Chương 3: Bẫy Sắc Màu

Đúng như dự đoán, vừa nghe Lục Vân Cảnh nói xong, ánh mắt Nhị hoàng tử liền sáng rực lên, vội vàng tiến lại gần ta:
“Lục Thiếu Khanh, vậy ngươi nhất định phải bảo vệ Thẩm cô nương thật cẩn thận, kẻo có ai trong số các huynh đệ ở đây lại nổi sát tâm diệt khẩu. Nếu xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ không tha cho cả nhà ngươi đâu!”

Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, dù thế lực gia tộc không bằng Nhị hoàng tử, cũng không nhịn được mà lên tiếng phản bác:
“Nhị hoàng huynh nói vậy là có ý gì? Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, huynh đừng vội nghe lời đồn rồi nghi ngờ chính huynh đệ mình như thế!”
“Thẩm cô nương, lát nữa nếu có dạo chơi trong ngự hoa viên thì tốt nhất nên tránh xa Nhị hoàng huynh của ta.”

Chỉ riêng Thái tử Tiêu Nguyên vẫn bình thản nhấp trà, im lặng quan sát.
Nhìn cảnh các vị hoàng tử tranh cãi ầm ĩ, ta chỉ biết toát mồ hôi lạnh. Thân phận nhỏ bé như ta, thật chẳng xứng ngồi đây nghe hoàng tử tranh luận như chợ vỡ thế này. Chẳng lẽ số ta còn chưa đủ ngắn sao?

May thay, Bình Dương công chúa lên tiếng dẹp loạn, mắt đảo một vòng rồi lạnh lùng nói:
“Các huynh tranh cãi đủ chưa? Vụ án đã giao cho Lục Thiếu Khanh thì cứ để hắn tra cho ra lẽ, đừng gây thêm áp lực nữa.”

Nói rồi công chúa tiến lại gần ta, dịu dàng bảo:
“Ngươi cứ yên tâm, hắn sẽ bảo vệ ngươi chu đáo. Hôm nay đã tới đây thì cứ thoải mái vui chơi cùng các tiểu thư, ở đây ta làm chủ.”

Ta cảm động đến rưng rưng, vội cúi người cảm tạ:
“Đa tạ công chúa đã quan tâm.”

Bữa tiệc tổ chức bên hồ thủy tạ, Bình Dương công chúa còn cẩn thận sắp xếp cho ta một chỗ ngồi đẹp, lại dặn Cát Thu tỷ tỷ – người thân cận – tự tay bày biện điểm tâm cho ta. Dù vậy, ta ăn chẳng thấy ngon, trong lòng chỉ nặng trĩu lo lắng.

Vì trước mặt không có ai ngồi, Thái tử bỗng quay sang nhìn ta, nheo mắt rồi gõ ngón tay lên bàn, bất chợt bật cười:
“Ngay cả Cát Thu tỷ tỷ cũng phải tự mình hầu hạ ngươi, đúng là phúc khí lớn đấy.”

Chữ “phúc khí” hắn nhấn mạnh nghe sao mà quen tai, khiến ta bỗng rùng mình. Trong đầu ta lập tức hiện lên câu nói:
[“Được chết dưới kiếm của bổn vương chính là phúc khí của ngươi.”]

Toàn thân ta lạnh toát, tim như rơi xuống vực. Xong rồi! Đó chẳng phải chính là câu Thái tử đã nói với Bùi ngự sử trước khi ra tay sao? Ta chỉ giả mù chứ đâu có điếc! Hối hận quá, giá như hôm ấy ta nói mình vừa mù vừa điếc thì giờ đâu bị lộ sơ hở thế này? Giờ phải làm sao đây? Thà thiên lôi đánh sập cái đình này, hay thiên thạch rơi xuống xóa sạch thành Trường An cho rồi! Trời ơi, ta còn đường sống nào không đây~

Cát Thu tỷ tỷ vốn là người thân cận bên cạnh hoàng đế và hoàng hậu, sau này được điều sang phủ Bình Dương công chúa để hầu hạ. Khi nghe các hoàng tử nhắc tới mình, Cát Thu chỉ mỉm cười lắc đầu:
“Các vị điện hạ quá khen rồi. Thẩm cô nương, điểm tâm có hợp khẩu vị không?”

“Thẩm cô nương?”
Cát Thu gọi lớn, khiến mọi người đều quay lại nhìn ta. Ta vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp phản ứng gì. Đến khi Bình Dương công chúa nhắc nhở, ta mới giật mình, mặt đỏ bừng, vội vàng xin lỗi:
“A, xin thứ lỗi, vừa rồi ta không nghe rõ.”

