Chương 5: Mối Quan Hệ Nguy Hiểm

Dù đã bắt giữ toàn bộ nhóm thích khách, nhưng bọn chúng đều đồng loạt cắn độc tự sát. Tuy vậy, trên người họ vẫn còn lưu lại một loại hương liệu đặc biệt. Lục Vân Cảnh lần theo dấu vết này, phát hiện ra một cửa hàng bán hương trong thành, cuối cùng lại lần ra manh mối liên quan đến Ngũ hoàng tử. Sự thật sáng tỏ, Nhị hoàng tử lập tức thúc ép Lục Vân Cảnh giao ra hung thủ, chính là Ngũ đệ của mình. Tam hoàng tử được minh oan, nhưng những tội danh ghi trong tấu chương của Bùi ngự sử vẫn không dễ dàng xóa bỏ. Dù được thả khỏi ngục, Tam hoàng tử cũng bị tước hết phong hào và phủ đệ, từ đó chỉ còn là một hoàng tử nhàn tản, không quyền không thế. Tuy nhiên, gia tộc ngoại thích của hắn dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhị hoàng tử. Người duy nhất hưởng lợi sau cùng vẫn là Thái tử.

Về sau, ta mới biết nhóm thích khách hôm đó thực chất là do Thái tử phái tới. Việc hắn xuất hiện ở hiện trường hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Thứ nhất, hắn muốn đổ tội cho Ngũ hoàng tử. Thứ hai, hắn cần chứng minh bản thân hoàn toàn vô can. Thứ ba, cũng là để xác nhận xem ta có thật sự tiết lộ điều gì với Lục Vân Cảnh hay không. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, trong đầu cứ mãi ám ảnh cảnh tượng ngày hôm ấy. Đến cả mạng mình ta cũng đem ra đặt cược, vậy mà hắn vẫn chưa chịu buông tha sao?

Lòng ta cứ thấp thỏm không yên, lại đúng lúc trong kinh thành lan truyền những lời đồn kỳ quặc. Người ta kháo nhau rằng có một nữ yêu si tình đã lén theo Thái tử lên núi Nam Sơn, tận mắt chứng kiến người mình thương bị thích khách vây đánh. Nàng ta không màng nguy hiểm, liều mình cứu Thái tử, khiến Thái tử cảm động khóc ba ngày ba đêm, cuối cùng quyết lấy thân báo đáp, hai người nên duyên vợ chồng, chuyện tình lay động cả trời đất.

Phụ mẫu ta nghe tin đồn bên ngoài mà ngơ ngác không tin nổi.
“Dao Dao, ngoài kia đồn con vừa xấu lại mù, mũi to mắt hí miệng rộng, chẳng còn chút danh dự nào. Chúng ta biết làm sao bây giờ?”

Ta đen mặt đáp:
“Cha, mẹ, con quyết định xuống tóc đi tu cho xong.”

“Gì cơ? Dao Dao, chẳng phải nàng từng nói thích ta sao, giờ lại đổi ý à?”
Thái tử trong bộ mãng bào vàng rực, dẫn theo đoàn thái giám bước vào đại sảnh. Phụ mẫu ta vội vàng cúi đầu hành lễ. Hắn đội kim quan, khí thế bức người, ánh mắt sắc lẹm đảo qua từng người khiến ta giật thót, khóe miệng cũng co giật theo.
“Tiêu Nguyên ca ca, chàng cũng nghe mấy lời đồn vớ vẩn bên ngoài rồi à?”

Ta giả vờ dò dẫm đi về phía hắn, vừa chạm vào liền ôm lấy cánh tay:
“Dù ta rất thích chàng, nhưng thân phận thấp kém, không dám làm lỡ dở tiền đồ của chàng. Chàng cũng đừng để ý những lời đồn nhảm ngoài kia.”

Thái tử cau mày nhưng vẫn vòng tay ôm lấy ta:
“Không sao, ta đã xin phụ hoàng ban hôn rồi.”

Ta: ???

Đúng là một lời nói dối sẽ kéo theo hàng loạt lời dối trá khác để che đậy. Ta thật sự không hiểu, thân phận của mình có gì xứng đáng làm Thái tử phi? Dù có tin đồn ta từng liều mình cứu Thái tử, hoàng đế cũng không nhất thiết phải chọn ta làm con dâu. Một người như Thái tử, lẽ ra phải cưới tiểu thư danh giá nhất kinh thành để củng cố thế lực. Cha ta chỉ là một quan ngũ phẩm, bản thân ta lại còn giả mù, làm sao có thể trở thành Thái tử phi?

Nhưng sự thật là, ta đã trở thành Thái tử phi của hắn. Đêm tân hôn ở Đông cung, ta ngồi thẫn thờ trên giường hỉ, lòng đầy rối bời. Trước đây ở nhà còn có thể thoải mái không cần giả vờ, bây giờ ngày đêm đều phải ở cạnh hắn, biết giấu giếm kiểu gì? Không được, ta phải tìm cơ hội nói thật là mình đã khỏi bệnh và đã có thể nhìn thấy.

Nếu hắn không tin mà lại gọi thái y từ Thái y viện đến kiểm tra, chẳng phải ta sẽ bị bại lộ ngay lập tức sao? Vừa mới lên làm Thái tử phi, ta đâu thể để mình bị chém đầu nhanh như thế được! Khi ta còn đang lo lắng nghĩ ngợi, một giọng nói dịu dàng vang lên từ ngoài cửa:

“Đem hắn đi.”

“Thái tử, xin ngài tha mạng, nô tài đã hầu hạ ngài suốt mười lăm năm, xin ngài tha cho nô tài một con đường sống…”

“Hừ, ta ghét nhất là kẻ dám lừa gạt ta. Đánh chết hắn đi.”

Thái tử nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng, khiến người kia sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, không ngừng cầu xin tha thứ. Trời ơi, làm ta cũng phát hoảng! Một kẻ hầu hạ bên cạnh hắn suốt mười lăm năm mà hắn còn ra tay tàn nhẫn như vậy, thì thân phận Thái tử phi như ta có là gì đâu. Nghĩ tới đây, ta càng quyết tâm tiếp tục giả mù. Được, diễn thì diễn, ta không sợ!

Ta siết chặt nắm tay, tự động viên mình trong lòng. Cửa phòng mở ra, Thái tử bước tới, nhẹ nhàng kéo khăn hỉ trên đầu ta xuống. Ta ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng như sao của hắn mà không dám nhìn thẳng. Thái tử đúng là đẹp trai thật, coi như ta cũng được “mở mang tầm mắt”.

“Thẩm Dao Dao.”
Thái tử cúi sát, thì thầm bên tai ta:
“Vừa rồi nàng cũng nghe thấy kết cục của kẻ dám lừa ta rồi đấy. Thế nào, nàng có giấu ta chuyện gì không?”

Ta hoảng hốt đến mức nấc cụt, tim đập thình thịch:
“Không… hức… không đâu ạ, từ nhỏ ta đã rất thật thà, tuyệt đối chưa từng lừa gạt ai, hức…”

Thái tử chỉ khẽ “ừm” một tiếng, rồi đứng thẳng dậy, chìa hai tay ra:
“Nàng giúp ta cởi y phục.”

Ta giả vờ lần mò thắt lưng hắn, vờ như không biết gì mà sờ soạng một hồi.
“Thấp xuống một chút nữa.”

Ta lập tức cứng đờ người.

Giờ phải làm sao? Tất nhiên là phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Thật đấy, khi mạng sống còn chưa chắc giữ được thì tự trọng có nghĩa lý gì? Xưa có người nằm gai nếm mật, nay có Thẩm Dao Dao nhẫn nhục chịu đựng, chỉ mong trời không phụ người biết nhẫn nhịn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta mơ màng nhìn lên khung giường, đưa tay dụi mắt:
“Ai da, Lưu Ly, kéo rèm lại đi, sáng quá!”

Vừa dứt lời, ta chợt nhận ra có một bàn tay lớn đặt trên eo mình. Chết rồi! Lộ rồi! Toàn thân ta cứng đờ, không dám động đậy. May mà Thái tử chỉ trở mình, tiếng thở đều đều cho thấy hắn vẫn còn ngủ. Ta thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ mấy ngày tới phải cẩn thận hơn, nói năng ít lại để tránh bị lộ sơ hở.

Không ngờ đến tối, Thái tử lại ném cho ta một bộ y phục mới:
“Tú nương vừa may cho nàng, thay xong thì đến thư phòng gặp ta.”

Nhìn lớp vải mỏng tang trong tay, ta không khỏi run rẩy, hít sâu rồi lí nhí:
“Vải này mỏng quá, ngoài trời lại lạnh, ta sợ…”

Từ phòng ta đến thư phòng phải đi qua bao nhiêu khúc quanh hành lang, dù ban đêm không nhiều thị vệ nhưng nha hoàn trực đêm thì không thiếu. Mặc bộ này ra ngoài chẳng phải muốn ta xấu hổ chết sao?

