước mắt Tần Nhu lập tức trào ra. "Anh cả, ngay cả anh cũng không tin em sao?"

Trước đây, khi cha mẹ bận rộn, Tần Nhu gần như được anh cả nuôi dưỡng. Trong gia đình họ Tần, người yêu thương cô ta nhiều nhất chính là anh cả. Anh ta sao có thể để cô ta đau khổ đến rơi nước mắt?

Anh cả như tìm được một cái bờ để bước xuống, thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đã nhận ra rồi - tôi đã điên rồi. Nhưng tôi vẫn ghi nhớ tất cả những kẻ từng bắt nạt mình, sớm muộn gì cũng sẽ trả thù lại. Bảo mẫu chính là một ví dụ đầy m. á. u me!

"Không có thì tốt." Anh cả nhìn Tần Nhu, giọng điệu bình thản: "Bằng không, anh sợ rằng chính anh cũng không bảo vệ được em."

Sắc mặt Tần Nhu lập tức tái nhợt. Sợ bị phát hiện ra điều bất thường, cô ta cúi đầu thấp hơn.

Ban đầu, gia đình họ Tần định cho bảo mẫu một khoản tiền để về quê dưỡng già. Nhưng bây giờ...

Ngay trong ngày hôm đó, Anh hai lập tức cho luật sư khởi kiện yêu cầu bồi thường. Nhưng rất tiếc, vụ kiện không thành công. Bởi vì... bảo mẫu đã phát điên rồi. Cả đời sống nhờ nhà người khác, làm bảo mẫu, làm người hầu, kiếm được bao nhiêu tiền, cuối cùng đều bị gã chồng vô dụng và đứa con trai bất hiếu quét sạch. Người cháu trai mười tuổi mà bà ta yêu thương nhất, lại chính tay cầm gậy, đuổi bà ta ra khỏi nhà như đuổi một con ch. ó hoang. Nhưng đó không phải chuyện của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm Tần Nhu. Tay tôi ngứa quá, ngứa đến mức tôi gãi rách da, m. á. u chảy ròng ròng.

"Noãn Noãn, có phải chỗ bỏng lại ngứa không? Đừng gãi nữa! Nhìn xem, lại chảy m. á. u rồi!" Anh hai đau lòng, cẩn thận cầm lấy tay tôi, không để tôi tùy tiện động vào vết thương.

Anh cả vốn thông minh, anh ta biết tôi đang nghĩ gì. Nhưng lúc này, anh ta không nói gì cả. Cảm nhận được ánh mắt tôi, Tần Nhu cúi đầu, vùi mặt vào bát cơm, vội vàng ăn nhanh hơn. Ăn chưa đến nửa bụng, cô ta đã khóa chặt cửa phòng mình.

Đêm đến, tôi không ngủ được. Tôi đứng trước cửa phòng Tần Nhu, gõ cửa.

Tần Nhu tất nhiên sẽ không mở cửa cho tôi. Từ nhỏ lang thang đầu đường xó chợ, đánh nhau, phá khóa, có gì mà tôi không biết làm?

Chưa đầy một phút, cánh cửa phòng bị khóa trái của cô ta đã bị tôi cạy mở.

"Cô... cô làm gì vậy?" Tần Nhu hoảng sợ đến mức mặt không còn chút huyết sắc.

Tôi bưng một bát cháo bước vào, mỉm cười nhìn cô ta.

"Bữa tối em ăn không nhiều, có phải đói rồi không? Chị mang cháo đến cho em này, cô bảo mẫu mới nấu cháo rất ngon đấy."

Tần Nhu sợ đến phát run, ôm chặt chăn hét lên: "Anh cả, Anh hai..."

Tôi cau mày, không vui.

"Nhu Nhu, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không em sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần đấy!"

Tôi múc một thìa cháo nóng hổi, đưa thẳng đến miệng cô ta.

"BỘP!"

Tần Nhu hất văng bát cháo, cháo nóng văng lên tay tôi. Đúng lúc này, hai người anh lao vào.

"Tần Noãn, em đang làm gì vậy?"

Anh cả đẩy tôi ra, ôm chặt lấy Tần Nhu, cô ta đang khóc nức nở.

"Em chỉ đang đút cháo cho Tần Nhu thôi."

"Đút cái gì mà nóng thế? Em muốn làm bỏng em ấy sao?" Anh hai cũng nổi giận.

Tôi nhìn họ đầy khó hiểu: "Em chỉ đang chăm sóc em ấy giống như em ấy từng chăm sóc em thôi..."

Chẳng phải các anh bảo em nên học hỏi cô ta sao?

Anh cả và Anh hai đột nhiên sững lại. Tôi mỉm cười. Nhớ ra rồi sao?

Lần đó, tôi bị bắt nạt ở trường, trở về trong bộ dạng thê thảm, rồi bệnh rất lâu. Tần Nhu mang đến một bát cháo trứng bắc thảo thịt băm nóng hổi, ép tôi ăn. Nhiệt độ nóng rẫy suýt làm lưỡi tôi bỏng rát. Tôi hất bát cháo, cháo lên tay cô ta, làm đỏ rát cả một mảng lớn. Các anh lao vào bảo vệ nó, trách tôi sao lại ác độc như vậy, cô ta tốt bụng chăm sóc tôi, còn tôi thì lấy oán báo ơn.

Khi ấy, ánh mắt của các anh chỉ dán chặt vào bàn tay đỏ ửng của cô ta, mà không hề nghĩ rằng chất lỏng sôi sục kia khi trôi qua môi tôi, luồn xuống thực quản và dạ dày, sẽ gây nên những vết thương như thế nào. Bầu không khí chùng xuống, chỉ còn sự im lặng treo nặng. Tần Nhu cũng nghẹn ngào, không thể tuôn thêm giọt nước mắt nào nữa.

Nhưng buộc cô ta thừa nhận sai lầm? Buộc cô ta công nhận bản chất độc địa của mình ư? Không đời nào.

"Em xin lỗi chị," cô ta thốt lên với giọng run rẩy. "Em đã nhận ra lỗi lầm. Em không nên chiếm đoạt tình cảm của anh cả và anh hai, không nên cướp đi tình thương mà lẽ ra thuộc về chị. Em thực sự ăn năn. Ngay hôm nay em sẽ dọn đồ đi, hoàn trả căn phòng công chúa cho chị, từ bỏ danh phận tiểu thư nhà họ Tần. Tất cả vốn dĩ là của chị..."

Hai anh tôi lập tức mủi lòng trước màn kịch này. Anh cả đứng dậy, gương mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào tôi.

"Tần Noãn, dừng lại đi! Bất kể Nhu Nhu từng làm gì trong quá khứ, kể từ giờ, hãy xóa bỏ tất cả! Anh van em!"

Câu cuối cùng nặng nề như tảng đá. Tôi ngước mắt, ánh nhìn xoáy sâu vào đôi đồng tử của anh. Thấy chưa, dù đã nhận ra Tần Nhu có lỗi, anh cả vẫn kiên định chọn đứng về phía cô ta.

Không một lời đáp trả, tôi xoay người bước đi.

"Noãn Noãn!"

Anh hai quay lại, nhìn anh cả bằng ánh mắt sâu thẳm. Tần Nhu nhìn anh hai, đôi mắt ngân ngấn lệ. Lần đầu tiên trong đời, anh hai phớt lờ đi ánh nhìn van xin đó, quay lưng và đuổi theo tôi.

Anh hai nhẹ nhàng băng bó vết thương cho tôi.

"Noãn Noãn, anh xin lỗi... Trước đây, anh hai đã hiểu lầm và trách oan em..."

Tôi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu đang cúi gằm của anh. Anh hai đột ngột ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn bối rối của tôi, khóe mắt anh bỗng đỏ hoe. Có lẽ không muốn nhìn thấy tôi trong hình hài của một kẻ tâm thần, anh lại cúi đầu xuống. Giọt lệ nóng hổi rơi xuống tay tôi, thấm ướt lớp băng mới quấn.

Sau một hồi, anh bình tĩnh trở lại và nhẹ nhàng dặn tôi:

"Noãn Noãn à, em phải ngoan ngoãn, như vậy mới không bị đưa trở lại viện tâm thần."

Tôi hiểu rằng, dưới sự kiểm soát của anh cả, việc anh hai muốn bảo vệ tôi là một thử thách gian nan. Nhưng tôi cảm nhận được, có lẽ... anh ấy thực sự quan tâm đến tôi.

Lần đầu tiên, tôi vòng tay ôm lấy anh.

"Anh hai, em hứa sẽ nghe lời. Từ nay em sẽ không chọc giận bọn họ nữa..."

Bọn họ?

Bước chân anh cả khựng lại ngay ngưỡng cửa, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Anh đứng lặng người rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không bước vào.

Kể từ ngày đó, tôi không còn mộng du nữa. Tôi thực sự trở nên ngoan ngoãn và biết vâng lời. Mỗi khi đối diện với tôi, sắc mặt anh cả dần trở nên ôn hòa hơn. Lần đầu tiên, trên bàn ăn, anh gắp thức ăn cho tôi. Dù không phải món tôi ưa thích, tôi vẫn ngoan ngoãn ăn sạch.

Thế nhưng, vừa rời bàn ăn, tôi lập tức lẻn vào phòng vệ sinh, cố móc họng, tống khứ tất cả những gì vừa nuốt xuống.

Tiếng động khiến anh cả lao đến:

"Noãn Noãn, em..."

Những lời tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng anh. Bởi anh đã nhìn thấy thùng rác và cảnh tôi đang cố móc họng. Sự lo lắng trên gương mặt anh trong chốc lát biến thành lạnh lùng, cứng đờ.

Tôi điềm tĩnh nói:

"Bác sĩ Kỳ đã căn dặn, thức ăn từ kẻ mang ác ý, tuyệt đối không được ăn. Nhưng em không thể không vâng lời. Em đã ăn rồi..."

Anh cả: ...

Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt anh lóe lên một cảm xúc phức tạp mà tôi không thể giải mã. Rồi anh quay người, lặng lẽ rời đi.

Kể từ đó, anh cả không bao giờ đụng đến bất kỳ món ăn nào dành cho tôi nữa.

"Nhu Nhu, hãy trả lại phòng công chúa cho Noãn Noãn."

Một ngày nọ, anh cả bất ngờ tuyên bố. Gần đây, Tần Nhu cũng cực kỳ ngoan ngoãn, biết vâng lời. Cô ta và tôi đều đang chờ đợi. Chờ xem ai sẽ là người không kiềm chế được, chủ động ra tay trước.

Đừng hỏi tôi làm sao biết suy nghĩ của cô ta. Là một bệnh nhân tâm thần đã phân tích từng cử chỉ của cô ta hàng ngàn lần, tôi thấu hiểu tâm tư cô ta còn hơn cả bản thân cô ta.

Tần Nhu nhìn anh cả, người đã dành tặng cô ta tình yêu thương suốt hơn một thập kỷ, ánh mắt thoáng vẻ tổn thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp:

"Vâng ạ."

Tôi hiểu rõ, cô ta... sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao