Chương 2: Ký ức tuổi thơ
Ký ức của tôi đột ngột bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Giang Ứng Hoài. Anh bước từ sân vào, áo sơ mi mở hai cúc, áo khoác vest vắt hờ trên khuỷu tay, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người tôi.
“Đứng ngẩn ra đó làm gì?” Anh lên tiếng, giọng điệu không chút kiên nhẫn. “Giờ em là trợ lý của tôi, mau làm quen đi, tôi không nổi tiếng là người dễ tính đâu.”
Tôi vội vàng bước theo, nhận lấy áo khoác từ tay anh, buột miệng hỏi:
“Chẳng phải em chỉ là chim hoàng yến thôi sao?”
Giang Ứng Hoài khựng lại, tôi không kịp phanh nên va vào lưng anh, đau điếng người. Anh quay lại, một tay giữ cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy tối sầm, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:
“Xem ra em vẫn biết rõ vị trí của mình nhỉ.”
Tôi cười gượng, chưa kịp nói gì thì anh đã lạnh lùng hất tôi ra, như thể sợ bị dính bẩn. Anh nhận khăn từ người giúp việc, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay. Sau đó, anh gọi dì Tần đến sắp xếp chỗ ở cho tôi.
“Phòng của em tôi đã cho dọn dẹp từ lâu,” anh lạnh lùng nói, “nhưng với thân phận hiện tại, ở phòng người làm sẽ hợp hơn.”
Tôi không phản đối, mấy năm nay tôi đã ở đủ mọi nơi, chẳng còn gì khiến tôi bận tâm. Có vẻ như Giang Ứng Hoài muốn nhìn thấy tôi chịu khuất phục, nhưng khi tôi thật sự im lặng, anh lại tỏ ra không quen với điều đó. Anh lạnh lùng nhắc nhở:
“Tất cả là do em tự chọn, đừng mơ mình vẫn là tiểu thư nữa.”
Thực ra, căn phòng dành cho người làm lại còn thoải mái hơn phòng cũ của tôi ngày trước. Không gian ấm áp, nắng sớm tràn qua cửa kính sát đất, giường nệm sạch sẽ mềm mại, cả một bức tường đầy sách, phòng tắm riêng, thậm chí còn có cả một phòng thay đồ nhỏ.
Tôi lùi lại vài bước, liếc sang phòng của Giang Ứng Hoài bên cạnh rồi nói:
“Dì ơi, cháu nhìn nhầm không nhỉ, sao phòng Tổng giám đốc lại nhỏ hơn phòng cháu?”
Dì Tần mỉm cười chuẩn mực, trả lời:
“Không có chuyện đó đâu. À, cô Giang, nếu muốn dùng bể bơi riêng thì rẽ trái xuống lầu là tới.”
Tôi cười mà như không, nghĩ thầm: Thư ký nào lại được dùng bể bơi riêng chứ? Hay là cosplay nàng tiên cá để chiều lòng ông chủ?
Một hồi chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Đây đã là tuần thứ hai tôi trở lại nhà họ Giang, ngày nào cũng quay cuồng với đủ thứ việc không tên. Công việc Giang Ứng Hoài giao cho tôi hoàn toàn khác xa tưởng tượng: không có cảnh lãng mạn, càng không phải tình cảm ép buộc, mà chỉ là làm việc quần quật như người hầu thực thụ.
Ban ngày, anh đi làm thì tôi cũng phải theo sát. Nữ thư ký kia chịu trách nhiệm dạy tôi đọc báo cáo, làm quen phần mềm, cố gắng nhồi nhét số liệu vào bộ não đã rỉ sét của tôi. Tôi nghe không dưới một lần cô ấy đề nghị Giang Ứng Hoài tăng lương cho mình.
Làm thư ký đời sống, tôi còn phải thuộc lòng lịch trình của Giang Ứng Hoài. Đến giờ ăn, tôi như chiếc đồng hồ báo thức, cất tiếng nhắc nhở anh.
“Giang Thư Ý.”
Sự khó chịu của anh với tôi chiếm tới tám, chín phần mười, nhưng hôm đó là đỉnh điểm. Anh ném đũa, nổi giận quát:
“Chuyện tôi ngồi trong nhà vệ sinh nửa tiếng buổi sáng lướt Tiktok, em cũng ghi vào báo cáo à? Đứng ngoài cửa nghe lén tôi đấy hả?”