Mọi người nhìn ta đầy nghi hoặc, khiến ta chỉ biết lúng túng bịa chuyện cho qua.

“Từ nhỏ ta đã có thói quen kỳ lạ, thường xuyên ngồi ngẩn người một mình, ai nói gì cũng chẳng để tâm, mong mọi người đừng cười chê.”
Lời giải thích có phần gượng gạo, nhưng mọi người cũng không ai truy hỏi thêm, xem như chấp nhận cho qua. Ta khẽ quay đầu về phía Thái tử, muốn xem phản ứng của hắn, lại bắt gặp Ngũ hoàng tử đang ngồi cạnh che miệng cười khẽ.

“Thật thú vị, ta thấy Thẩm cô nương cứ nhìn chằm chằm Vương thế tử, đến nỗi Cát Thu tỷ tỷ gọi cũng không nghe, chẳng lẽ là vì mến mộ Vương thế tử nên mới như vậy? Mà Vương thế tử đúng là lang quân lý tưởng, nếu Thẩm cô nương có ý thì cứ mạnh dạn cân nhắc đi.”

A, hóa ra còn có thể suy diễn như vậy sao? Đầu óc Ngũ hoàng tử này đúng là hợp làm người viết thoại bản. Ta giả vờ không nghe, thở phào nhẹ nhõm. Căng thẳng vừa qua đi, ta lại cảm thấy có nhu cầu giải quyết cá nhân, liền xin phép công chúa. Nàng lập tức sai Cát Thu tỷ tỷ đưa ta đi.

Cát Thu dìu ta dọc theo bờ hồ, đến khi cách xa đình viện, nàng bất ngờ buông tay đứng sang một bên. Đúng lúc đó, giọng nói lười biếng của Thái tử vang lên phía sau:

“Cứ đi thẳng phía trước là được, Cát Thu vẫn đang theo sát ngươi, đừng lo.”

Nhưng con đường phía trước phải rẽ phải, nếu cứ đi thẳng chắc chắn sẽ rơi xuống hồ. Rõ ràng Thái tử cố ý thử ta, vẫn còn nghi ngờ nên muốn dò xét. Ta ngoài mặt vẫn tỏ ra cảm kích, trong lòng chỉ biết thở dài chán nản.

“Đa tạ điện hạ.”

Nói rồi ta duỗi hai tay, giả vờ dò dẫm bước về phía trước.

Khi một chân ta gần như chạm mép hồ, Cát Thu bất ngờ gọi lớn:
“Thẩm cô nương, đợi đã!”
Nàng vội vàng chạy tới, nắm lấy cổ tay kéo ta sang phải rồi mỉm cười:
“Sao cô nương đi nhanh vậy?”

Lưng ta căng cứng bỗng chốc thả lỏng, thầm mắng thầm: Đúng là thử thách quá đáng! Hừ, Thái tử còn đánh giá thấp ý chí sống còn của ta rồi. Ta tiếp tục theo Cát Thu đến tịnh phòng hoàng gia, vừa đi vừa ngạc nhiên trước sự xa hoa nơi này: bình phong dát vàng, lư hương thơm ngát, thậm chí cả bô cũng làm từ gỗ đàn hương đỏ, viền vàng lấp lánh.

Dĩ nhiên ta biết cái bô này dùng làm gì, nhưng lúc này ngoài ta còn có Thái tử “có bệnh” kia ngồi trong phòng. Hắn khoanh tay ngồi trên ghế, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi ta. Khi Cát Thu vừa rời đi, ta vịn vào tường, gân xanh trên trán nổi lên. Thái tử này đúng là kỳ quái, hết nhìn người ta tắm lại nhìn người ta đi vệ sinh. Cuộc đời sao mà khổ thế này!

Còn định nhìn nữa à? Chẳng lẽ ta phải cam chịu mất hết thể diện của nữ nhi? Ta bấu chặt tay vào tường, hít sâu một hơi rồi từ từ tiến về phía hắn. Hừ, muốn dồn ta vào đường cùng sao? Không dễ đâu! Ta đưa tay chạm vào tay vịn ghế, tay còn lại vén váy, ngồi xuống ngay trước mặt Thái tử.

“Quả nhiên phủ công chúa khác biệt, ngay cả cái bô cũng thiết kế độc đáo, vừa êm vừa đàn hồi, không biết làm từ gì mà lạ vậy.”

Thái tử: …

Ta lại đưa tay sờ dọc chân hắn:
“A, cảm giác này không giống cái bô cho lắm~”

Thái tử lập tức đẩy ta ra, mặt đỏ bừng bỏ chạy khỏi phòng. Ta đứng dậy, nở nụ cười gian xảo. Hừ, muốn đấu với ta à? Mấy chuyện xấu hổ này ta gặp mãi rồi, có gì mà phải ngượng!

Sau khi rời khỏi tịnh phòng, ta còn cố tình làm bộ sợ hãi, nước mắt ngắn dài nắm chặt lấy tay áo Cát Thu, vừa khóc vừa kể lể:
“Cát Thu tỷ tỷ, ta sợ quá đi mất, vừa rồi cái bô tự nhiên bật lên, suýt nữa hất ta văng ra ngoài luôn đó, hu hu hu ~”

Cát Thu chỉ biết cười gượng:
“Khụ khụ, Thẩm cô nương thật biết đùa.”

Khi quay lại yến tiệc, Thái tử vẫn giả vờ điềm nhiên, tiếp tục nhấp rượu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là vành tai hắn vẫn còn ửng đỏ rất đáng ngờ. Các hoàng tử khác thì vẫn duy trì những câu chuyện khách sáo, nhưng nét mặt ai nấy đều tỏ ra chân thành hết mức.

“Chuyện của Bùi ngự sử, ta thật sự không biết gì cả. Lục đại nhân, xin hãy cho ta trở về.”
Lục Vân Cảnh gật đầu hài lòng:
“Được thôi. Nhưng nếu sau này cô nương nhớ ra điều gì, cứ đến tìm ta.”

Trời ơi! Hắn đúng là không muốn buông tha cho ta mà!

Quả nhiên, Lục Vân Cảnh nói được làm được. Ăn xong liền đích thân đưa ta rời khỏi yến tiệc:
“Thẩm cô nương đừng lo, ta đã bố trí người bảo vệ quanh Thẩm phủ. Đêm nay, dù có là thần tiên cũng không thể chạm đến một sợi tóc của cô nương.”

Nghe vậy, ta cũng yên tâm phần nào, vui vẻ trở về nhà. Nhưng không ngờ, nhờ sự sắp xếp quá chu đáo của Lục Vân Cảnh cộng thêm sự cảnh giác của các hoàng tử, mấy ngày liền Thẩm phủ yên ả lạ thường, đến cả muỗi cũng không dám bén mảng vào phòng ta.

Chưa dừng lại ở đó, Lục Vân Cảnh còn cho người tung tin ra ngoài rằng vụ án đã có tiến triển, ba ngày nữa sẽ cùng Hình Bộ và Đô Sát Viện mở phiên xét xử chung. Trước đó, hắn lại tiếp tục lấy ta làm mồi, gọi là “dẫn rắn ra khỏi hang”.

Chùa Vân Minh nằm ở vùng ngoại ô phía nam, phía sau là rừng cây rậm rạp nối liền với dãy Nam Sơn. Lục Vân Cảnh chọn nơi này làm điểm phục kích, còn chuẩn bị sẵn cho ta một lối thoát bí mật men theo đường núi, đảm bảo dù có chuyện gì ta cũng sẽ an toàn rút lui.

Ta sợ đến mức mặt mày tái mét, bám chặt lấy tay áo hắn không chịu buông:
“Lục đại nhân, ngài chắc chắn bảo vệ được ta chứ? Kế hoạch này có lộ liễu quá không, nhỡ đâu lại làm kinh động đến hung thủ thì sao?”

Lục Vân Cảnh chỉ hừ lạnh, ánh mắt kiên định:
“Dù biết đây là bẫy thì đã sao? Hung thủ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhất định sẽ mắc câu.”

“Vậy… ngài nhất định phải bảo vệ ta thật tốt đấy nhé.”

Thật ra, ta nghĩ mọi tính toán của Lục Vân Cảnh chỉ là công cốc. Bởi vì ta hiểu rõ hơn ai hết, hung thủ thực sự chính là Thái tử ở Đông cung. Võ nghệ của Thái tử cao cường, giết người chỉ như trở bàn tay. Những lần trước hắn thử ta rồi lại bỏ qua, điều đó chứng tỏ gì? Chính là hắn đã hoàn toàn tin rằng ta chỉ là một kẻ mù không biết gì, chẳng cần phải ra tay diệt khẩu.

Bày binh bố trận thế nào cũng không thể qua mặt được các hoàng tử khác, Thái tử cũng chẳng dại gì mà tự mình xuất hiện ám sát ta để lộ thân phận. Nghĩ tới đây, ta bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, đúng là chẳng có gì đáng sợ cả!

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao