Chương 3: Chuyện cũ
Khi tôi mở cửa bước vào, Giang Ứng Hoài liếc nhìn, lông mày khẽ nhíu lại.
“Mấy tài liệu này em... Giang Thư Ý, em đang mặc cái gì thế?”
Tôi cúi xuống nhìn mình, lập tức nhận ra sai lầm: trong cơn ngái ngủ, tôi đã vô tư mặc nguyên bộ đồ ngủ tới đây. Cổ áo rộng, để lộ làn da trắng ngần, trông chẳng khác gì một người phụ nữ cố tình quyến rũ. Có lẽ trong mắt anh, cô chủ từng ngang ngược giờ lại dùng chiêu trò rẻ tiền này để lấy lòng, chắc anh hả hê lắm. Nhưng trong giọng nói của anh, tôi chẳng nghe ra chút gì gọi là vui vẻ khi thấy người khác thất thế.
Tôi im lặng một lúc rồi lên tiếng:
“Chủ yếu là, em nghe được vài lời đồn về nhà họ Giang.”
Tôi tiến lại gần, tựa nhẹ vào bàn làm việc của anh.
“Người ta bảo, con nuôi nhà họ Giang thì mãi mãi không thể là ruột thịt, vì quyền lực mà chuyện gì cũng dám làm. Cái chết của thế hệ trước, ai biết được có liên quan gì đến Thái tử gia Bắc Kinh bây giờ không?”
Giang Ứng Hoài vẫn giữ vẻ lãnh đạm:
“Còn gì nữa không?”
Tôi mỉm cười, cúi sát xuống, tay kéo nhẹ cà vạt của anh qua mặt bàn. Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim mình dồn dập.
“Còn nữa... Người ta đồn rằng Thái tử gia lạnh lùng, ai dám trèo lên giường cũng bị đánh gãy chân đuổi đi, ai cũng nói... anh ta bất lực.”
Tôi kéo cà vạt lại gần, tay còn lại chỉ lên ngực anh.
“Anh trai, rốt cuộc anh có được không?”
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, mờ ám. Tim tôi đập thình thịch, mặt dần áp sát anh hơn. Ngay khi môi tôi sắp chạm vào má anh, giọng lạnh lùng của anh vang lên:
“Giang Thư Ý, tôi không thu nhận rác rưởi.”
Từng chữ của anh vang lên sắc lạnh:
“Chúng ta là anh em trước mặt người ngoài, em phải biến thái đến mức nào mới nghĩ về tôi như thế?”
Tôi đứng sững lại, ngượng ngùng lùi về sau.
“Giang Ứng Hoài, anh chẳng có chút hài hước nào sao?”
Thật ra, câu này tôi từng nói với anh nhiều năm về trước.
Có lần, Giang Ứng Hoài đã thay tôi chịu một roi của bố Giang. Vai anh rướm máu, nhưng chỉ khẽ nhíu mày, vẫn chắn cho tôi phía sau. Đêm đó, tôi lén trèo cửa sổ vào phòng anh. Anh bị nhốt, không được ăn cơm, ngồi trước bàn, lặng lẽ chép từng chữ “Bát Nhã Tâm Kinh” bằng bút lông. Bố Giang tin Phật, bắt anh vừa đói vừa mệt chép kinh, rồi phải quỳ đọc thuộc lòng, sai một chữ là lại bị đánh tiếp.
Tôi dúi vào tay anh một gói bánh quy, khẽ nói:
“Em đến thăm tù.”
Anh không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục viết, lạnh nhạt đáp:
“Thăm xong thì đi đi, bị bố phát hiện thì em cũng bị phạt đấy.”
Tôi im lặng một lát rồi nói:
“Nếu ông ấy muốn phạt em thì kiểu gì cũng có cớ thôi.”
Ngòi bút của anh khựng lại. Không khí giữa chúng tôi lặng đi. Không rõ là vì muốn phá vỡ sự ngượng ngùng, hay vì chờ đợi điều gì, tôi khẽ hỏi:
“Tại sao anh lại chịu đòn thay em? Chẳng lẽ... anh thích em?”
Đêm tĩnh lặng, ngoài cửa sổ không một tiếng động. Giang Ứng Hoài đặt bút xuống, lần đầu tiên anh nhìn tôi nghiêm túc đến vậy, chậm rãi nói:
“Giang Thư Ý, rồi sẽ có một ngày, chúng ta cùng nhau kế thừa nhà họ Giang, thoát khỏi sự kiểm soát này, sống tự do. Đến khi đó, em có sẵn lòng...”
Anh ngập ngừng, nhưng cả hai đều hiểu ý chưa nói hết. Tim tôi đập loạn, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Tôi bật cười, nói:
“Tâm lý anh biến thái thật đấy.”
“Dù sao, trước mặt người ngoài, chúng ta vẫn là anh em mà.”