Chương 1: Quá khứ

Giang Ứng Hoài cau mày, nét mặt lạnh tanh, không thể đoán được cảm xúc. Sau hơn nửa thập kỷ xa cách, anh đã thay đổi rất nhiều: vóc dáng cao ráo, mảnh mai, toát lên vẻ xa cách kiêu ngạo. Bộ vest ôm sát làm nổi bật bờ vai vững chãi cùng vòng eo nhỏ gọn, còn ánh mắt sau cặp kính gọng vàng thì sâu thẳm, khó lường. Tôi từng nghe không ít lời đồn về anh. Người ta bảo, kể từ khi thế hệ trước của nhà họ Giang qua đời bất ngờ, Giang Ứng Hoài tiếp quản toàn bộ gia sản, trở thành nhân vật quyền lực bậc nhất Bắc Kinh. Họ nói anh lạnh lùng, khắt khe, khó đoán tâm tư, nội tâm sâu kín. Thậm chí, có tin đồn hai năm trước, có người cố tình sắp đặt một cô gái lên giường anh, kết quả bị anh xử lý đến mức suýt nữa không còn đường sống. Một con người như thế đấy.

Ấy vậy mà lúc này, mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh, anh lại chặn đường tôi – cô em gái shipper lọ lem, lấm lem bụi bặm. Giang Ứng Hoài hạ giọng hỏi: “Thằng đó đâu? Nó sai em đi giao hàng à?”
Tôi đáp tỉnh bơ: “Đơn của anh đã giao xong, chúc anh ngon miệng. Nếu hài lòng, nhớ đánh giá ủng hộ nhé.”
Anh bật cười, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu. “Bỏ tôi để rồi thành ra thế này sao?”
Tôi không chịu thua, cất giọng vang vọng khắp sảnh lớn: “Anh ơi, bún ốc thối bi3n thái của anh đây, ăn khi còn nóng nhé, mùi còn nồng hơn cả tôi đấy!”
“…Giang Thư Ý.”
Anh nghiến răng, siết lấy cổ tay tôi. Tôi bất ngờ, trên da để lại vết đỏ rực. Tôi thở dài, bất lực nói: “Anh làm đau em rồi… anh trai à.”

Chỉ vì Giang Ứng Hoài gây chuyện, đơn giao tiếp theo của tôi bị trễ hơn hai mươi phút. Khách hàng gọi điện than phiền suốt năm phút, tôi còn hài hước đề xuất cho một sao luôn cho rồi. Tôi thở dài, nghĩ chắc tháng này lại hụt tiền thưởng. Nhưng ngay sau đó, ứng dụng Ký Thủ bỗng báo tin nhận thưởng. Đơn bún ốc thối bi3n thái vừa rồi được thưởng tận… mười ngàn tệ?!
Giang Ứng Hoài đúng là có vấn đề.

Tan ca về tổng bộ, tổ trưởng gọi tôi lại. Anh ta nhìn tôi, ngập ngừng: “Tiểu Giang, lại bị khách khiếu nại à? Có vẻ công việc này không hợp với cô lắm.”
Tôi cúi đầu im lặng, trong lòng tính xem lần này bị đuổi thì còn có thể làm gì.
Tổ trưởng tiếp lời: “Tuy bên mình không thể giữ cô, nhưng tôi thấy cô chăm chỉ chịu khó. Nghe nói tập đoàn Giang thị đang tuyển người lương cao…”
Tôi ngẩng lên, ngạc nhiên: “Thật không ạ?”
“…Bên tôi còn một suất nội bộ, cô thử xem sao.”
Anh ta lảng tránh ánh mắt tôi, rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Tôi bật cười – trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tôi đâu phải ngốc.

Năm năm trước, trong cơn mưa đêm, tôi rời khỏi nhà họ Giang, nghĩ sẽ không bao giờ quay lại. Giang Ứng Hoài lao ra giữa mưa đuổi theo, đứng bên hàng rào sắt, từng chữ nặng trĩu: “Nó có thể cho em điều gì?”
Dưới cơn mưa xối xả, anh như chú chó nhỏ ướt sũng, bình tĩnh nhìn tôi. “Anh cũng có thể cho em, Giang Thư Ý, anh cũng…”
Tôi đứng dưới ô, xót xa nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: “Cả nhà họ Giang đều trông cậy vào anh.”
Câu nói ấy như rút cạn sức lực của anh. Chàng trai với ánh mắt khẩn cầu năm nào, giờ đã trở thành người khiến ai cũng phải dè chừng. Tôi nghĩ, có lẽ anh hận tôi.

Ba ngày chờ việc, đến cả chân rửa bát ở quán ăn cũng không ai nhận, tôi biết Giang thị quyền lực cỡ nào, nhưng không ngờ Giang Ứng Hoài lại tuyệt tình đến vậy. Không còn lựa chọn nào khác, tôi vẫn phải đặt chân vào tòa nhà tráng lệ của tập đoàn Giang thị.

*Giang Ứng Hoài ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị, toát lên phong thái của một vị tổng giám đốc bận rộn trăm công nghìn việc. Khi tôi xuất hiện ở cửa văn phòng, anh lạnh lùng ra hiệu cho tôi ngồi đợi ở góc phòng. Dường như việc phớt lờ tôi cũng là một kiểu trò chơi của anh, nếu tôi không nhận ra anh đang cầm tài liệu… ngược.

Nữ thư ký của anh, có lẽ đã được dặn trước, tỏ vẻ kiêu ngạo, cười nhạt:
“Cô muốn uống gì không? Đừng để người ngoài bảo Giang thị bạc đãi khách.”
Tôi lịch sự lắc đầu:
“Không cần đâu.”
Nhưng chỉ mươi phút sau, bên cạnh tôi đã lần lượt xuất hiện cà phê, trà hảo hạng và một chai nước khoáng. Cô ấy không quên khoe khoang:
“Uống đi, những thứ này không phải ai cũng mua nổi đâu. Nếu chưa đủ thì gọi tôi, mang thêm vài chai về cũng được.”
Vừa nói, cô vừa nhét tất cả vào chiếc túi vải to của tôi.
Tôi chỉ biết đáp lại:
“…Cảm ơn.”
Cô định đáp lại, nhưng bắt gặp ánh nhìn của Giang Ứng Hoài nên đành im lặng, miễn cưỡng bỏ đi.

Thấy thư ký rời khỏi, tôi cũng định bước theo cô ra ngoài cùng đống đồ uống trên tay.
“Giang Thư Ý.”
Giang Ứng Hoài gọi tôi lại, giọng mỉa mai:
“Mới thế mà đã chịu không nổi à?”
Tôi quay lại, thấy anh đã đặt xấp tài liệu cầm ngược xuống bàn, hai tay đan vào nhau chống cằm, cười lạnh:
“Hồi trước bỏ đi, em có tưởng tượng sẽ có ngày phải quay lại cầu xin tôi không?”
Tôi thở dài:
“Em chỉ nghĩ anh bận rộn nên muốn ra phòng chờ ngồi thôi.”
Anh đáp, giọng vẫn cứng rắn:
“Dành cho em vài phút cũng chẳng sao.”

Cuối cùng, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau. Giang Ứng Hoài nhìn tôi rất lâu rồi hỏi:
“Thẩm Minh Cảnh đâu? Hai người từng bỏ trốn cùng nhau, giờ không phải em phải làm thêm để nuôi nó chứ?”
Tôi im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đáp:
“Bọn em chia tay lâu rồi.”
Anh dừng lại, nói như đã đoán trước:
“Tôi từng bảo rồi, hai người không hợp đâu, không thể đi cùng nhau lâu dài.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Em với anh ấy không hợp, vậy em hợp với ai? Chẳng lẽ là anh, anh trai?”
Tôi thề, tôi không cố ý khiêu khích anh. Nhưng chưa kịp phản ứng, cằm tôi đã bị anh siết chặt.

“Tôi không phải anh trai em, mà em cũng không đủ tư cách với người như tôi.”
Trong mắt anh là sự giận dữ không che giấu:
“Từ lúc em bỏ đi, em đã không còn là tiểu thư nhà họ Giang nữa.”
Anh hất tay tôi ra, đưa bản hợp đồng tới trước mặt:
“Ký đi,” anh lạnh nhạt, “chuyển về nhà họ Giang ngay.”
Anh dừng lại, nở nụ cười đầy ngạo nghễ:
“Tất nhiên, em có thể từ chối, nhưng tôi đảm bảo em sẽ không tìm nổi công việc nào khác đâu.”
Tôi lặng đi một lúc, rồi hỏi nhỏ:
“Anh định trả thù em sao?”
Giang Ứng Hoài đáp:
“Dù sao em cũng phải gánh chịu hậu quả cho những gì mình đã làm.”

*Đọc bao nhiêu truyện ngôn tình về tổng tài lạnh lùng trả thù, tôi cũng hiểu mấy chiêu này chẳng có gì mới lạ. Chỉ là tôi biết, kính đã vỡ thì khó mà liền lại như xưa.

Nhà họ Giang sau ngần ấy năm vẫn không khác là bao. Căn biệt thự cổ kính rộng lớn, mái hiên thấp thoáng bóng râm, ao cá nhỏ lặng lẽ, những người giúp việc lặng lẽ làm việc, dù có chuyện gì cũng không ai ngẩng đầu nhìn tôi lấy một lần.

Bước chân vào nhà, tôi có cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt, khó thở đến mức phải dừng lại. Quản gia đi trước, không nói một lời, nhưng dáng điệu lại như thúc giục tôi tiến lên.

Năm xưa, chỉ vì một lần thi piano không đạt giải nhất, tôi bị phạt quỳ ở chính nơi này. Đầu gối tôi nhanh chóng rướm máu, từng vệt đỏ loang trên nền nhà. Người làm thì dửng dưng, chỉ chăm chăm lau sạch vết máu, máu chảy đến đâu, họ lại lau đến đó, cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Khi ấy, Giang Ứng Hoài được đưa về làm thành viên mới của gia đình họ Giang. Tiếng cửa gỗ nặng nề vang lên khi người giúp việc đẩy ra, bố mẹ Giang nắm tay anh, dẫn anh bước vào nhà. Họ dịu dàng, ân cần như những thiên thần, mỉm cười nói: “Từ hôm nay, đây sẽ là mái ấm của con.”

Gia đình lại vừa nhận nuôi thêm một đứa trẻ nữa. Trong lúc ấy, chẳng ai bận tâm đến tôi – đứa trẻ với những vết thương chằng chịt. Tôi chỉ như một món đồ trang trí vô tri, không khác gì cây cảnh ngoài sân hay đàn cá bơi lờ đờ trong hồ nước. Sự thờ ơ sau những trận đòn roi khiến tôi dần tê liệt, cảm giác này thường kéo dài đến tận đêm khuya. Tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, cam chịu.

Nhưng hôm nay, mọi thứ bỗng khác đi. Cậu bé năm đó, lúc ấy vẫn chưa chính thức mang họ Giang, bất chợt chạy về phía tôi. Bàn tay ấm áp của anh đặt lên vai tôi, ánh mắt lo lắng nhìn tôi chăm chú:
“Em có đau không? Máu chảy nhiều thế, em bị thương à?”
“Vì sao em lại khóc?”

Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng, tôi bật dậy, đẩy mạnh anh ngã xuống sàn. Tôi gào lên trong tuyệt vọng:
“Tôi không cho phép anh cướp bố mẹ của tôi!”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao