Chương 4: Giữa Lửa Và Bóng Tối

Không ngờ vừa rẽ qua khúc quanh, ta và Lục Cảnh Vân đã chạm mặt Thái tử Tiêu Nguyên. Hôm nay hắn trông có chút khác lạ, không khoác trường bào vàng rực rỡ thường thấy mà thay bằng áo bào xanh lam, hòa mình vào sắc núi rừng phía sau. Lục Cảnh Vân lập tức dừng bước, nắm tay thành quyền, cất tiếng chào:

“Thái tử điện hạ, thật là trùng hợp!”

Tiêu Nguyên không đáp, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, bất ngờ nắm lấy tay ta kéo về phía mình.

“Không phải tình cờ đâu, ta đến đây là để đợi nàng.”
“Dao Dao, sao không thấy Lưu Ly đi cùng? Hai người các ngươi cứ kè kè bên nhau thế này là sao?”

Giọng điệu của Thái tử nghe chua chát lạ thường, hai tiếng “Dao Dao” hắn gọi khiến ta nổi hết da gà. Lục Cảnh Vân cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, tay run run chỉ về phía chúng ta, lắp bắp hỏi:

“Hai người… hai người là…”

Thái tử thấy hắn đã đoán ra liền gật đầu xác nhận:

“Đúng vậy, thật ra chúng ta đã sớm có hôn ước, chỉ là vẫn giấu kín không cho ai biết. Nhân tiện, Dao Dao cũng kể hết kế hoạch của ngươi hôm nay cho ta nghe rồi. Lục đại nhân, ngươi lấy nàng làm mồi nhử, đã nghĩ đến an toàn của nàng ấy chưa?”

Cái gì cơ? Hắn lại bịa chuyện gì thế này? Hay lại đang giở trò thử ta? Đầu óc ta rối như tơ vò, càng nghĩ càng thấy mù mờ không hiểu nổi.

Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng gió rít, một mũi tên lao thẳng về phía ta. Ta còn chưa kịp phản ứng thì Thái tử đã ôm lấy ta, lăn sang một bên tránh hiểm. Dù vậy, hắn vẫn bị mũi tên sượt qua cánh tay, máu rỉ ra đỏ tươi.

Ngay sau đó, từ rừng cây phía trước, một toán hắc y nhân cầm đao xông ra, khí thế hung hãn. Thái tử nổi giận quát lớn:

“Lục Vân Cảnh, xem chuyện tốt ngươi gây ra kìa! Dao Dao, cẩn thận!”

Lục Cảnh Vân không kịp nói gì, chỉ lao vào giao chiến với đám thích khách. Thái tử cũng nhanh chóng đánh trả vài chiêu rồi lập tức bế ta bỏ chạy. Hắn chạy rất nhanh, cành lá quất vào mặt ta rát buốt, tóc tai rối tung cả lên. Đây là kiểu hành hạ mới sao?

Ta thở dốc, đầu óc vẫn còn choáng váng. Đám người vừa rồi là ai? Không phải thích khách của Thái tử sao? Thế sao hắn lại cứu ta chạy trốn? Nhìn cách bọn chúng ra tay tàn độc, rõ ràng không phải đang diễn trò. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chạy được một quãng, Thái tử dường như đã kiệt sức, đặt ta xuống rồi ngồi thở hổn hển.

“Thẩm Dao Dao, nghỉ một lát đi.”

Trán hắn lấm tấm mồ hôi, giọng nói cũng khàn đặc. Nếu ta trúng mũi tên vừa rồi, chẳng phải hắn đã đạt được mục đích diệt khẩu rồi sao? Vậy tại sao lại cứu ta? Ta nghĩ mãi vẫn không tìm ra đáp án.

Đúng lúc ấy, một giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt ta, rồi mưa bắt đầu nặng hạt. Ta ngẩng đầu, thấy mây đen kéo đến, mưa rơi xối xả. Thái tử thở phào nhẹ nhõm:

“Mưa sẽ xóa sạch dấu vết, bọn chúng sẽ không lần theo được. Tạm thời chúng ta an toàn rồi.”

Nói rồi hắn dẫn ta tìm một hang đá gần đó để trú mưa, còn cẩn thận ngụy trang cửa hang. Ta cũng không ngồi yên, vắt nước mưa khỏi váy rồi dè dặt hỏi dò:

“Thái tử điện hạ, đám thích khách vừa rồi là người của Tam hoàng tử phái tới sao? Khiếp thật, làm ta sợ chết khiếp.”

Ta ôm gối, quay mặt về phía hắn, ngượng ngùng hỏi tiếp:

“Điện hạ, sao ngài lại xuất hiện đúng lúc thế này?”

Thái tử nhặt vài cành khô trong hang, ngồi xuống bên ta chuẩn bị nhóm lửa, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ngươi thử đoán xem.”

Trời ạ, nếu ta đoán được thì còn hỏi làm gì!

“Hôm qua lúc dự tiệc, ta để ý thấy vẻ mặt ngươi có phần hoảng hốt, đoán chắc Lục Vân Cảnh đã gây áp lực hoặc lợi dụng ngươi. Hắn vốn nổi tiếng thủ đoạn, không từ bất cứ cách nào để đạt mục tiêu. Ta không yên tâm nên mới đến xem tình hình.”
Ha, nghe hắn nói mà cảm động “muốn khóc”, đúng là chu đáo quá mức. Ngoài mặt ta vẫn giả vờ bối rối, mím môi cười nhẹ, một tay đặt lên ngực:
“Không ngờ Thái tử điện hạ lại quan tâm đến ta như vậy.”

“Đúng thế, ta chú ý đến ngươi từ lâu rồi.”
Thái tử bất ngờ nắm lấy tay ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Ba năm trước, khi ta dẫn quân trở về kinh, đã nhìn thấy ngươi. Khi ấy, ngươi mặc váy trắng giữa đám đông, dung mạo rạng rỡ khiến ta không thể rời mắt. Từ khoảnh khắc đó, ta đã đem lòng yêu mến, suốt ba năm qua chưa từng quên.”

***Hoa dung nguyệt mạo: nhan sắc đẹp như hoa, như trăng
Ta: ???
Nụ cười trên môi ta lập tức đông cứng lại.

Thái tử nhìn ta đầy tình cảm, còn ta thì ngây người nhìn lại, quên cả việc giả mù. Kiểu tỏ tình này nghe sao mà quen thuộc quá!
Trời ạ, ta cứ nghĩ hắn đã hoàn toàn tin tưởng ta, không ngờ vẫn còn đang dò xét. Thử đến bao giờ mới thôi? Nếu đã nghi ngờ thì sao còn cứu ta? Cứ để ta chết cho xong! Ta thật không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, chỉ biết là sau màn “thổ lộ” của ta trong phòng tắm, giờ hắn lại học đòi tỏ tình ngược lại. Thế này thì bắt ta phản ứng thế nào?

Phải tiếp tục diễn thôi, diễn cho tới khi hắn hài lòng mới được. Ta ngừng lại một chút, rồi bất ngờ siết chặt tay Thái tử, mắt ngấn nước nhìn hắn:
“Vậy… chúng ta là đôi bên cùng thương mến sao?”

Thái tử: ???
“Thật ra ta cũng rất thích ngài.”
Không chần chừ, ta lao vào ôm lấy hắn:
“Ôi, Thái tử ca ca…”

Cơ thể hắn lập tức cứng đờ, ta len lén ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt hắn co giật liên tục. Ta thầm khoái chí: Thế nào, chiêu này đủ khiến ngươi khó chịu chưa? Muốn đấu mặt dày với ta à, còn lâu nhé!

Thái tử vẫn nhìn ta bằng ánh mắt khó đoán, rồi kéo ta ra khỏi người mình, khàn giọng nói:
“Dao Dao, áo nàng ướt rồi, mau cởi ra phơi cho khô.”

Ta giật mình, vội lấy tay che ngực:
“Không cần đâu.”

Nhìn thấy phản ứng quá mức của ta, Thái tử hơi nghi hoặc, ánh mắt sắc lạnh. Ta liền thả tay xuống, giả vờ bình tĩnh, rồi lại với tay sờ thắt lưng hắn:
“Ai da, áo của Tiêu Nguyên ca ca cũng ướt rồi này, để ta giúp chàng cởi nhé.”

Thái tử: …

Cả ta và Thái tử cứ như đang thi gan, ai cũng muốn đối phương chịu thua trước. Nhưng nếu ta nhận thua, chuyện giả mù sẽ bị lộ, hậu quả chắc chắn không tránh khỏi cái chết. Còn nếu hắn chịu thua, chẳng phải hắn quá ngốc khi bị ta lừa suốt thời gian qua? Lúc đó, hắn cũng chẳng vui vẻ gì mà tha cho ta đâu.

Chết tiệt, giá như lúc trước ta đừng tự cho mình thông minh mà giả mù, cứ trốn sau gốc cây đợi hắn đi khỏi thì tốt biết bao. Giờ ta chỉ thấy hối hận, cực kỳ hối hận.

Ánh lửa vẫn cháy rực, chiếu sáng cả hang động nhỏ, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Ta ngồi trong vòng tay Thái tử, cảm nhận cánh tay hắn choàng qua vai, nghe hắn khàn giọng hỏi:
“Thẩm Dao Dao, nàng thật sự thích ta sao?”

Ta gật đầu, mắt nhìn lơ đãng nhưng mặt vẫn hướng về hắn:
“Tiêu Nguyên ca ca không tin ta à?”

Ánh lửa phản chiếu bóng dáng gầy gò và đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Hai người chúng ta ngồi sát bên nhau, đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở và tiếng tim đập dồn dập của đối phương. Hương thơm mát lạnh của gỗ thông trên người hắn phảng phất quanh mũi, càng làm bầu không khí thêm phần thân mật. Lửa trại cháy tí tách, ánh sáng vàng cam nhảy múa trên vách đá. Bất chợt, Thái tử nghiêng người lại gần, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào ta.

“Ta nghi ngờ nàng là một tiểu lừa gạt đấy.”
Vừa dứt lời, hắn cúi xuống đặt lên môi ta một nụ hôn khiến toàn thân ta tê dại, đầu óc như ngừng hoạt động. Đây là tình huống gì vậy trời?

Chưa kịp định thần, bên ngoài hang vang lên tiếng gọi gấp gáp:
“Thái tử điện hạ…”

Bầu không khí mờ ám phút chốc tan biến. Ta lập tức lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Thái tử nhẹ nhàng khoác áo choàng của mình lên vai ta.
“Ở đây đợi ta, ta ra ngoài xem thế nào.”

Bên ngoài, Lục Vân Cảnh xuất hiện với bộ dạng lấm lem, áo quần xộc xệch. Thấy ta và Thái tử bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:
“Thái tử điện hạ, toàn bộ thích khách đã bị bắt giữ rồi.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao