Chương 1: Ánh Mắt Đầu Tiên
Tôi đã giữ kín tình cảm với cậu bạn thanh mai trúc mã suốt mười một năm. Mỗi khi bắt gặp vẻ ngoài lạnh lùng, dửng dưng của cậu ấy khi từ chối người khác, mọi ý định tỏ tình trong tôi đều tan biến không dấu vết. "Cậu còn chần chừ gì nữa? Không nhanh lên là người khác cướp mất trúc mã của cậu đấy!" – nhỏ bạn thân nhìn tôi đầy trách móc, còn tôi chỉ biết lặng lẽ nhấp ngụm nước, chẳng đáp lại lời nào.
Tôi thích Trần Thiệu, có lẽ chỉ vì một cái nhìn đã khiến trái tim tôi rung động. Ngày còn bé, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy đang nghịch nước ngoài ban công, ánh nắng rọi lên khuôn mặt cậu, tô điểm cho nụ cười vừa ngượng ngùng vừa bất cần. Những giọt nước bắn lên da tôi, rồi như thấm sâu vào tận tim. Mười năm trôi qua, tôi vẫn chưa từng gặp ai cuốn hút như cậu ấy, nên tình cảm ấy cứ lớn dần lên trong tôi. Dĩ nhiên, hôm ấy cậu ấy bị mắng một trận nên thân. Nhà tôi đối diện nhà Trần Thiệu, nên mỗi lần cậu ấy bị la, tôi đều nghe thấy rõ mồn một.
Tính cách bướng bỉnh, ngang ngạnh của Trần Thiệu nổi tiếng khắp khu xóm. Dù cậu ấy đẹp trai, không ít bạn nữ lại chẳng ưa nổi tính khí ấy. Tôi thì khác, suốt mười một năm vẫn kiên định với tình cảm của mình.
Thực ra, tôi từng lấy hết can đảm một lần. Năm mười bảy tuổi, tôi viết thư tỏ tình. Tan học, tôi nán lại bàn của Trần Thiệu rất lâu, định lấy thư ra thì bất ngờ bị cậu ấy bắt gặp. "Cậu làm gì ở đây vậy?" – giọng Trần Thiệu vang lên khiến tôi giật mình. Tôi lúng túng đáp: "Tưởng cậu đang chơi bóng rổ mà?" Cậu ấy không nhận ra ý định của tôi, chỉ nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Tớ về thay giày. Cậu lén lút ở bàn tớ làm gì? Định…?" Cậu ấy tiến lại gần, tôi lùi lại, bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. "Muốn lấy trộm album Châu Kiệt Luân của tớ à? Đĩa này hiếm lắm đấy!" Tôi thở phào, vội chữa: "Tớ thấy có con bọ trên bàn cậu nên định đuổi đi thôi." Trần Thiệu hừ nhẹ rồi ngồi xuống, trêu: "Lần sau nói dối thì đừng đỏ mặt nhé!" Tôi vội vàng bỏ chạy. Sau này mới biết, cậu ấy không thích nhận thư tỏ tình, cho rằng chuyện đó thật sến súa. Thế là lá thư ấy mãi mãi nằm yên trong ngăn kéo bàn học của tôi.
Bạn cùng phòng rủ tôi đi dự tiệc xem mắt cuối tuần, tôi khéo léo từ chối. Trước đây, tôi từng viết một cuốn tiểu thuyết về mối tình đơn phương với trúc mã, từng hứa sẽ tỏ tình khi viết đủ một trăm nghìn chữ. Bây giờ, độc giả cứ giục tôi ra chương mới, tôi thật sự không còn thời gian. "Đi đi mà, nghe nói Trần Thiệu cũng sẽ đến đó!" – bạn cùng phòng nài nỉ mãi, tôi không chịu nổi nên đành đồng ý. Thật sự không phải vì Trần Thiệu đâu nhé!
Vì mải mê viết truyện, cuối tuần tôi thường chỉ quanh quẩn trong ký túc xá. Tham gia mấy buổi tụ tập đông người thế này khiến tôi thấy không thoải mái. Tôi thu mình vào một góc, nhấp từng ngụm nước và quan sát xung quanh. Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai: "Tìm gì thế?" Tôi giật mình quay lại, không biết từ lúc nào Trần Thiệu đã đứng cạnh. Cậu ấy tựa tay vào bàn, nghiêng người về phía tôi. Tôi cố giữ bình tĩnh, đáp: "Tìm trai đẹp." "Ở đây này." – cậu ấy cười, ánh mắt rực lửa. Khoảng cách gần đến mức tôi phải dịch ra xa một chút. "Đừng tự tin quá mức chứ!" – tôi phản bác. Trần Thiệu bật cười, hai tay gác sau đầu, ngồi rất thoải mái: "Nhan sắc của tớ nổi tiếng lắm đấy." "Chỉ là mọi người nói vậy thôi." – tôi không nhịn được, đáp lại. Đột nhiên cậu ấy ngồi thẳng dậy, nhìn tôi chăm chú: "Thế còn cậu thì sao?" Bóng tối che khuất khuôn mặt cậu ấy, khiến tôi không thể nhìn rõ cảm xúc lúc ấy của cậu.
Tôi không chắc đó là cảm giác thật hay chỉ là tưởng tượng, nhưng tôi nhận ra trong giọng nói của cậu ấy có chút căng thẳng, khiến tôi bất giác nhớ về một khoảnh khắc xa xôi nào đó. Cậu ấy cúi xuống, nhìn tôi, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: "Kiều Giai, chẳng lẽ cậu không có cảm tình với tớ sao?"
Tôi chẳng biết đáp lại thế nào, nên cuối cùng vẫn im lặng trước câu hỏi của Trần Thiệu. Đang lúc đó, vài đàn em xuất hiện tìm đến, nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Thiệu đã nhanh chóng kéo tôi đi, còn quay sang nói với họ:
"Muốn xin số liên lạc của cô ấy à? Mày không thấy ánh mắt ngơ ngác của cô ấy sao? Cô ấy vẫn còn trẻ con, mày nỡ lòng nào làm vậy?"
"Tao là ai hả? Tao là anh trai cô ấy, thế đã rõ chưa?"
Tôi không kiềm chế được nữa, bật lên:
"Trần Thiệu, cậu bị gì vậy hả?"
"Cứ thấy con trai là cậu ấy lại như phát cuồng." – cậu ấy vừa nói vừa lắc nhẹ ly rượu trên tay, vẻ mặt thản nhiên.
"Có đi không? Cậu sắp say rồi đấy."
Tôi ngơ ngác mất vài giây mới nhận ra cậu ấy đang trêu mình.
"Ai bảo tớ say? Tớ còn có thể uống tới sáng cơ mà!" – tôi phản ứng, giọng điệu vừa bối rối vừa bực dọc, như một chú nhím nhỏ dựng gai phòng vệ.
Trần Thiệu bật cười, nhìn tôi đầy vẻ thích thú:
"Nhóc con, mặt đỏ bừng rồi mà còn cứng miệng."
Tôi vội vàng đưa tay lên mặt, thầm than trời. Không hiểu sao, cứ mỗi lần nói dối là mặt tôi lại đỏ như gấc.
Cuối cùng, tôi chẳng còn cách nào ngoài việc lặng lẽ theo chân Trần Thiệu ra về. Hai đứa đứng ngoài cửa chờ xe, gió đêm mùa hạ không lạnh mà lại dịu nhẹ, mát rượi. Tôi nhìn mái tóc Trần Thiệu bị gió thổi rối tung, còn trong đầu thì những suy nghĩ cứ miên man trôi đi mãi.