Thái tử vẫn thản nhiên:
“Lạnh gì chứ? Bây giờ là tháng sáu đấy, Thái tử phi nàng đùa rồi. Thay đi.”

Hắn lại nhét bộ y phục vào tay ta như ném một mảnh vải vụn, khiến ta tức đến đỏ mắt. Cái này mà cũng gọi là y phục sao?

Ta bặm môi, rưng rưng nhìn hắn:
“Ta không muốn thay ở đây, muốn đến thư phòng rồi mới thay.”

Thái tử chẳng ngại ngần gật đầu:
“Được, vậy sang thư phòng đi.”

Thái tử ung dung tựa người lên trường kỷ, bên cạnh là bàn chất đầy công văn cần xử lý. Thân hình hắn cao lớn, khuỷu tay chống lên bàn, chỉ một cái đẩy nhẹ cũng đủ làm chén trà suýt đổ ra ngoài.

Thái giám bên cạnh hoảng hốt kêu lên:
“Điện hạ, cẩn thận!”

Thái tử nhanh tay giữ lại chén trà, không để một giọt nào rơi ra. Sau đó, hắn lại quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy thích thú:
“Thay đi.”

Hả?
Thái giám và các nha hoàn trong phòng đưa mắt nhìn nhau, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc và lo lắng. Thái tử thì vẫn bình thản, dịu dàng lên tiếng:
“Dao Dao, mau thay cho ta xem nào.”

Ta sững người. Nghĩ một lát, ta quyết định chuyển hướng câu chuyện:
“Điện hạ, vừa rồi hình như ngài làm đổ trà đúng không?”

Thái tử chỉ cười, không hề giận dữ:
“Không sao, vẫn chưa đổ đâu. Mau thay đi.”

Trời đất, hắn thật sự xem thường ta rồi! Không chịu nổi nữa, ta tức giận ném bộ y phục mỏng tang xuống đất, lao tới trước mặt hắn, giơ tay định bóp cổ:
“Nữ nhân thà chết chứ không chịu nhục, ta liều mạng với ngươi…”

Thái tử không nổi giận, trái lại còn bật cười lớn, vòng tay kéo ta ngã xuống trường kỷ. Thái giám và nha hoàn thấy vậy vội vàng lui hết ra ngoài.

Ta chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như thế bao giờ, cảm giác sợ hãi trong lòng dần nhường chỗ cho sự bực bội. Ta giơ tay đấm mạnh vào ngực hắn:
“Điện hạ phát điên gì vậy?”

Thái tử ngừng cười, nhướng mày, giọng nói dịu dàng:
“Ha ha, sao nàng không tiếp tục diễn nữa?”

“Điện hạ phát hiện ta lừa ngài từ khi nào?”
“Muốn nghe thật sao?”
“Ừm.”
“Ngay hôm đó, trong rừng đào, ta đã biết rồi.”

“Cái gì?”
Ta tròn mắt kinh ngạc, hít sâu một hơi:
“Điện hạ đã biết, vậy tại sao không vạch trần ta?”

Hắn mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Nhìn nàng diễn nhập tâm như vậy, ta thấy rất thú vị.”

Mặt ta đỏ bừng, vẫn cố trừng mắt nhìn hắn:
“Không phải ngài ghét nhất kẻ dám lừa mình sao?”

“Thế nàng có lừa ta không?”
Chẳng phải là thế sao? Ngay từ đầu đã biết ta giả mù, vậy mà còn phối hợp cùng ta diễn một màn kịch lớn như vậy. Hắn thấy làm Thái tử quá nhàm chán nên muốn tìm trò vui à?

“Chẳng phải nàng chỉ đang diễn cho ta xem thôi sao, làm sao gọi là lừa gạt được?”

Ta: … Thật không thể tin nổi, còn có thể ngụy biện kiểu này sao?

Thấy ta im lặng, hắn cúi đầu hôn ta. Ngoài cửa sổ, hoa hải đường nở rực rỡ, gió đêm lướt qua làm cánh hoa bay đầy sân.

Một lúc lâu sau, hắn mới buông ta ra, thì thầm bên tai như lời hứa hẹn:
“Dao Dao, chờ ta.”

Nhiều năm sau, Thái tử đăng cơ, bất chấp mọi lời can gián của triều thần, lập ta làm Hoàng hậu và không nạp thêm phi tần nào, chỉ một lòng sủng ái ta. Ngồi trên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, ta mới hiểu, câu “chờ ta” năm ấy chính là lời hứa dành trọn ngôi vị Hoàng hậu cho ta.

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao