Chương 7: Bẫy rập tinh vi
Ngày sinh nhật đến, Tần Nhu đã khéo léo thông báo với hai anh từ sáng sớm rằng cô ta đã mời một số bạn học đến dự tiệc. Cô ta viện cớ muốn giúp tôi tái hòa nhập với mọi người, tạo cơ hội để tôi quay lại trường học. Cô ta còn khôn khéo ngụy biện rằng nếu các anh có mặt, bầu không khí sẽ trở nên gượng gạo.
Những ngày gần đây, trước mặt hai anh, cô ta cố tình thể hiện tình cảm thắm thiết với tôi. Anh cả xoa nhẹ mái tóc cô ta, vui vẻ chấp thuận lời đề nghị.
Trước khi bước ra khỏi cửa, anh cả dặn dò tôi:
"Noãn Noãn, hãy hòa đồng với các bạn nhé."
"Dạ."
Dây thần kinh tôi bắt đầu rung lên đầy hưng phấn. Nhưng bác sĩ Kỳ từng dạy, một thợ săn xuất sắc phải biết kiềm chế, mới có thể bắt trúng con mồi. Vì vậy, tôi ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ.
Anh cả bất chợt đứng sững trước nụ cười đó. Đây là lần đầu tiên tôi cười với anh ta. Sợi dây căng thẳng trong lòng anh dần được nới lỏng. Khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu anh đã dịu dàng hơn hẳn.
"Một lát nữa anh cả sẽ mua quà cho Noãn Noãn nhé?"
Tôi hơi thiếu kiên nhẫn, vội vã gật đầu để anh nhanh chóng rời đi. Nhận thấy sự nôn nóng của tôi, anh cả không khỏi mỉm cười mãn nguyện. Hóa ra, Noãn Noãn đang háo hức chờ món quà từ anh.
Anh ta kéo anh hai đi chọn quà cho tôi. Vừa mới rời khỏi được mười phút, đám bạn học đã xuất hiện. Không nằm ngoài dự đoán, tất cả bọn họ đều từng hành hạ tôi tại trường.
Tần Nhu cười rạng rỡ đắc thắng. Còn tôi, cuộc săn đuổi của tôi cuối cùng cũng bắt đầu.
Tại trung tâm thương mại, mi mắt anh hai giật liên hồi báo điềm gở.
"Anh cả, lựa chọn xong chưa vậy?"
Anh cả đã dạo qua hàng trăm gian hàng, gần như lùng sục khắp các trung tâm mua sắm trong thành phố, vậy mà vẫn chưa tìm được món quà ưng ý. Anh hai đã mệt mỏi đến cùng cực, trong khi anh cả vẫn tràn đầy hứng khởi.
"Em nghĩ xem, Noãn Noãn sẽ thích món gì?"
Thay vì trả lời, anh hai mở ứng dụng camera giám sát. Anh cả liếc nhìn qua, m. á. u trong người lập tức đông cứng.
Tại biệt thự, tôi nhìn những kẻ đang quằn quại rên xiết trên sàn, cuối cùng cũng thu hồi con dao dài ba mươi phân của mình. Bác sĩ Kỳ đã chỉ dạy tôi cách rạch vào đâu để gây đau đớn tột cùng nhưng không quá nghiêm trọng, vẫn đủ để tước đoạt khả năng phản kháng của họ.
Lúc này, năm con người kia nằm rạp dưới nền nhà, kêu gào thảm thiết, không ai có thể gượng dậy nổi. Tần Nhu nhìn vũng m. á. u đỏ tươi lan tràn khắp sàn, kích động đến mức toàn thân run rẩy.
"Tần Noãn, lần này mày tiêu rồi, hahaha! Mày làm bị thương bao nhiêu người, xem ai còn dám che chở cho mày nữa! Sau này đời mày sẽ chôn vùi trong bệnh viện tâm thần mãi mãi, hahaha..."
Cô ta vội vã gọi điện cho phụ huynh của bọn họ.
"Chú Lâm, Tiểu Kha gặp chuyện rồi! Cháu xin lỗi, cháu canh chừng chị cháu không kỹ, chị ấy bị tâm thần, đột nhiên cầm dao..."
"Dì Chu, hu hu hu, dì mau đến đi, Viên Viên sắp không qua khỏi..."
