Chương 1: Màn Kịch Sống Còn

Trên đường trở về kinh thành, chiếc xe ngựa của ta bất ngờ gặp phải một sự cố nhỏ. Khi ấy, tiết trời đầu tháng ba dịu nhẹ, hai bên đường phủ đầy sắc hồng của hoa đào đang độ rực rỡ. Những cánh hoa nhẹ nhàng rơi theo làn gió, tạo nên khung cảnh vừa nên thơ vừa sống động. Ngồi mãi trong xe khiến ta cảm thấy buồn tẻ, nên ta quyết định vén váy bước xuống, men theo lối mòn vào rừng đào để thưởng hoa.

Vừa định ngồi xuống dưới một gốc cây để giải quyết nhu cầu cá nhân, ta bỗng nghe tiếng động phía sau. Một nam nhân mặc quan phục xanh từ trên cây rơi xuống, ngực áo thêu hình chim cò – có lẽ là quan lục phẩm. Gương mặt anh ta trắng bệch, bàn tay run rẩy giữ chặt vết thương nơi cổ, máu không ngừng tuôn ra, thậm chí còn văng lên mặt ta, khiến ta sững sờ trong giây lát. Ngay sau đó, một bóng người khác xuất hiện, tay cầm trường kiếm, lạnh lùng đạp lên lưng người bị thương.

“Được chết dưới tay bổn vương là may mắn của ngươi.” Hắn nói dứt khoát, rồi bình thản đâm kiếm xuyên ngực đối phương, động tác tao nhã đến lạ thường, hoàn toàn không giống một kẻ đang lấy mạng người khác. Ta ngơ ngác nhìn bộ trường bào vàng óng trên người hắn, tim đập loạn nhịp khi nhận ra: Đó là Thái Tử! Chết thật, chẳng lẽ ta vừa chứng kiến giết người diệt khẩu?

Cả người ta cứng đờ, đầu óc quay cuồng, cố gắng nghĩ cách thoát thân. Ta bèn đưa tay lên mặt, giả vờ ngạc nhiên: “Ơ, trời mưa à? Lưu Ly ơi, hình như trời đổ mưa rồi, mau tới đỡ ta về nào. Lưu Ly…~” Vừa nói, ta vừa run rẩy lần mò đứng dậy, tay quờ quạng như người không nhìn thấy gì. Thái tử nhíu mày nhìn ta đầy nghi hoặc.

Đúng lúc đó, Lưu Ly vui mừng chạy tới, kéo váy phăm phăm về phía ta: “Tiểu thư, may quá! Chúng ta gặp Lục phu nhân trên đường, ngài ấy bảo sẽ đưa chúng ta về.” Nghe có người tới, Thái tử lập tức lẩn vào sau gốc cây. Ta cứng ngắc nắm lấy tay Lưu Ly, móng tay bấm nhẹ vào da nàng.

“A, tiểu thư, người sao thế? Trên mặt người có máu kìa, có bị thương không?” Lưu Ly lo lắng hỏi. Ta giả vờ ngơ ngác: “Máu gì cơ? Không phải trời vừa mưa sao?” Vừa nói, ta vừa nháy mắt liên tục ra hiệu cho Lưu Ly, miệng lẩm bẩm: “Ta bị mù, ta bị mù…”

Lưu Ly lập tức hiểu ý, nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu tiểu thư, để nô tì dìu người ra xe trước.” Rồi nàng cố ý nói to: “Tiểu thư, Lục phu nhân bảo biết một vị thần y có thể chữa mắt cho người, chắc chắn sẽ khỏi thôi ạ!” Ta nhìn nàng đầy cảm kích, lặng lẽ giơ ngón cái tán thưởng. Tuyệt lắm!

Khi đã yên vị trên xe ngựa, ta thì thầm kể lại toàn bộ sự việc cho Lưu Ly nghe. Nàng nghe xong chỉ biết hít sâu một hơi: “Thái tử Tiêu Nguyên sao ạ?”

Tiêu Nguyên vốn không nổi bật như các hoàng tử khác, nhưng nhờ từng chỉ huy dẹp loạn biên cương, nên trước khi được sắc phong Thái tử, hắn đã khiến hoàng đế thay đổi cách nhìn và cực kỳ ưu ái. Vài năm gần đây, khi hoàng đế lâm bệnh, ông đã triệu hắn hồi kinh và không lâu sau đó chính thức lập làm Thái tử. Tiêu Nguyên là con thứ bảy, phía trên còn sáu vị hoàng huynh. Việc hắn được chọn làm Thái tử tất nhiên khiến các anh em khác không phục, âm thầm tranh đấu không ngừng.

Nhưng chuyện tranh quyền đoạt vị ấy vốn là việc của hoàng gia, phụ thân ta chỉ là quan ngũ phẩm, nếu dính líu vào e rằng sẽ gặp họa sát thân lúc nào không hay. Ta và Lưu Ly đều hiểu rõ mức độ nguy hiểm, nên suốt quãng đường về, hai người không ngừng thì thầm bàn bạc đối sách. Từ nhỏ sức khỏe ta vốn yếu, thường xuyên đau ốm, nên mỗi khi tới thời điểm này, ta lại cùng Lưu Ly về trang viên ngoài thành để dưỡng bệnh, ngâm suối nước nóng.

Dù khí hậu ở trang viên cũng chẳng ấm áp hơn kinh thành là mấy, nhưng ít ra ta không còn bị những cơn đau vặt làm phiền. Nhân cơ hội này, ta quyết định lấy lý do bản thân đột nhiên bị mù sau khi tới đây dưỡng bệnh để che giấu sự thật. Để tránh Thái tử sinh nghi và điều tra, Lưu Ly đã cẩn thận sai người quay lại trang viên, dặn dò quản gia cùng đám gia nhân học thuộc lời khai, thậm chí còn thuê người đóng giả đại phu, bắt ông ta đọc hết sách thuốc về các bệnh về mắt.

Khi trở về nhà, mẫu thân chẳng chút nghi ngờ chuyện ta giả vờ mù, chỉ ôm ta khóc nức nở: “Dao nhi, con đừng lo, mẹ nhất định sẽ tìm thầy thuốc giỏi nhất chữa cho con!” Sau khi an ủi cha mẹ xong, ta mệt mỏi tựa vào khung cửa phòng. Bộ quần áo dính máu đã được thay ngay khi vừa lên xe ngựa, nhưng chỉ nghĩ đến cảm giác nhầy nhụa ấy cũng khiến ta rùng mình khó chịu, liền bảo Lưu Ly chuẩn bị nước để tự tắm gội.

Thùng tắm không đặt trong phòng ngủ hay sau tấm bình phong mà lại kê cạnh cửa sổ, nơi mấy gốc mộc lan đang tỏa hương ngào ngạt, mùi thơm len lỏi vào phòng qua khe cửa. Ta hít một hơi thật sâu, thả lỏng người, rồi bắt đầu cởi thắt lưng và áo khoác ngoài. Đúng lúc ấy, một bóng đen bất ngờ xuất hiện ngoài cửa sổ, nhanh như cắt nhảy vào phòng. Chết thật, chẳng lẽ Thái tử định diệt khẩu?

Sau khi chắc chắn ta không kêu la, Thái tử khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng quan sát ta từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt như đang xem trò vui. Ta đứng bất động, không dám nhúc nhích. Hắn định làm gì đây? Muốn kiểm tra xem ta có thực sự mù hay không sao? Ta bắt đầu thấy lo lắng.

Đến nước này, mạng sống còn chưa biết giữ được, ta chẳng còn tâm trí bận tâm đến danh dự. Do dự một thoáng, ta quyết định tiếp tục cởi y phục, tiện tay ném thẳng về phía Thái tử, vừa khéo che khuất tầm nhìn của hắn. Ta giả vờ dò dẫm bước vào thùng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm, hơi nước mờ ảo bốc lên che phủ cả không gian. Quay lưng về phía hắn, ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Thái tử chống cằm suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ rút dao găm từ tay áo, xoay qua xoay lại như đang cân nhắc điều gì. Trời ơi, Tiêu Nguyên này thật nhẫn tâm, ngay cả người mù cũng không buông tha! Ta vừa sợ vừa tức, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản. Ngay bên cạnh thùng tắm là chiếc ghế dựa, trên đó còn vắt bộ quần áo ta vừa ném đi. Thái tử ngồi xuống, bắt chéo chân, tay vươn ra khẽ chạm mặt nước, lưỡi dao lạnh lẽo lướt nhẹ từ má xuống cổ ta, như thể đang lựa chọn vị trí ra tay. Nhìn ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên lưỡi dao, ta không kìm được mà bật khóc.

Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống mặt nước tạo thành những vòng sóng nhỏ. Thái tử nhíu mày, vẫn nắm chặt con dao trong tay. Ta vội ôm mặt, dựa vào thành thùng tắm, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, thở dài não nề.

“Tiêu Nguyên… nghe nói chàng sắp đính hôn.”
Thái tử: ?
“Ta biết thân phận mình chẳng xứng với chàng, chàng là Thái tử cao quý, còn cha ta chỉ là một viên quan nhỏ, vốn chẳng cùng đẳng cấp. Nhưng ta vẫn luôn mơ mộng được gả cho chàng. Giờ đây, đôi mắt ta đã không còn nhìn thấy gì, e rằng cả mong ước được ngắm nhìn chàng cũng chẳng thể thực hiện.”
“Chàng mặc lễ phục tân lang chắc chắn sẽ rất tuấn tú.”
“Ôi, Tiêu Nguyên của ta, ô ô ô ~”

Ta vừa lẩm bẩm vừa khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe, diễn tròn vai một cô gái yếu đuối đáng thương, trong lòng còn thầm tự khen cho màn diễn xuất xuất thần của mình.

Thái tử sững người, miệng há hốc, bàn tay đang cầm dao cũng khựng lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía ta. Đối diện với một cô gái mù lại còn đem lòng thương thầm mình, ngươi có gan ra tay thật sao? Nếu làm được thì ta cũng phải bái phục ngươi mất. Ta càng khóc lóc thảm thiết hơn, giọng nghẹn ngào:

“Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy chàng khoác chiến bào trở về kinh thành, trái tim ta đã rung động, mãi không thể quên được hình bóng ấy.”

Nói xong, ta khẽ dừng lại, lấy nước trong thùng tắm vốc lên mặt, rồi tiếp tục chau mày thở dài, giọng đầy u sầu:

“Tiêu Nguyên ơi, nếu sớm biết chàng là Thái tử, ta nào dám ôm mộng xa vời như thế?”

Cả người Thái tử bỗng cứng đờ, con dao găm trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

Ta giả vờ quay đầu về phía cửa:
“Ai ngoài đó vậy? Lưu Ly hả?”

Lưu Ly lập tức đáp lại từ bên ngoài:
“Tiểu thư, nô tì ở đây.”

Vừa nghe thấy có người sắp vào phòng, Thái tử vội vàng cúi xuống nhặt dao, mở cửa sổ rồi nhanh như chớp lao ra ngoài. Một luồng gió lạnh ùa vào, ta thả lỏng người, trượt sâu xuống nước, trong lòng thầm ôn lại mọi chuyện vừa xảy ra rồi tự vỗ ngực khen mình: Thẩm Dao Dao, ngươi thật lanh trí! May mà vừa rồi phản ứng đủ nhanh, không để lộ chút sơ hở nào. Chỉ mong Tiêu Nguyên từ nay đừng để mắt tới ta nữa, coi như ta là không khí mà bỏ qua đi.

Sáng hôm sau, cha ta vừa tan triều trở về, ta mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
“Dao Dao, Lục đại nhân muốn gặp con hỏi vài câu, con về phòng thay đồ chuẩn bị đi.”

Mẫu thân ta lo lắng ngăn lại:
“Lão gia, sức khỏe Dao Dao còn yếu, lại vừa trải qua chuyện kinh hoàng, sao có thể để con bé ra ngoài được. Hay là ông từ chối giúp con đi.”

Cha ta nghiêm mặt, đặt mạnh chén trà xuống bàn:
“Phụ nữ thì biết gì! Hôm qua Bùi ngự sử bị thích khách chặn giết ở rừng đào ngoài thành, không thể vào kinh. Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh dù có đào cả kinh thành cũng phải tìm ra hung thủ. Lục Vân Cảnh chỉ yêu cầu ta đưa con đến hỏi vài điều đã là nể mặt lắm rồi, không đồng ý e rằng quan binh sẽ tới tận nhà bắt đi, lúc đó còn mất mặt hơn.”

Sau khi thi thể Bùi ngự sử được phát hiện, tấu chương ông ấy viết tố cáo Tam hoàng tử cũng vừa kịp trình lên trước mặt hoàng thượng. Trong đó liệt kê chi tiết tội trạng của Tam hoàng tử cùng mười vị đại thần khác. Tam hoàng tử nghe tin thì tái mét mặt mày, quỳ xuống đất xin tha, còn cố chối là bị Bùi ngự sử vu oan, nhưng chẳng ai tin lời hắn.

“Hừ, nếu thật sự bị oan, sao còn cho người ám sát Bùi ngự sử?”
Bùi ngự sử đã mất mạng, chứng cứ càng rõ ràng, Tam hoàng tử không còn đường chối cãi, ngay trong ngày bị hoàng đế ra lệnh tống vào ngục.

Gia tộc bên ngoại của Tam hoàng tử vốn có thế lực lớn, còn Thái tử Tiêu Nguyên lại là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với hắn. Sự việc vừa bùng nổ, nhà mẹ đẻ của Tam hoàng tử lập tức hành động, lấy cớ điều tra chân tướng, mời Lục Vân Cảnh – Lục Thiếu Khanh đứng ra chủ trì vụ án.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao