Chương 1: Kiếp Trước và Kiếp Này
Kiếp trước, tôi và chồng từng là đôi bạn thân thiết từ thuở nhỏ, cùng nhau đi qua bao thăng trầm cho đến lúc tóc bạc, răng long. Duy chỉ có một điều khiến tôi day dứt mãi, đó là chúng tôi không có con. Đến dịp kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi tình cờ tìm thấy một cuốn album mà anh ấy luôn giấu kín. Bên trong là vô số hình ảnh của một người con gái mà anh hằng thương nhớ. Chỉ đến lúc ấy, tôi mới đau xót nhận ra: Không phải anh không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi. Ở kiếp này, cả hai đều ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, chẳng còn chọn nhau thêm lần nào nữa. Anh trở thành một doanh nhân xuất sắc trong lĩnh vực xuất nhập khẩu, là hình mẫu khiến bao người ngưỡng mộ. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh nhìn tôi, cười nhạt: “Trác Lâm Khê, em chờ anh bao năm chỉ là vô ích. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ là Tân Tân.” Tôi chỉ mỉm cười, nắm tay hai đứa con sinh đôi của mình. Nụ cười trên môi anh vụt tắt, sắc mặt trắng bệch, không giấu nổi sự bối rối: “Em từng hứa sẽ mãi thuộc về anh mà?!”
Mười năm sau ngày tốt nghiệp cấp hai, tôi mới gặp lại Lục Nhượng. Suốt tuần qua, tôi bận rộn với giáo án, hai bài kiểm tra vẫn còn dang dở trên tay, mệt mỏi đến rã rời. Tôi khoác vội chiếc áo len, vội vàng đến buổi họp lớp. Lục Nhượng xuất hiện giữa đám đông, tay ôm Tân Tân, diện bộ vest sang trọng, nổi bật giữa mọi người. Những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía anh.
“Lục ca giỏi thật! Còn trẻ mà đã tự mở công ty, lại hợp tác với tổng giám đốc Lệ – người giàu nhất nước!”
“Đúng vậy! Một tháng kiếm vài chục ngàn tệ nhẹ như không!”
“Nghe nói công ty anh ấy xuất hàng cho tổng giám đốc Lệ, toàn xuất ngoại, tiền đô đấy!”
Mấy cô gái gần đó thì thầm:
“Tân Tân, nghe bảo hai người sắp cưới rồi phải không?”
Tân Tân đỏ mặt gật đầu:
“Ừm, nhà anh ấy mới sắm TV màn hình lớn, còn định lắp máy lạnh nữa.”
“Trời ơi, ghen tị thật! Máy lạnh luôn cơ đấy! Đúng là sống như triệu phú!”
Tân Tân và Lục Nhượng trao nhau ánh mắt hạnh phúc, vui vẻ nhận lời chúc mừng từ mọi người. Bỗng một ai đó tò mò hỏi:
“Lục Nhượng, hồi mới tốt nghiệp cậu từng tán tỉnh Tiểu Trác phải không?”
“Còn làm thơ tặng cô ấy nữa mà, bằng tiếng Anh luôn ấy?”
Nụ cười trên môi cả hai lập tức đông cứng lại. Bởi lẽ, “Tiểu Trác” mà mọi người nhắc đến không phải Tân Tân, mà là tôi – Trác Lâm Khê, cô gái từng bị tráo đổi năm xưa. Khi ấy, Lục Nhượng biết tôi thích tiếng Anh, đã tỉ mỉ chép lại một bài thơ từ tạp chí, lắp bắp đọc cho tôi nghe. Anh còn bắt chước người nước ngoài, quỳ một chân xuống, trịnh trọng hứa hẹn:
“Trác Lâm Khê, cả đời này anh sẽ luôn đối xử tốt với em!”
Tôi đã tin vào lời hứa ấy. Nhưng tiếc rằng, cái gọi là “tốt” của anh lại quá đỗi tầm thường.
Tân Tân gượng cười:
“Mọi người nhầm rồi, đó không phải mình đâu. Hồi nhỏ ai chẳng ngốc nghếch, giờ bọn mình sắp cưới rồi, chuyện cũ cũng qua rồi mà.”
Đúng vậy, chuyện của kiếp trước đã khép lại.
“Ồ, Tiểu Trác cũng đến này!”
Ai đó vừa lên tiếng, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
“Sao cậu lại mặc áo len đi họp lớp thế này?”
“Nhìn cậu như vừa bước ra từ xưởng sản xuất ấy, tóc cũng chẳng buồn chải!”
Tôi chỉ lặng lẽ cúi đầu, nhấp một ngụm nước, không đáp lại. Nếu không phải vì chờ ai đó, tôi đã chẳng xuất hiện ở đây. Đúng lúc ấy, ánh mắt Lục Nhượng cũng hướng về phía tôi. Anh rẽ qua đám đông, tiến thẳng lại gần, giọng trầm xuống:
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi gật đầu, đáp lại một cách xã giao:
“Lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi, nhíu mày, rồi bất ngờ đưa tay nâng cằm tôi lên:
“Em gầy đi rồi.”
Tôi bất ngờ, theo phản xạ lùi lại, tránh khỏi tay anh. Anh bật cười lạnh:
“Trác Lâm Khê, sao em lại để mình thành ra thế này?”
Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt. Bên cạnh, Trác Tân Tân vội kéo tay anh, nhẹ nhàng phủi bộ vest không tì vết, rồi nhìn tôi từ đầu đến chân.
Khóe miệng cô ấy nhếch lên đầy mỉa mai:
“Chị à, thật không ngờ rời khỏi nhà họ Trác rồi mà chị lại sa sút đến mức này. Giờ chỉ còn biết vào xưởng làm công nhân thôi sao?”
Trác Tân Tân là con gái ruột của nhà họ Trác. Ngày cô ấy trở về, lần đầu tiên tôi nghe tiếng gọi “chị” từ miệng cô ấy:
“Chị cũng đâu còn trẻ trung gì nữa. Đến giờ vẫn chưa có nổi một người đàn ông bên cạnh! Phụ nữ mà lớn tuổi rồi, cứ cặm cụi trong xưởng mãi, sớm muộn cũng chẳng còn giá trị gì. Hay chị sang khách sạn này làm đi? Quản lý ở đây là bạn tôi, làm phục vụ còn có thêm tiền tip nữa đó!”
Cô ấy trang điểm rực rỡ với đôi môi đỏ, váy trắng pha đỏ tinh tế, mái tóc uốn lượn sóng vừa làm xong, trông thật nổi bật và kiêu kỳ. Còn tôi, sau nhiều đêm mất ngủ, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, sắc mặt phờ phạc, chẳng còn chút sức sống.
“Không cần.”
Tôi chẳng buồn giải thích, chỉ thản nhiên đáp lại.