Ngoài giờ làm, tôi còn phải đi dự tiệc cùng anh, đóng vai bạn gái trang trí. Làm bạn gái của Thái tử Bắc Kinh không phải chuyện dễ, tôi bị ép học cấp tốc đủ thứ kiến thức giới doanh nhân để trở thành một “bình hoa biết nói”. Ngay cả giá sách chiếm trọn một bức tường trong phòng tôi cũng là để phục vụ cho việc này: mỗi ngày phải đọc ít nhất hai mươi trang và ghi chú lại đầy đủ.
... Nếu không biết rõ cả anh và tôi đều là con nuôi, chắc tôi đã nghĩ anh thừa hưởng toàn bộ tính cách và khí chất của bố mẹ Giang rồi. Đêm nay, quá nửa đêm, Giang Ứng Hoài gọi cho tôi liên tục như thể có chuyện gấp lắm.
“Alo...”
“Dậy đi,” anh chỉ nói ngắn gọn, “sang phòng tôi.”
Chưa kịp hỏi thêm, anh đã tắt máy. Tôi bỗng tỉnh hẳn. Gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, lại còn gọi tôi sang phòng riêng... Chẳng lẽ đến lúc tôi phải làm đúng "bổn phận" chim hoàng yến rồi sao?
Hồi nhỏ, tôi từng đối xử với Giang Ứng Hoài chẳng ra gì, đến mức nghĩ rằng nếu giờ bị anh trả đũa cũng là lẽ thường tình. Khi ấy, tôi không dám chống lại bố mẹ nuôi, nên mọi bực tức đều trút lên cậu bé mới đến này. Tôi lén bỏ mù tạt vào cơm anh, nhét chuột chết dưới gối. Ở trường, tôi còn bóng gió với những người muốn lấy lòng các doanh nghiệp vệ tinh của nhà họ Giang rằng Giang Ứng Hoài chẳng được ai thương, cứ bắt nạt anh là tôi sẽ hài lòng.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, anh cũng chẳng bao giờ lên tiếng tố cáo. Tôi luôn nghĩ chỉ cần chờ đợi, anh sẽ tự động rời khỏi nhà họ Giang. Nhưng tôi đã chờ mãi mà không thấy ngày đó đến. Đến sinh nhật mười tám tuổi của anh, bố mẹ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, chính thức công nhận anh là thành viên của gia đình. Dưới ánh đèn lộng lẫy, anh trở thành tâm điểm chú ý, còn tôi thì lặng lẽ đứng trong góc tối, tức giận đến nghiến răng.
Giới thượng lưu chẳng bao giờ thiếu những kẻ nịnh bợ. Khi người lớn không để ý, tôi bị một nhóm vây quanh bên cạnh đài phun nước.
“Mày còn dám nhận mình là người thừa kế duy nhất nhà họ Giang à, không biết xấu hổ à?”
“Cô chủ gì chứ, cũng chỉ là con rơi thôi, nhà họ Giang chướng mắt mới nhận nuôi Giang Ứng Hoài.”
“Mày khiến bọn tao đắc tội với cậu ta, mày định bồi thường kiểu gì?”
...
“Đúng là thứ rác rưởi từ trại trẻ mồ côi, chẳng ra gì!”
Khi người cuối cùng buông lời cay nghiệt, tôi bật cười lạnh, chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt tôi hướng về phía chàng trai vẫn lặng lẽ đứng sau lưng họ.
“Anh trai,” lần đầu tiên tôi gọi anh như vậy, “bọn họ đang sỉ nhục anh đấy, nói anh chẳng ra gì cả.”
Tôi và Giang Ứng Hoài đều xuất thân từ cô nhi viện, những lời đó chẳng khác nào chạm vào nỗi đau sâu nhất của cả hai. Tôi tưởng anh sẽ chẳng quan tâm, nhưng không ngờ anh tiến lại, từ tốn xắn tay áo.
“Ai vừa nói thế?” anh hỏi.
Tên cầm đầu lập tức thay đổi thái độ, luống cuống chỉ trích tôi:
“Cậu Giang, trước đây là tôi không biết điều, tất cả đều do con Giang Thư Ý này xúi giục...”
Chưa nói dứt câu, anh đã ăn ngay một cú đấm vào mặt.
Tôi hét lên một tiếng, thật mất mặt. Anh là con nuôi nhà họ Giang, chẳng ai dám chống trả. Anh đánh gục cả đám, sau đó rửa sạch vết máu trên tay dưới làn nước trong của đài phun, rồi từng bước tiến về phía tôi. Tôi cứ nghĩ anh sẽ trả thù mình. Nhưng không, anh chỉ cúi đầu, giọng bình thản:
“Lại đây, về với anh trai.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự không thể tin nổi anh lại có thể đối xử với tôi tử tế như vậy. Dù sao, cảm xúc của tôi dành cho anh từ lâu đã chẳng còn đơn thuần nữa.