Chương 2: Những Bí Mật Được Giấu Kín
Lục Nhượng đứng bên cạnh, khẽ thở dài. Anh ta lấy ra từ túi áo một xấp tiền mới, đặt ngay trước mặt tôi. Những tờ tiền mệnh giá 100 tệ sáng rực rỡ.
“Cầm lấy đi.”
Không khí xung quanh lập tức xôn xao, ai nấy đều kinh ngạc.
“Tiền toàn tờ lớn kìa!”
“Chỗ này ít nhất cũng hơn ngàn tệ, đủ cho người ta sống cả mấy tháng!”
Tôi nhìn chằm chằm vào số tiền ấy, nhưng không hề động đậy.
“Đã nói là tôi không cần.”
“Đừng cố chấp nữa.”
Giọng anh ta trở nên nghiêm nghị, ánh mắt không rời khỏi tôi.
“Lá thư tình hồi cấp hai, em vẫn giữ phải không? Hôm nay em đến buổi họp lớp, em nghĩ có thể qua mặt anh à? Em vẫn nhớ, đúng không? Ở kiếp trước...”
Anh ta bỏ lửng câu nói, giọng nói chùng xuống, mang theo chút hoài niệm.
“Nói chung, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng buông xuôi bản thân.”
Khoảnh khắc ấy, tôi như được kéo về mùa hè năm lớp tám. Dưới tán cây trước cửa lớp, cậu thiếu niên năm nào từng quỳ xuống trước mặt tôi, ánh mắt vừa kiên quyết vừa bất lực. Nhưng giờ đây, sau hai kiếp người, tôi không còn là cô gái nhẹ dạ ngày ấy nữa.
Kiếp trước, suốt hơn năm mươi năm làm vợ, tôi thực sự đã giữ gìn bức thư tình đầu tiên và duy nhất của anh ta. Vì tin vào tình yêu ấy, tôi từ bỏ giấc mơ học hành, dốc hết sức ủng hộ anh ta lập nghiệp. Đôi tay từng lướt trên phím đàn giờ chỉ biết cầm vải trong xưởng. Nước tôi đun, quần áo tôi giặt, anh ta mặc rồi lại quay đi, chẳng buồn nhìn lại. Anh ta từng nói, có người vợ là công nhân thất nghiệp như tôi khiến anh ta xấu hổ trước bạn bè. Anh ta trách tôi làm liên lụy, khiến cuộc đời anh mãi mờ nhạt, không có gì nổi bật.
Mỗi khi say rượu, anh ta lại đập phá đồ đạc, nghiến răng gào lên:
“Trác Lâm Khê, tôi thật sự hối hận! Nếu năm xưa tôi lấy Tân Tân, đời tôi đâu ra nông nỗi này! Chính cô đã khiến tôi mất sạch tiền của nhà họ Trác, còn làm tiêu tan cả tài sản của tôi! Đầu tư gì cũng thất bại!”
Tôi từng nghĩ, đó chỉ là những lời trong cơn say. Cho đến khi phát hiện ra những cuốn nhật ký, những bức ảnh anh ta giấu kín… Tôi mới biết, suốt bao năm, tiền lương của anh ta không hề dùng để kinh doanh mà đều gửi cho Trác Tân Tân. Anh ta không muốn có con với tôi, bởi trong lòng, người anh ta muốn cùng đi hết cuộc đời chỉ có một.
Nhớ lại tất cả, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt chẳng khác gì một màn kịch tẻ nhạt. Tôi nhẹ nhàng đẩy xấp tiền về phía anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Lục Nhượng, anh có cuộc sống của anh, tôi cũng có con đường riêng. Không cần phải làm như vậy.”
Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Đúng lúc đó, một giọng trẻ con vang lên:
“Mẹ tôi không cần tiền của chú!”
Mọi ánh mắt đều hướng về cậu bé bên cạnh tôi. Đôi mắt long lanh, cậu đứng chắn trước mặt tôi, giọng non nớt nhưng đầy tự tin:
“Nhà tôi giàu, ba tôi cũng giàu!”
Nghe thấy chữ “mẹ”, Lục Nhượng sững người, quay sang nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, như có sóng ngầm cuộn trào:
“Em có con rồi sao? Làm sao em lại có con? Ba đứa trẻ là ai?”
Gương mặt anh ta tối sầm lại, ánh nhìn sắc lạnh.
Tôi nhếch môi, cười nhạt:
“Ba của con tôi là ai thì có liên quan gì đến anh? Chỉ biết chắc một điều-không phải anh.”
Lục Nhượng chết lặng, ánh mắt thoáng chút rối bời. Anh ta chỉ siết chặt nắm tay, không nói thêm gì nữa. Tôi cúi xuống, bế con trai lên, dịu dàng hôn lên trán bé:
“Con ngoan, sao chỉ có mình con đến đây vậy?”
Chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên những tiếng cười khẩy. Ngay sau đó, vài tờ tiền lẻ và mấy đồng xu bị ném xuống chân tôi. Một nhóm nam sinh tựa vào tường, trong đó có một gã lắc lư chai rượu, cười nhếch mép:
“Trác Lâm Khê, đừng nói với bọn tao là thằng nhóc này không có cha nhé?”
“Làm mẹ đơn thân chắc khổ lắm nhỉ? Không lấy tiền của đại gia Lục thì lấy của tao đi?”
Cả bọn phá lên cười, ánh mắt tràn đầy chế giễu. Gã kia liếc tôi từ đầu đến chân, rồi buông lời châm chọc:
“Thật ra nhìn kỹ cũng không tệ, hợp làm phục vụ đấy!”
Hắn ném chai rượu xuống đất, giọng đầy khiêu khích:
“Nào, nhặt tiền lên đi! Hôm nay họp lớp mà, coi như góp vui!”
Chưa kịp dứt lời, hắn đã hét lên đau đớn.
-Con trai tôi lao tới, cắn mạnh vào cánh tay hắn! Máu tuôn ra.
“Mày làm cái gì đấy?! Trác Lâm Khê, con mày là chó à?! Đây là họp lớp mà mày dám làm thế này à?!”
Tiếng la hét vang lên, Trác Tân Tân lập tức kéo theo quản lý khách sạn tới. Cả hai liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Chị à, hôm nay là buổi họp lớp, đừng làm mọi chuyện rối lên.”
Con trai tôi tức giận đến đỏ mặt, nước mắt lưng tròng:
“Chính bọn họ bắt nạt mẹ con trước!”
Giọng thằng bé run run nhưng vẫn mạnh mẽ:
“Ba con là ông chủ lớn ở đây! Đợi ba con tới, mấy người sẽ biết tay!”
Những tiếng cười khinh bỉ lại vang lên khắp phòng.