Chương 1: Nếu Có Thể Quay Lại

Vừa sáng sớm, người của Vương phủ đã tới, mang theo sính lễ nhiều đến mức phải cần tới mười tám người mới chuyển hết vào được. Ngoài cửa, tiếng cười nói của các nha hoàn vang lên, họ bước vào phòng, chuẩn bị trang điểm cho ta. Ta còn ngỡ mình sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường lạnh lẽo của Vương phủ giữa mùa đông, nào ngờ hương hoa đào ngọt ngào của mùa xuân lại len lỏi khắp phòng. Trước mắt ta là rèm lụa nhẹ nhàng, bàn trang điểm bày chiếc vòng mã não hồng – món quà đầu tiên Tạ Cảnh tặng ta khi chúng ta gặp nhau.

Các nha hoàn vừa mang đồ trang sức vào, vừa ríu rít kể về cảnh Tạ Cảnh tới cầu hôn, khiến không khí trong phòng rộn ràng hẳn lên. Mọi thứ quá đỗi thân thuộc, khiến ta có cảm giác như mình đã trải qua biết bao kiếp người. Bối rối, ta nắm lấy tay Thúy Nhi, hỏi nhỏ:
“Ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thúy Nhi cười đáp:
“Cô nương ngủ say quá, mới tháng trước vừa tròn mười bảy tuổi đó ạ.”
“Ca ca ta đâu?”
“Mấy hôm trước chủ tử vừa đi, sao hôm nay cô nương lại hỏi vậy?”

Chợt ta nhận ra… hình như mình đã quay về quá khứ. Nếu là mấy ngày trước, nghĩa là ca ca ta vẫn còn sống! Quân đội của ca ca vẫn chưa bị phản bội, bảy vạn binh sĩ cùng ca ca chưa bị tiêu diệt, đất nước chưa phải chịu cảnh cắt đất bồi thường, Thẩm tướng quân vẫn chưa bị xử trảm cả nhà. Còn ta… ta vẫn chưa trở thành Vương phi bị Tạ Cảnh lạnh nhạt, chưa phải chịu cảnh ba năm sống trong cô đơn, nhìn hắn lần lượt nạp thiếp vào phủ, để rồi nỗi tủi nhục cứ kéo dài mãi.

Mọi chuyện vẫn còn kịp thay đổi!

“Đừng trang điểm nữa,” ta ngập ngừng, “Ta muốn ở một mình một lát, mọi người ra ngoài đi.”
Nhanh chóng, ta thay bộ xiêm y thành quần áo của ca ca, đội mũ che mặt, lặng lẽ lẻn ra cửa hông khi không ai để ý. Ngoài sân, mọi người còn mải bàn tán, ta chọn lấy con ngựa hiền lành nhất trong đám ngựa mang sính lễ, đang uống nước ở máng.

Chưa kịp rời khỏi, phía sau đã có tiếng hô hoán: “Có trộm! Mau bắt trộm!”
Không kịp nghĩ ngợi, ta vung roi, phóng ngựa chạy trốn.
“Thật chẳng biết lượng sức mình, ai có thể cưỡi ngựa giỏi hơn Vương gia chứ!”
Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy Tạ Cảnh đã đuổi sát phía sau. Không dám lơ là, ta ghì chặt dây cương, cố gắng chạy xa. Đến vùng ngoại ô, bỗng không còn thấy bóng dáng hắn đâu. Ta vừa thở phào thì ngay lập tức, Tạ Cảnh đã như bóng ma xuất hiện trước đầu ngựa, rút kiếm chém rơi mũ che mặt của ta, rồi kề kiếm sát cổ.

Từ trên cao, ánh mắt hắn lướt qua chiếc vòng mã não trên tay ta:
“Cả phòng đầy vàng bạc mà ngươi chỉ lấy mỗi cái này thôi sao?”

Khi ta ngẩng đầu lên, tay cầm kiếm của hắn khựng lại:
“Bùi cô nương?”
“Đã hẹn hôm nay mang sính lễ tới, sao lại muốn bỏ trốn?”

Chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt ấy, ký ức ba năm làm vợ chồng đầy đau khổ lại ùa về. Ta từng yêu Tạ Cảnh – người mà các tiểu thư trong kinh thành đều ngưỡng mộ vì sự nhã nhặn, dịu dàng và lễ độ. Nhưng…
Nếu không có đêm tân hôn đầy tủi nhục ấy, khi hắn lạnh lùng mỉa mai ta chỉ nhờ công lao của ca ca mới được gả vào Vương phủ, chẳng có chút giá trị nào…
Nếu không phải chỉ sau một năm thành thân, hắn đã vội vàng nạp ba người thiếp, còn nuôi con gái của tội thần bên ngoài…
Nếu không phải bản thân đã chịu quá nhiều tủi hổ, có lẽ ta đã không nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

Nhìn thấy ta bỗng rơi nước mắt, Tạ Cảnh lúng túng thu kiếm lại, đưa khăn tay cho ta, ấp úng:
“Không muốn lấy ta đến vậy sao? Không lấy thì thôi… đừng khóc nữa.” Khắp kinh thành, ai ai cũng ca ngợi An Vương Tạ Cảnh là người hoàn hảo, nhưng suốt ba năm làm vợ hắn, ta chưa từng cảm nhận được sự dịu dàng nào từ phía hắn. Lý do hắn đồng ý lấy ta, thay vì chọn một tiểu thư quyền quý, chỉ là để tránh khiến Hoàng thượng sinh nghi. Ta không nhận lấy chiếc khăn tay hắn đưa, chỉ lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu đáp:
“Đúng vậy, ngay từ đầu ta đã không muốn gả cho ngài.”

Trong lòng ta dấy lên cảm giác lạ lẫm, nhưng không thể nói thành lời. Ta vẫn nhớ rất rõ, hôm ấy Tạ Cảnh mãi đến tận chiều, qua giờ lành mới miễn cưỡng bước chân vào phủ ta, sính lễ mang theo cũng chẳng nhiều như hôm nay, không cần tới mười tám người khiêng. Ta cũng chẳng quên được đêm thành hôn ấy, khi hắn nhìn rõ khuôn mặt ta, ánh mắt lạnh nhạt và chán ghét của hắn như một nhát dao cứa vào tim ta. Thế nhưng giờ đây, trên gương mặt ấy chỉ còn lại sự bối rối, hoang mang.

Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn cũng cất tiếng, giọng nói khẽ run:
“Bùi Nguyệt, chẳng lẽ nàng cũng đã sống lại?”

Ta ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Sống lại gì cơ?”

Đến lượt Tạ Cảnh sững sờ.

Ta lấy Tạ Cảnh khi vừa tròn mười bảy tuổi. Cuộc hôn nhân này không phải do cha mẹ sắp đặt, mà là cái giá mà ca ca ta phải trả bằng chính mạng sống mình. Năm ấy, ca ca ta là cận vệ cho Thẩm đại tướng quân. Khi thích khách mưu sát Hoàng thượng, ca ca đã liều mình che chắn, lãnh trọn một nhát đao cho người. Được hỏi muốn nhận thưởng gì, ca ca chỉ nói mình không còn người thân, chỉ mong muội muội được gả cho người tốt, sống an yên cả đời.

Trên gương mặt ta có một vết sẹo, là vết tích để lại từ lần ta cứu người năm xưa. Bởi vậy, không ít bà mối từng lắc đầu ngao ngán, bảo rằng con gái có tướng phá phu, bạc phúc, khó mà tìm được nơi nương tựa. Thế rồi ca ca báo tin, nói rằng Tạ Cảnh đã chủ động xin cưới ta với Hoàng thượng, chắc hẳn là thật lòng yêu thương.

Ta còn nhớ lần đầu gặp Tạ Cảnh là dịp lễ Thượng Tị, khi ta làm đầu bếp ở Đào Hoa Lâu. Hắn cùng nhóm công tử quyền quý tới chơi, nhất quyết đòi nếm thử bánh ngọt nổi tiếng ở đó. Ta tự tay chuẩn bị, nhưng đường xa xóc nảy, vỏ bánh đã vỡ vụn khi tới nơi. Một vũ cơ đi cùng bọn họ chẳng những không thông cảm mà còn dùng trâm cài tóc chọc phá, khiến bánh càng nát hơn:
“Bánh hoa tô và hạnh nhân trộn sữa ở đây vốn nổi tiếng nhờ lớp vỏ ngoài, giờ nát thế này thì còn gì là ngon nữa?”

Ta lí nhí giải thích:
“Vì đường xa nên…”

Nàng ta lạnh lùng ném một chiếc bánh xuống đất, rồi thản nhiên nói:
“Vậy ngươi ăn thử cho ta xem nào?”

Một phần bánh ấy trị giá mười lượng bạc, ta làm sao đền nổi? Đành cúi xuống nhặt lên, định cắn một miếng thì bất ngờ chiếc quạt phẩy nhẹ, bánh rơi khỏi tay ta.
“Ngươi thật sự định ăn sao?”
Đó là Tạ Cảnh. Gió xuân dịu nhẹ thổi qua, bóng dáng hắn hiện lên giữa nắng vàng khiến ta bối rối đỏ mặt. Hắn cau mày, đặt mười lượng bạc vào hộp thức ăn của ta:
“Đừng làm khó nàng ấy nữa.”
Mọi người xung quanh cười đùa, trêu chọc Tạ Cảnh thương hoa tiếc ngọc, ngay cả với người có dung mạo xấu xí như ta, hắn cũng đối xử tử tế.

Ngày ấy, ta ngỡ mình may mắn được gả cho Tạ Cảnh, nhưng không hề biết rằng hắn chỉ miễn cưỡng nhận lời vì không còn cách nào khác. Hôn sự này, đối với hắn, chỉ là một cách để tránh rắc rối. Mãi về sau ta mới hiểu, khi ca ca cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho ta, ánh mắt Hoàng thượng lập tức hướng về phía Tạ Cảnh – một cái nhìn nặng trĩu áp lực. Hoàng thượng luôn dè chừng Tạ Cảnh bởi hắn có xuất thân cao quý, lại được phụ hoàng yêu thương. Sau khi lên ngôi, Tạ Cảnh luôn cố gắng che giấu tài năng, tỏ ra khiêm nhường, ngoan ngoãn để tránh bị chú ý.

Tạ Cảnh từng chấp nhận trao trả binh quyền, bị giáng chức, thậm chí còn đồng ý lấy ta làm vợ. Một vị Vương gia quyền quý lại cưới một nữ đầu bếp tầm thường, xấu xí, từng bán rượu – hôn sự này chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

Đêm tân hôn, ta cố gắng giấu đi khuôn mặt thật của mình, phủ lên lớp phấn dày để che vết sẹo, dù ca ca từng an ủi rằng vết sẹo ấy giờ đã mờ nhạt lắm rồi. Nhưng trong lòng ta vẫn thấp thỏm, sợ ánh mắt soi xét của Tạ Cảnh. Ngày thành thân, ta siết chặt chiếc khăn trong tay, muốn nói với hắn rằng lần đầu gặp nhau ở lễ Thượng Tị, ta đã có cảm giác thân quen như gặp lại người xưa, khiến lòng ta vui vô cùng. Thế nhưng, điều ta nhận lại chỉ là cảnh Tạ Cảnh say rượu, đá mạnh cửa phòng, lạnh lùng vén khăn trùm đầu, cầm đèn soi thẳng vào mặt ta khiến ta xấu hổ cúi đầu. Khi nhìn thấy vết sẹo, hắn không ngần ngại buông lời mỉa mai:
“Xấu thật.”

Ta không còn nhớ rõ mọi chuyện sau đó, chỉ biết cảm giác như có một con thú dữ xé nát trái tim mình. Đêm ấy mưa như trút nước, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, hòa cùng nỗi đau trong lòng. Ta không hiểu, nếu đã không có tình cảm với ta, vì sao Tạ Cảnh lại chủ động xin cưới?

Hắn ném khăn trùm đầu lên người ta, thậm chí không thèm ngủ lại phòng tân hôn mà bỏ sang thư phòng. Biết mình không xinh đẹp, không thể dùng nhan sắc để giữ chân phu quân như bao người khác, ta đành học cách trở thành một người vợ đảm đang. Hắn cảm lạnh, ta nấu canh, sắc thuốc cho hắn. Hắn không để tâm chuyện trong phủ, ta tự mình quán xuyến mọi việc, chỉ mong một ngày hắn sẽ đổi ý.

