Chương 1: Nữ quỷ tinh nghịch

Tôi là một nữ quỷ. Những lúc rảnh rỗi không có gì làm, tôi thường lén lút đi "mượn tạm" kem của người khác để ăn. Tháng trước, chỉ vì lỡ hôn trộm một người đang nằm trong chăn mà tôi bị bắt về Minh giới và giam giữ suốt một tháng. (Minh giới: thế giới của người chết). Nhưng tôi không cam tâm chút nào, nên ngay khi được thả ra, tôi lại muốn tiếp tục hôn anh ấy. Lý do ư? Vì Đậu Thanh quá đẹp trai. Một tháng bị giam đổi lấy một nụ hôn, tôi thấy hoàn toàn đáng giá.


Đậu Thanh nằm co ro trên ghế sô pha, chỉ đắp hờ một tấm thảm mỏng. Theo luật của Minh giới, không được phép chạm vào người đang nằm trong chăn, nhưng chẳng ai nói gì về việc chạm vào người nằm dưới thảm cả. Tôi tự nhủ lần này chắc sẽ không sao đâu. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng cúi xuống định hôn anh ấy thêm lần nữa.


Chưa kịp làm gì thì Đậu Thanh bất ngờ tỉnh dậy. Anh hét toáng lên rồi chạy sang một góc phòng. Quá bất ngờ, tôi vội vàng tàng hình để trốn.


Anh đứng ngơ ngác tại chỗ, dụi mắt liên tục như để xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không. Sau khi chắc chắn rằng tôi đã biến mất, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ anh nghĩ mình vừa mơ thấy ác mộng hoặc bị hoa mắt thôi. Nhưng rõ ràng anh vẫn chưa yên tâm lắm, cứ nhìn quanh quất khắp nơi.


Tôi xuất hiện ngay sau lưng anh và cất giọng nhẹ nhàng: “Anh đang tìm tôi à?”
Đậu Thanh lập tức hét lên đầy hoảng loạn suốt 30 giây.


Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, anh đưa tay chọc vào má lạnh băng của tôi rồi hỏi: “Cô là quỷ thật sao?”
Tôi gật đầu xác nhận.


Nhưng Đậu Thanh lại nghiêm túc phản bác: “Không, cô nhất định không phải quỷ!” Nói xong, anh lấy ra một quyển sách tư tưởng Mác và bắt đầu giảng giải về chủ nghĩa duy vật cho tôi trong suốt hai tiếng đồng hồ. Anh bảo rằng thanh niên hiện đại cần kiên định với tư tưởng khoa học, rằng ma quỷ chỉ là sản phẩm của ý thức con người, mà ý thức thì không thể tồn tại độc lập ngoài vật chất. Nói cách khác, theo lý thuyết của anh, tôi không thể tồn tại.


Để chứng minh mình thực sự tồn tại, tôi tát anh một cái thật mạnh. Kết quả là Đậu Thanh vừa khóc vừa ném quyển sách vào thùng rác.


“Bây giờ anh tin tôi là quỷ chưa?” Tôi hỏi.
Đậu Thanh lau nước mắt rồi gật đầu lia lịa.


Sau đó, anh quỳ xuống cầu xin tôi rời đi, nhưng tất nhiên là tôi từ chối.


Ngày hôm sau, Đậu Thanh mang về một cái thùng lớn chứa đầy những thứ kỳ lạ. Anh bày biện bàn thờ, đốt ba cây nhang rồi treo vòng củ hành lên khung cửa. Trên cổng nhà thì mắc một cây thập tự lớn; cổ anh đeo miếng ngọc; tay dúi cho tôi nắm gạo nếp và hai cái móng lừa đen. Anh còn vẽ bát quái trận trên nền nhà, mặc áo đạo sĩ và vừa đi vòng quanh tôi vừa lẩm bẩm gì đó nghe rất khó hiểu. Cuối cùng, anh bê ra một cái bình nặng mùi máu:

“Tiên lễ hậu binh! Nếu cô vẫn không chịu đi thì đừng trách tôi.” (Tiên lễ hậu binh: Dùng lễ nghĩa trước, nếu không được mới dùng vũ lực).

Dứt lời, anh mở nắp bình định hắt lên người tôi. May mà tôi né kịp nên không bị dính giọt nào.


Thấy mọi cách đều vô dụng, Đậu Thanh ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt bất lực và tự nói với chính mình: “Rõ ràng đạo trưởng bảo cách này sẽ hiệu quả mà...”

Tôi vỗ vai an ủi: “Thay vì làm mấy chuyện này, sao anh không mua hai hộp kem cho xong?”

Nghe vậy, mắt Đậu Thanh sáng rực lên rồi chạy vội ra ngoài.


Nửa tiếng sau, anh ôm về một thùng kem lớn rồi bắt đầu ném từng hộp vào người tôi: “Cho cô lì này! Đi mau!”

Tôi nhặt một hộp kem lên ăn ngon lành rồi gom hết số kem còn lại bỏ vào tủ lạnh: “Kem phải để trong tủ lạnh mới ngon được chứ! Anh ném lung tung thế này lát nữa nó tan hết thì phí lắm.”


Động tác ném kem của Đậu Thanh khựng lại giữa chừng: “Cô... cô không sợ kem à?”
Tôi giơ hộp kem đang ăn dở lên: “Sợ gì? Tôi bảo anh mua vì thích ăn kem thôi mà.”


Cuối cùng, Đậu Thanh đành chấp nhận sự thật và từ bỏ đấu tranh: “Quỷ cũng ăn được đồ nhân gian sao?”
Tôi múc một muỗng kem lớn cho vào miệng rồi đáp: “Không đâu! Đồ ăn nhân gian có nhiệt lượng mà quỷ thì không có nhiệt độ cơ thể nên không ăn được.”

Anh chỉ vào miệng tôi: “Nhưng rõ ràng cô đang ăn kìa!”
Tôi nhún vai: “Kem là băng mà! Làm gì có nhiệt lượng.”


Thế là tôi mặt dày ở lại nhà Đậu Thanh luôn. Có thể thấy rõ rằng anh thích tôi hơn vào mùa hè so với mùa đông. Mùa hè thì anh bảo: “May quá có cô ở đây giúp tiết kiệm tiền máy lạnh.” Nhưng đến mùa đông thì lại than phiền: “Cũng tại cô mà tiền điều hòa tăng vọt!”


Tôi không nghĩ Đậu Thanh nói thật, bởi vì dù là giữa mùa đông lạnh giá, mỗi lần gặp anh, tôi đều thấy mặt anh đỏ bừng. Chắc chắn là do nhiệt độ trong phòng quá cao khiến anh cảm thấy nóng. Thật đáng tiếc, tôi là quỷ nên hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ nhân gian.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao