Lục Nhượng bật cười lạnh lùng:
“Trác Lâm Khê, bao nhiêu năm không gặp, cô không chỉ nghèo hơn mà còn trơ trẽn hơn trước. Chủ khách sạn này là Lệ Hành – doanh nhân nổi tiếng, tỷ phú hàng đầu cả nước. Cô đẩy con trai ra dựng chuyện như thế, thật là hết thuốc chữa.”
Anh ta lắc đầu, ánh mắt ngập tràn thất vọng.
Lời vừa dứt, cả căn phòng rộ lên bàn tán.
“Là Lệ Hành thật sao? Người từng làm chấn động Phố Wall, còn trẻ đã đưa công ty lên sàn quốc tế ấy à?”
“Tôi nhớ ông ấy từng lên trang bìa báo thành phố, lại còn chụp ảnh cùng thị trưởng nữa!”
“Nghe nói ông ấy kín tiếng lắm, chưa bao giờ công khai vợ con. Không biết phu nhân của ông ấy là ai nhỉ?”
Cả không gian tràn ngập sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. Quản lý khách sạn nhìn tôi và con trai bằng ánh mắt khinh khỉnh:
“Năm xưa Lệ tổng cầu hôn phu nhân, tặng hẳn nhẫn kim cương nhập khẩu một cara!”
Hắn vừa nói vừa liếc xuống ngón tay trống trơn của tôi, cười nhạt:
“Cô biết nhẫn kim cương là gì không? Kim cương máu nhập từ Brazil đấy, chỉ một viên thôi cũng đủ mua cả khách sạn này! Hai mẹ con cô mà cũng dám nhận là phu nhân và thiếu gia nhà họ Lệ sao?”
Hắn vung tay ra hiệu cho bảo vệ:
“Đuổi hai người này ra ngoài ngay!”
Lục Nhượng khẽ gật đầu, bảo vệ lập tức bước tới, thô bạo kéo tôi ngã xuống sàn. Trác Tân Tân hoảng hốt hét lên, nhưng rồi cô ta lại bình thản nâng ly rượu vang đỏ, hắt thẳng lên người tôi. Chất rượu lạnh lẽo chảy từ đầu xuống, nhuộm đỏ cả bộ váy tôi đang mặc. Trác Tân Tân che miệng, giả vờ áy náy:
“Ôi, chị ơi, em lỡ tay quá!”
Rồi cô ta nhếch mép:
“Loại rượu này gọi là vang đỏ, rất hợp để chúc mừng chị đấy!”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua hai người:
“Các người dám động vào tôi sao?”
Trác Tân Tân bị ánh nhìn của tôi làm cho hoảng sợ, vội lùi lại, nép sát vào Lục Nhượng. Anh ta liền vòng tay ôm lấy cô ta, cười khẩy:
“Trác Lâm Khê, cô nghĩ mình vẫn còn là tiểu thư sao? Đúng là tự ảo tưởng bản thân quá mức!”
Những người xung quanh nhìn tôi, bộ dạng ướt sũng vì rượu, ánh mắt đầy vẻ hả hê.
“Chậc, Lệ tổng từng nhập hẳn một cây đại dương cầm từ Anh về chỉ vì phu nhân thích piano!”
“Thư tình ông ấy viết cho phu nhân toàn bằng tiếng Anh, còn lên cả báo nữa! Có bức còn được Đại học Thanh Bắc muốn lưu giữ cơ mà!”
“Phu nhân của Lệ tổng vốn tốt nghiệp Thanh Bắc mà!”
“Còn cô, Trác Lâm Khê? Cô thử soi gương xem mình là ai, một công nhân tầm thường mà cũng dám tự nhận là vợ Lệ tổng? Đúng là khoác lác quá mức!”
Con trai tôi cố vùng vẫy, tìm cách thoát khỏi tay bảo vệ. Đúng lúc ấy, cửa ra vào bỗng hỗn loạn. Một giọng nói đầy quyền lực vang lên:
“Quản lý đâu? Tôi đã bảo anh ra đón khách rồi cơ mà!”
Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, găng tay trắng tinh, bộ âu phục còn sang trọng hơn cả Lục Nhượng. Quản lý khách sạn thấy vậy, vội vã chạy tới, cúi đầu nịnh nọt:
“Tôi… tôi ở đây! Ngài đến sao không báo trước ạ?”
Người đàn ông liếc hắn lạnh lùng:
“Anh có thấy thiếu gia nhà họ Lệ đâu không?”
“Hả?”
“Thiếu gia đã tự đi vào trước rồi!”
“Cháu chính là thiếu gia!”
Con trai tôi nhảy lên hai lần, chưa kịp nói thêm thì Trác Tân Tân đã giơ tay tát thẳng vào mặt bé:
“Còn dám nói linh tinh! Mẹ mày không dạy thì để tao dạy!”
Lục Nhượng khoanh tay, lắc đầu đầy khinh bỉ:
“Tôi từng hợp tác với Lệ tổng, Trác Lâm Khê, con trai cô đúng là dối trá thành bản năng, xấu xa ăn sâu vào máu.”
“Đánh nó đi!”
Tôi nhìn vết tát đỏ hằn trên má con trai, lòng đau như cắt. Tôi ôm chặt lấy con, toàn thân run lên vì phẫn nộ:
“Các người thật quá đáng!”
Trác Tân Tân giẫm mạnh gót giày lên mu bàn tay tôi, cười lạnh:
“Lệ tổng yêu vợ con nhất, lúc nào cũng có xe riêng đưa đón. Mày dám mạo danh phu nhân của ông ấy? Đợi đến khi Lệ tổng biết chuyện, chắc chắn mày không còn đường sống!”
“Hay bây giờ quỳ xuống xin anh Lục đi? Biết đâu anh ấy nể tình xưa mà xin giúp mày một lời với Lệ tổng!”