Khi các anh tôi vội vã quay về, phụ huynh của đám bạn học đã có mặt đông đủ. Tất cả đều lồng lộn phẫn nộ, chỉ thẳng vào tôi:
"Tần tổng, ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi! Chính con bé này đã gây thương tích cho con trai tôi..."
Hai anh trai nhìn tôi, gương mặt tối sầm như mực. Ngay cả viên cảnh sát cũng đã có mặt.
"Tần tiên sinh, đây là vụ hành hung nghiêm trọng. Chúng tôi buộc phải đưa Tần Noãn về đồn để thẩm vấn."
Tần Nhu càng phấn khích, giọng điệu như thể cô ta mới chính là người đau lòng nhất:
"Anh cả, anh hai, hai anh không thể bao che cho chị ấy nữa. Chị ấy đã cầm dao tấn công người rồi!"
Cô ta giả vờ đau xót, ra vẻ chỉ muốn điều tốt đẹp cho gia tộc họ Tần. Trong khi đó, tôi ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế nhỏ. Hai bàn tay đặt gọn trên đầu gối, quần áo và mái tóc vẫn sạch sẽ, không một vết nhơ.
Bác sĩ Kỳ đã từng dạy tôi: Miễn là ăn mặc đủ chỉnh chu, phong thái đủ thanh lịch, thì dù có là kẻ điên, cũng không ai dám coi thường.
"Bắt lấy con khốn đó, để nó mục xương trong tù!"
"Loài súc sinh như nó phải bị tử hình!"
Nước bọt bắn tung tóe vào người tôi. Anh cả toát ra hơi lạnh buốt xương, tôi nhìn thẳng vào anh, khóe môi không kìm được nở một nụ cười mỉm.
"Anh cả, lần này, anh mong đợi điều gì từ tôi đây?"
Không một lời đáp, nhưng anh cả đã ngầm hiểu. Trái tim tôi bỗng nhói đau, thắt lại như bị bóp nghẹt. Không màng đến cơn thịnh nộ và lời buộc tội từ đám đông, anh hai lao vội đến bên tôi, kiểm tra từng tấc da thịt:
"Noãn Noãn có bị thương chỗ nào không?"
Hành động này rõ ràng càng khiến các bậc phụ huynh điên tiết. Anh cả liếc nhìn họ với ánh mắt băng giá, khiến tất cả co rúm người như đàn cút gặp diều hâu. Dẫu vậy, cơ hội tống tiền dòng họ Tần quá hiếm có, họ không thể rụt rè vì sợ hãi.
Nhưng anh cả không cho họ cơ hội đó. Anh điềm đạm nói với viên cảnh sát:
"Em gái tôi mắc bệnh tâm thần, tuy vậy, em ấy chưa từng gây hại đến ai, trừ phi bị tấn công trước..."
Các phụ huynh: ... Tần Nhu: ...
Một luồng gió lạnh buốt chạy dọc gáy tôi. Anh cả rút điện thoại, trình cho viên cảnh sát xem đoạn ghi hình từ camera an ninh.
Hình ảnh hiện lên rõ ràng: Ban đầu, mục đích của đám người này là ép tôi mặc chiếc váy công chúa. Nhưng khi thấy tôi quá ngoan ngoãn và dễ bảo, bọn con gái bắt đầu xé rách quần áo tôi, trong khi bọn con trai vây quanh, giơ điện thoại quay phim, miệng lẩm nhẩm những lời tục tĩu. Tôi đứng im, mặc cho chúng làm gì thì làm.
Đến khi nhận ra hành động đó không thể khiến tôi nổi giận, bọn con gái bắt đầu dùng móng tay cào xước da tôi, bọn con trai sờ soạng khắp người... và chỉ khi đó, tôi mới phản kháng...
Viên cảnh sát lập tức tịch thu điện thoại của những kẻ quay phim - bằng chứng hiển nhiên. Các phụ huynh hoảng hốt, không dám thở mạnh. Gương mặt Tần Nhu tái nhợt như tro.
Camera giám sát? Từ khi nào? Tại sao mình không biết?
Ánh mắt cô ta quay sang anh hai, và lần đầu tiên, cô ta bắt gặp vẻ ghê tởm không giấu diếm trong mắt anh. Tần Nhu rùng mình sợ hãi, vội vàng cúi gằm mặt.
"Dựa vào đây, có thể xác định Tần tiểu thư hành động hoàn toàn trong phạm vi tự vệ chính đáng..." Viên cảnh sát kết luận.
Cơ hội vàng để bòn rút tài sản nhà họ Tần như vậy, làm sao các bậc phụ huynh có thể dễ dàng buông tha?
"Các đồng chí, nhìn vũng máu trên sàn kia, nhìn vết thương trên người bọn trẻ, dù là tự vệ chính đáng, nhưng liệu có phải quá mức cần thiết không?"
Viên cảnh sát suýt trợn ngược mắt, chỉ thẳng vào những vết thương trên cơ thể đám côn đồ:
"Nhìn có vẻ m. á. u me be bét và đầy vết thương, nhưng thực chất chỉ là trầy xước ngoài da, ngay cả một mũi khâu cũng không cần!"
Các phụ huynh sững sờ ngỡ ngàng. Đao pháp gì mà tinh tế đến vậy!
Không có gì có thể đe dọa gia tộc họ Tần, và khi đối diện với anh cả, họ không thể không run sợ.
"Khoản đầu tư vào nhà họ Lâm - hủy bỏ, hợp tác với nhà họ Chu - chấm dứt, còn nhà họ Triệu..."
Tất cả những gia đình có mặt đều bị điểm danh, không sót một ai. Họ không dám phẫn nộ với anh cả, chỉ có thể trút giận lên đầu những đứa con gây họa.
"Thằng ranh con này, vì mày mà tao mất hợp đồng béo bở..."
Đám con cái ôm đầu tán loạn bỏ chạy.
"Tất cả là do Tần Nhu xúi giục! Tôi thề có bằng chứng! Cô ta không chỉ sai bọn tôi hôm nay đến đây bắt nạt Tần Noãn, mà tại trường học, cô ta cũng xúi giục bọn tôi hành hạ Tần Noãn - bôi keo dính lên ghế, đổ chất bẩn vào quần áo, xé nát bài tập và đề thi..."
"Bọn tôi thực sự không muốn làm vậy, nhưng cô ta đe dọa rằng nếu không tuân lệnh, anh cả của cô ta sẽ hủy mọi hợp tác kinh doanh với gia đình bọn tôi..."
Sắc mặt anh cả càng trắng bệch hơn.
"Các người đang lảm nhảm gì vậy? Các người nghĩ chỉ cần kéo Nhu Nhu vào vũng bùn là tôi sẽ buông tha cho các người sao?"
"Chúng tôi không bịa đặt, chúng tôi có chứng cứ xác thực!"
Một kẻ rút ra đoạn ghi âm cũ, ghi lại cảnh Tần Nhu chỉ đạo họ bắt nạt tôi tại trường. Không ai là kẻ ngốc cả. Tần Nhu muốn hành hạ Tần Noãn, nhưng bọn họ không dám chọc giận nhà họ Tần, cũng không dám trái lệnh Tần Nhu, nên đành giữ lại bằng chứng để tự bảo vệ mình.
Tòa lâu đài niềm tin cuối cùng trong lòng anh cả tan thành tro bụi.
"Nhu Nhu... làm sao em có thể...?"
Anh hai, tức đến rung bần bật, giáng một cái tát như sét đánh vào gò má Tần Nhu.
"Ngươi chỉ là một đứa trẻ được nhà họ Tần nhận nuôi, vậy mà dám mượn danh nghĩa và quyền lực gia tộc để đàn áp em gái ruột thịt của ta sao?"
Âm thanh của cái tát vang vọng như tiếng sấm rền trong không gian tĩnh lặng. Theo phản xạ tự nhiên, anh cả muốn xông tới can thiệp, nhưng bước chân anh đột nhiên khựng lại giữa không trung như bị đóng băng.
Trong một động thái bất ngờ, anh quay phắt sang nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và khóe môi tôi vẫn điểm nét cười nhẹ không đổi. Chỉ trong tích tắc, trái tim anh cả như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn tột cùng.
Anh ta từ từ khép mi mắt, mọi nghị lực và ý chí dường như tan biến vào hư không.
"Tần Nhu, hãy gói ghém đồ đạc và rời khỏi nơi này. Kể từ giây phút này, gia tộc họ Tần không còn một người như em nữa."