Nhưng chưa đầy nửa năm, hắn đã muốn nạp thêm hai thiếp, trong đó có Tần La Xu – chính là vũ cơ từng sỉ nhục ta năm xưa. Dù trong lòng vẫn còn yêu, ta không cho phép mình tự hạ thấp bản thân. Không nói một lời, ta thu dọn đồ đạc, quay lại Đào Hoa Lâu bán rượu. Hắn nổi giận, kéo ta về phủ, trách ta làm mất mặt hắn. Từ đó, chuyện nạp thiếp không thành, nhưng giữa ta và Tạ Cảnh cũng nảy sinh hiềm khích.

Hắn coi việc cưới ta là nỗi nhục, còn ta thì nghĩ, nếu không lấy hắn, có lẽ ta vẫn là một đầu bếp tự do, có thể hái mơ vào mùa xuân, tìm nguồn nước ngọt để nấu rượu, sống cuộc đời bình dị mà vui vẻ. Những ngày sau đó chỉ toàn là sự lạnh nhạt, mỗi người một thế giới. Hắn vui vầy bên các thiếp, còn ta chỉ mong một ngày hắn gặp báo ứng. Hắn chán ghét ta, nhưng mỗi lần vào cung dự yến vẫn phải diễn vai phu thê hòa hợp.

Rồi tin ca ca tử trận ngoài chiến trường truyền về, ta đau đớn đến mức ngã bệnh, cuối cùng lìa đời vào mùa đông năm hai mươi tuổi. Khi mở mắt ra, ta lại trở về thời điểm Tạ Cảnh đến cầu hôn.

Ta bình thản đáp:
“Thiếp không rõ Vương gia đang nói gì. Chỉ là mấy hôm trước có thầy bói bảo, nếu gả cho Vương gia thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Ta cúi xuống nhặt chiếc mũ che mặt, phủi sạch bụi:
“Hơn nữa, là thiếp tự ý bỏ trốn, Hoàng thượng sẽ không trách Vương gia đâu.”

Ta đoán, có lẽ Tạ Cảnh cũng đã sống lại. Có thể sau khi ta chết, đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn thay đổi, hoặc nhận ra cần phải đối xử tốt với ta hơn. Có phải sau khi ta qua đời, Hoàng thượng đã trút giận lên hắn? Dù sao, những chuyện ấy cũng chẳng còn liên quan đến ta nữa.

Ta đội mũ che mặt, quay ngựa rời đi.

“Ngươi định đi đâu?”
“Thân phận thấp kém, thiếp tự thấy không xứng với Vương gia. Xin được về quê chăm nom phần mộ mẫu thân.”

“Nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân của nàng được an táng ở phương Nam thì phải?”

“… ”

“Dù thế nào, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Vương gia.”

“Sao lại không liên quan…”
Tạ Cảnh bị ta phản bác, lúng túng lên tiếng rồi lại ngập ngừng:
“Nàng hãy chờ ta giải quyết xong mọi việc, hôn sự này không thể nói hủy là hủy được.” Những gì hắn nói, ta hiểu rõ – trước tiên, hắn cần tìm một lý do hợp lý để giải thích với hoàng thượng, sau đó sẽ tìm cách đưa Tần La Xu, ái thiếp của hắn, lên làm chính thất. Tùy ý ngài quyết định!

Chỉ cần ta cứu được ca ca trở về từ nơi binh đao, huynh muội chúng ta sẽ rời xa tất cả, tìm một chốn bình yên để nương náu, không còn vướng bận vào những tranh đấu chốn hoàng cung này nữa.

"Bùi Nguyệt, nếu quả thật nàng đã quay về từ cõi chết, ta biết nàng sẽ tìm cách cứu người, nhưng xin nàng đừng cố gắng thay đổi số phận."
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, lời nói đầy chân thành:
"Nếu nàng cố chấp muốn thay đổi, kết cục chỉ càng bi thảm hơn mà thôi. Chính ta đã tận mắt chứng kiến điều đó."

Ta sững sờ trong giây lát, rồi không do dự thêm, vung roi thúc ngựa, nhanh chóng rời đi.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao