Chương 4: Những Ký Ức
Sau khi vượt qua tuần cuối cùng đầy mệt mỏi của học kỳ, tháng Bảy cũng đã gõ cửa. Ngày trở về quê, tôi tranh thủ mua ít đặc sản để biếu họ hàng. À, còn chuyện này nữa: được về cùng Trần Thiệu chính là phần thưởng mà tôi "đổi" được sau một tuần chăm chỉ giao bữa sáng cho cậu ấy. Nghĩ đến đây, tôi chỉ biết thở dài trong lòng. Công sức lao động của tôi đấy!
"Mau nhận tiền tớ chuyển đi, tớ trông giống người quỵt tiền ăn sáng à?"
Trần Thiệu gõ nhẹ vào đầu tôi. Tôi ôm đầu, lườm cậu ấy, ấm ức đáp:
"Về đến nơi sẽ nhận!"
Cậu ấy gật đầu hài lòng. Đường về nhà dài hơn hai trăm cây số, Trần Thiệu đã đặt sẵn hai vé tàu cao tốc. Tôi ngồi thoải mái trên ghế, chỉ cần chợp mắt một lát là đã tới nơi. Lần này có Trần Thiệu đi cùng, tôi chắc chắn sẽ không còn cảnh ngủ quên rồi đi quá trạm nữa.
Trần Thiệu giúp tôi mang hành lý lên tàu, vừa ngồi xuống đã vội kiểm tra điện thoại. Còn tôi thì đeo bịt mắt, tận hưởng giấc ngủ ngon lành trên tàu.
Về đến nhà, bố mẹ tôi vui mừng chạy ra đón, ôm chầm lấy tôi rồi tíu tít chuyển đồ. Tôi khoe với họ mấy món đặc sản mang về cho mọi người. Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Thiệu định cáo từ ra về.
"Thiệu Thiệu, hôm nay mẹ cháu không ở nhà, hay là ở lại ăn cơm với nhà dì nhé?"
Mẹ tôi vội giữ cậu ấy lại. Trần Thiệu nhìn tôi, rồi quay sang bố mẹ tôi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trong lúc bố mẹ tôi bận rộn trong bếp, hai đứa tôi ngồi ở phòng khách, mỗi người một chiếc điện thoại. Chưa đầy năm phút sau, Trần Thiệu bắt đầu nghịch khối Rubik đặt trên bàn. Đôi tay thon dài của cậu ấy xoay khối lập phương một cách điêu luyện. Tôi không kìm được ánh mắt, cứ lặng lẽ quan sát cậu ấy.
Dáng vẻ tập trung của Trần Thiệu luôn khiến tôi rung động: từ lúc cậu ấy làm bài tập, chơi game, đánh bóng rổ… tất cả đều toát lên sự nghiêm túc và cuốn hút. Tôi cứ nhìn mãi đến ngẩn ngơ, chẳng nhận ra cậu ấy đã giải xong Rubik trong chưa đầy một phút.
"Sao thế? Tớ đẹp trai quá à?"
"Đẹp… À không, nhưng cậu giải chậm hơn trước rồi đấy. Hồi xưa đâu có lâu thế!"
Tôi cố tình chọc ghẹo. Cậu ấy nhướng mày:
"Lâu rồi không chơi thôi. Hay cậu thử xem?"
Tôi vội từ chối, đã quên sạch công thức rồi, làm sao mà giải nổi.
"Ăn xong có muốn đi dạo Thành Tây không?"
Cậu ấy đề nghị. Thành Tây là nơi có trường cấp ba cũ của chúng tôi. Dĩ nhiên tôi muốn đi, nhưng không thể đồng ý ngay, đành giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:
"Thôi được, tớ đồng ý… miễn cưỡng."
Trần Thiệu bật cười, rồi đứng dậy vào bếp phụ giúp. Tôi cố gắng dồn sự chú ý vào điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh. Sắp hết hai ngày làm "bà hoàng" ở nhà rồi, phải tranh thủ tận hưởng nốt thôi.
Trong bữa cơm, bố tôi liên tục gắp thức ăn cho tôi, còn mẹ tôi thì chăm sóc Trần Thiệu. Chẳng mấy chốc, bát của hai đứa chất đầy đồ ăn như một ngọn núi nhỏ.
"Bố ơi, con ăn không hết đâu mà…"
Tôi kêu lên, cảm thấy tình thương này thật quá sức chịu đựng.
"Thôi nào, lâu lắm mới gặp, con gái bố gầy đi rồi, ăn nhiều vào nhé!"
Bố tôi vẫn không ngừng gắp thêm. Mẹ tôi cũng không chịu thua:
"Thiệu Thiệu cũng vậy, cao lên mà chẳng thấy béo lên tí nào."
Trần Thiệu chỉ biết im lặng nghe lời, tiếp tục ăn.
Cơm nước xong xuôi, chúng tôi cùng nhau tới Thành Tây. Vì không báo trước với thầy cô, hai đứa chỉ đứng ngoài cổng trường nhìn vào. Dạo bước trên con đường cũ, những ký ức xưa lại ùa về trong tôi. Tôi nhớ hồi đó, Trần Thiệu thường ghé một quán nhỏ gần trường, rồi dần dần trở thành khách quen ở đó.
Tôi từng tận mắt thấy Trần Thiệu vào hiệu sách mua một cuốn truyện tranh nào đó, và đã lấy hết dũng khí hỏi người bán để mua giống hệt. Suốt một thời gian dài, tôi luôn cố gắng tìm hiểu sở thích của Trần Thiệu, chỉ mong một ngày nào đó khi trò chuyện, cậu ấy sẽ bất ngờ nói: "Cậu cũng thích à?" Chỉ cần như thế thôi, tôi đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
"Trần Thiệu này, thật ra tớ chưa từng nghĩ mình sẽ đỗ được trường đại học này đâu."
Tôi chủ động khơi chuyện. Trần Thiệu dường như cũng đang chìm trong ký ức, im lặng một lúc mới đáp lại. Cậu ấy cười, có phần tự tin:
"Chẳng phải nhờ tớ chỉ bài cho cậu sao? Biết bao người muốn hỏi mà tớ còn chẳng thèm trả lời đấy!"
Tôi đứng hình. Rõ ràng trước đây cậu ta từng nói không thích bị hỏi mấy câu đơn giản, chỉ có tôi và một vài người khác mới dám nhờ giải đề khó. Tôi cũng không vạch trần, chỉ gật đầu:
"Vâng, xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thầy Trần."
Không ngờ tôi lại khen, Trần Thiệu hơi đỏ mặt.
"Nhưng thật ra, cũng là nhờ cậu thông minh, chịu khó và bền bỉ hơn nhiều người khác."
Cậu ấy nói tiếp.
Tôi ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ cậu ấy chẳng bao giờ để ý đến mình. Hơn hai năm nỗ lực, mọi người chỉ nhìn thấy thành tích tiến bộ mà không ai biết tôi đã cố gắng ra sao. Ngoài bố mẹ và bạn thân, tôi không ngờ người cũng luôn nỗ lực như Trần Thiệu lại nhận ra sự cố gắng của tôi.
Khóe mắt tôi bất giác cay cay.
"Trần Thiệu, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."
Nếu không có sự tin tưởng của cậu, có lẽ tôi chẳng bao giờ nghĩ mình có thể chăm chỉ học tập đến thế. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày được học cùng trường đại học với cậu, được sát cánh bên nhau. Tớ thật sự rất may mắn vì đã thích cậu. Trong tiểu thuyết, tớ có thể dành cho cậu vô vàn lời khen ngợi. Cậu có quá nhiều điểm tốt, xứng đáng để tớ học hỏi và ngưỡng mộ. Mỗi lần nhìn thấy độc giả khen ngợi Trần Thiệu, tớ lại vui mãi không thôi, vì cậu xứng đáng, và tớ cũng vậy.
Đang lang thang trên phố thì bất ngờ gặp Lư Vân Minh. Cậu ấy vòng tay qua vai Trần Thiệu, cười tươi:
"Không ngờ hai cậu cũng đến Thành Tây chơi. Hay là ghé nhà tớ ăn cơm luôn nhé?"
Trần Thiệu có vẻ không thoải mái lắm, nhưng trước gương mặt niềm nở ấy, cậu ấy chỉ biết nhìn tôi, như muốn hỏi ý kiến. Tôi nhìn cả hai rồi hỏi lại:
"Vậy có phiền không?"
"Không đâu, mẹ tớ chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm để đón tớ về. Nếu hai cậu không đến giúp thì tớ biết ăn sao cho hết!"
Lư Vân Minh nhìn tôi đầy trìu mến. Tôi không thể từ chối, đành gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Trần Thiệu:
"Vậy làm phiền cậu nhé."
Tôi gọi điện về báo với mẹ rằng bạn học cấp ba mời ăn cơm, mẹ chỉ dặn hãy chơi vui và chú ý an toàn. Trên đường tới nhà Lư Vân Minh, cậu ấy chủ động bắt chuyện, còn Trần Thiệu – người vốn hay nói – lại im lặng bất thường. Vì phép lịch sự, tôi trò chuyện cùng Lư Vân Minh, nhận ra hai đứa khá hợp gu.
Sau bữa cơm, chuẩn bị ra về, Lư Vân Minh gọi tôi ra ban công. Tôi cố giữ bình tĩnh:
"Có chuyện gì vậy?"
Cậu ấy đưa tôi một phong thư, gãi đầu lúng túng:
"Đây là thư tình tớ viết cho cậu hồi lớp mười. Đừng lo, tớ không đưa để tỏ tình đâu, chỉ muốn khép lại mối tình đơn phương ba năm của mình cho trọn vẹn."
Tôi ngỡ ngàng không nói nên lời.
"Tớ biết cậu chẳng nhớ tớ đâu, bởi vì tớ chỉ lặng lẽ thích cậu từ xa."
Ban đầu, điều khiến tớ rung động là sự tự nhiên, vô tư của cậu. Sau này, tớ lại càng quý mến hơn bởi sự kiên trì và nỗ lực không ngừng của cậu. Tớ vốn là người nhút nhát, ba năm trôi qua vẫn chẳng đủ dũng cảm để thổ lộ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, trải qua nhiều chuyện, tớ mới học được cách buông bỏ và nhẹ lòng hơn.
"Kiều Giai, tớ thích cậu."
Cuối cùng, tớ chỉ muốn chúc cậu hạnh phúc. Đừng giống như tớ, đừng làm một người chỉ biết lặng im. Hãy mạnh mẽ theo đuổi tình yêu của mình.
Nói xong, Lư Vân Minh bất ngờ ôm nhẹ lấy tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã buông ra. Không biết nên đáp lại thế nào, tôi chỉ gật đầu và khẽ nói: "Cũng chúc cậu hạnh phúc."
Quay người lại, tôi bắt gặp Trần Thiệu đứng trước cửa, sắc mặt u ám. Từ hôm đó trở đi, không hiểu sao Trần Thiệu lại trở nên khó hiểu. Nhắn tin thì không trả lời, rủ đi chơi thì bảo bận ngủ. Tôi cũng bắt đầu thấy bực, may mà còn có tiểu thuyết để giải khuây. Chẳng biết từ lúc nào, câu chuyện tôi viết đã dài đến hai trăm nghìn chữ. Tôi từng hứa với độc giả rằng khi viết đủ một trăm nghìn chữ sẽ tỏ tình, vậy mà vẫn chần chừ chưa thực hiện.
"Chị tác giả tỏ tình chưa ạ?"
"Mỗi ngày một câu: Bao giờ chị tỏ tình đây?"
Tôi đóng laptop lại, thở dài. Mọi chuyện rối tung thế này, lấy đâu ra dũng khí để tỏ tình đây? Kỳ nghỉ trôi qua được nửa chừng, Lư Vân Minh đăng lên mạng xã hội một bức ảnh nắm tay bạn gái kèm dòng chữ: "Tạm biệt quá khứ, xin chào tương lai." Tôi nhìn một lúc, rồi quyết định không nói gì thêm.
Vì lâu rồi không gặp Trần Thiệu, tôi chỉ biết gửi gắm nỗi lòng vào từng trang tiểu thuyết. Đang mải mê gõ chữ, đột nhiên Trần Thiệu xuất hiện phía sau. Tôi giật mình quay lại, vội vàng che cuốn sổ.
Trần Thiệu chống tay lên bàn, khóa tôi trong vòng tay, rồi đặt tai nghe xuống. Giọng nói quen thuộc vang lên:
"Khi nào cậu mới chịu tỏ tình đây?"
Đầu óc tôi trống rỗng. Câu đầu tiên bật ra lại là:
"Sao cậu không gõ cửa?"
Trần Thiệu cười bất lực:
"Tớ gõ mấy lần rồi. Thấy cậu vừa nghe nhạc vừa gõ máy, tớ còn tưởng xảy ra chuyện gì cơ."
Tôi vỗ trán, giả vờ ngơ ngác:
"Đây là chuyện của Đồng Đồng mà."
Trần Thiệu tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi. Cậu ấy khẽ cười:
"Nhóc con, mặt đỏ hết rồi kìa."
Tôi lấy tay che mặt, chỉ dám nhìn cậu ấy chằm chằm mà không nói nên lời. Cậu ấy cũng mỉm cười nhìn tôi. Cuối cùng, tôi không chịu nổi, vùng ra khỏi vòng tay cậu ấy.
"Gần đây cậu bị làm sao thế?" Tôi chất vấn.
Cậu ấy nhún vai, cúi đầu như chú cún nhỏ bị mắng:
"Cậu bị Lư Vân Minh ôm rồi còn gì…"
Tôi sững sờ, chưa biết đáp sao.
"Vậy… cậu cũng thích tớ đúng không?"
Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Cậu ấy nhướn mày:
"Thế là cậu đang ghen à?"
Trần Thiệu không phủ nhận, chỉ hỏi tiếp:
"Không phải cậu định tỏ tình sao?"
"Đúng… mà không đúng, sao cậu biết tớ thích cậu?" Tôi lúng túng.
Cậu ấy cười bí ẩn:
"Bí mật."
Cậu ấy nhớ từng chi tiết nhỏ trong suốt những năm tôi thầm thích cậu, rồi trách tôi ngốc nghếch không nhận ra tình cảm đặc biệt ấy. Lần này, Trần Thiệu không còn kiêu ngạo nữa, mà dịu dàng hỏi tôi:
"Có muốn ở bên tớ không?"
Hoa hồng không cần phải vươn lên thật cao, bởi hoàng tử bé sẽ tự cúi xuống vì nàng công chúa nhỏ. Tôi chẳng cần phải chủ động, vì cậu ấy luôn ở đó, lặng lẽ dõi theo tôi. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy, tôi gật đầu, tự vẽ nên một cái kết trọn vẹn cho những năm tháng yêu thầm của mình.
Sau khi ở bên Trần Thiệu, tôi mới biết, hóa ra thời đại học, Triệu Dao cũng không phải lúc nào cũng bám lấy cậu ấy như tôi từng nghĩ.
Năm nhất đại học, Triệu Dao từng hẹn hò với một bạn nam, nhưng lại không toàn tâm toàn ý, cuối cùng bị bạn trai chia tay và còn bị bêu riếu trên trang confession của trường, mất mặt không để đâu cho hết. Sau cú sốc đó, cô ta lại nhớ đến Trần Thiệu, mặt dày đến tìm cậu ấy, nói rằng bản thân đã thích cậu ấy từ lâu.
"Đương nhiên tớ chẳng thể nào thích cô ta được, nhất là khi cô ta đối xử với cậu tệ như thế."
Trần Thiệu vừa ôm tôi vừa chơi game, khiến tim tôi lỡ một nhịp.
"Cậu biết chuyện giữa tớ và cô ta à?"
"Chứ ai là người mang kẹo hoa quả và socola cho cậu những lúc cậu buồn?"
Thì ra, vào những ngày tôi tủi thân nhất, người ở bên cạnh an ủi tôi chính là Trần Thiệu.
Nói chung, Triệu Dao chưa từng có số liên lạc của Trần Thiệu, và cậu ấy cũng thẳng thắn nói rằng mình biết rõ mọi chuyện cô ta từng làm. Vì vậy, Triệu Dao cũng thôi không làm phiền cậu ấy nữa, chắc cũng hiểu tôi và Trần Thiệu đã là một đôi.
Tôi và Trần Thiệu công khai chuyện tình cảm trên mạng xã hội. Nhỏ bạn thân của tôi là người hào hứng nhất, còn nhắn tin WeChat đòi hai đứa phải mời cô ấy đi ăn mừng. À, Lư Vân Minh cũng thả like chúc mừng. Nhiều bạn bè, bạn học tỏ ra bất ngờ, nhưng đều gửi lời chúc phúc cho chúng tôi. Theo đề nghị của Trần Thiệu, cuốn tiểu thuyết tôi viết cuối cùng cũng có một cái kết thật đẹp.
Lần đầu tiên Trần Thiệu nhìn thấy Kiều Giai là ở công viên, trong khu vườn ngập tràn hoa cỏ. Cô bé nhỏ nhắn ấy đang lúi húi đào đất, bên cạnh là một chú chim nhỏ đã chết. Trần Thiệu đứng dựa vào cửa xe, chờ bố, lặng lẽ quan sát cô gái với khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Khi cô hoàn thành việc chôn cất chú chim, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ nở trên môi cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Thiệu nhận ra vẻ đẹp thật sự của Kiều Giai không gì có thể che lấp được, kể cả lớp bùn đất kia. Sau này, cậu mới biết cô là con gái của đôi vợ chồng sống đối diện nhà mình.
Để gây chú ý với cô, ngày nào cậu cũng ngóng trông xem khi nào Kiều Giai sẽ đi ngang qua nhà. Những ngày hè rảnh rỗi, cậu bé nhỏ ấy cứ chăm chú nhìn về phía đối diện. Đến một ngày cuối tuần, khi thấy Kiều Giai đi ngang qua, Trần Thiệu liền vặn vòi nước, tạo nên một cơn mưa nho nhỏ chỉ dành cho cô. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, dường như số phận đã an bài, để họ mãi mãi gắn bó bên nhau.
(END)