Chương 8: Ngoại truyện, Minh Vương kể
Ta là Minh Vương, và ta cảm thấy rằng nô bộc của mình hình như không được bình thường lắm. Người này vốn là do ta nhặt về. Chuyện xảy ra như sau: Một ngày nọ, khi ta đang dạo chơi bên bờ sông Vong Xuyên, từ xa ta bắt gặp một cô gái nhỏ ôm chặt bảy, tám cái bánh bao trong lòng, tay còn cầm thêm hai cái bánh bao khác, đang cố thử cách nào để có thể nhét cả hai cái vào miệng cùng lúc. Cảnh tượng này thật kỳ lạ, nhưng cô ấy lại trông quen mắt. Sau một hồi suy nghĩ, ta nhớ ra: đây chính là quỷ hồn từng bị quỷ sai báo cáo vì không chịu qua cầu Nại Hà.
Ta tiến lại gần để nhìn rõ hơn. Đúng là cô ấy thật. Khuôn mặt của cô ấy khá xinh đẹp, nhưng bộ dạng thì rách rưới, chẳng giống người có khả năng mua nhiều bánh bao như vậy. Ta hỏi ngay: “Bánh bao này cô lấy từ đâu?”
Cô gái ngừng động tác nhét bánh bao vào miệng, nhìn ta cười ngây ngô: “Anh trai ơi, anh đẹp thật đấy!”
Hừm, lời khen này thật nông cạn. Ta mỗi ngày đều soi gương, chẳng lẽ bản thân lại không biết mình đẹp sao? Những người phụ nữ như cô ấy chỉ biết nhìn vẻ ngoài mà không hiểu được sự xuất sắc bên trong của ta.
Cô gái dùng hai ngón tay gắp một cái bánh bao đưa cho ta: “Anh trai ăn bánh bao không?”
Ta nhíu mày lùi lại một bước. Cái bánh bao đó còn dính nước miếng của cô ta! Ta hỏi lại: “Ta hỏi cô lấy bánh bao này ở đâu?”
Vừa nhét bánh bao vào miệng, cô ấy vừa chỉ về phía tiệm bánh bao gần đó: “Trộm từ tiệm kia chứ đâu.”
“Trộm?” Ta ngạc nhiên: “Cô trộm mà không ai bắt à?”
Cô gái tiếp tục ăn bánh bao và thản nhiên trả lời: “Chủ tiệm đó ngốc lắm. Tôi đã trộm hơn nửa tháng rồi mà họ vẫn chưa phát hiện.” Nói xong, cô ấy lại chìa một cái bánh bao ra trước mặt ta: “Anh trai ăn đi! Ăn hết em lại đi lấy thêm cho anh.”
Tiệm bánh bao đó chính là của ta! Ta nghiến răng nói: “Ta chính là ông chủ tiệm bánh bao đó.”
Cô gái nghe vậy chỉ "ồ" một tiếng rồi tiếp tục nhét cái bánh bao vào miệng mình, sau đó cầm thêm một cái khác hỏi lại: “Vậy anh trai ăn không?”
Thật quá đáng! Ta còn chưa kịp nổi giận thì nhận ra cơ thể cô ấy bắt đầu trở nên nhẹ bẫng và trong suốt. Quỷ hồn không chịu qua cầu Nại Hà sẽ phải chịu hậu quả – hồn phi phách tán sau một thời gian dài. Đây cũng là hình phạt dành cho việc trộm đồ của ta.
Ta hỏi: “Tại sao cô không qua cầu Nại Hà?”
Cô ấy vừa ăn vừa đáp: “Em phải chờ người.” Nhưng khi nhận ra cơ thể mình đang biến đổi, cô ấy hoảng hốt đến mức suýt khóc: “Anh trai ơi, anh có ăn bánh bao không nè!”
Cuối cùng, ta cứu cô ấy về. Thật ra ban đầu ta cũng không định cứu đâu, nhưng vì cô ấy gọi ta là anh trai... Hầy! Sau đó, để cô ấy trả nợ tiền trộm bánh bao, ta bắt cô làm nô bộc cho mình – tất nhiên là không có lương rồi. Ai bảo cô ấy nợ tiền ta chứ? Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy có vẻ rất vui vẻ với việc này. Mỗi ngày ngoài việc ngồi ngẩn ngơ ở đầu cầu Nại Hà thì đều chạy quanh gọi ta là "Chủ nhưn".
Cái cách gọi "Chủ nhân" thành "Chủ nhưn" khiến ta đau đầu sửa mãi mà chẳng được. Cuối cùng đành mặc kệ. Một hôm khi ta đang thiền định thì cô ấy bất ngờ chạy vào điện hét lớn: “Chủ nhưn chủ nhưn! Hơn nửa tháng rồi không thấy mặt trời!”
Ta kiên nhẫn giải thích: “Minh giới vốn dĩ không có mặt trời.”
“Ồ.”
“Chủ nhưn chủ nhưn! Chúng ta có thể ăn đồ của nhân gian không?”
Ta đáp: “Không thể.”
“Tại sao?”
“Đồ ăn nhân gian chứa nhiệt lượng, mà cơ thể quỷ thì không giữ được độ ấm nên không thể ăn.”
Cô ấy nhìn ta rồi chỉ vào miếng dưa hấu trên tay ta: “Nhưng mà chủ nhưn đang ăn dưa hấu ướp lạnh kìa.”
Ta thản nhiên trả lời: “Dưa hấu đã được làm lạnh nên không còn nhiệt lượng nữa.”
“Ồ.”
Kể từ ngày nhận cô ấy làm nô bộc, ta thường xuyên tự hỏi liệu đây có phải là hình phạt mà ông trời dành cho mình hay không. Ngoài việc liên tục đặt những câu hỏi kỳ quặc khiến người khác đau đầu, cô ấy còn hay trộm đồ ăn của ta nữa!
Đồ ăn trong tiệm của ta, không món nào thoát khỏi bàn tay trộm cắp của cô ấy. Bị ta bắt quả tang, cô ấy lại chẳng có tiền để trả. Đáng phẫn nộ hơn, ngay cả canh Mạnh Bà cô ấy cũng dám động vào! May mà Mạnh Bà phát hiện kịp thời, nếu không cả nồi lớn chắc cũng bị cô ấy ăn sạch. Không rõ cô ấy đã ăn bao nhiêu, nhưng lúc bị bắt thì chẳng nhớ gì cả. Vừa nhìn thấy ta, cô ấy lập tức chảy nước miếng: “Anh trai ơi, anh đẹp trai quá! Khi nào rảnh cùng em đi ăn cơm nhé!”
Ta đành kiên nhẫn giải thích: “Ta là chủ nhân, còn cô là nô bộc của ta.” Ta cố nhấn mạnh hai chữ “chủ nhân” với hy vọng cô ấy có thể phát âm đúng. Nhưng kết quả vẫn là “chủ nhưn, chủ nhưn” vang lên mỗi ngày. Thậm chí, cô ấy còn lặp lại những câu hỏi kỳ quặc đã hỏi trước đó, khiến ta đau đầu muốn chết.
Năm nô bộc của ta đều rất thú vị, mỗi người một kiểu. Tiểu Ngũ ngày ngày thèm thuồng nhìn đồ ăn vặt của ta. Lão Đại thì luôn dòm ngó địa vị của ta. Lão Tam lại để mắt đến Tiểu Ngũ, còn Lão Tứ thì chỉ chăm chăm vào tiền tài của ta. Riêng Lão Nhị là khó hiểu nhất – hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta không rõ ý đồ. Hai hôm trước, hắn còn xin nghỉ phép dài ngày để đi du lịch Thái Lan.
Khoan đã... Lão Tam nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ ư?!
“Lão Tam, ngươi đi tuần tra quanh sông Vong Xuyên đi.”
Lão Tam thu ánh mắt đầy ám muội khỏi Tiểu Ngũ và nói: “Chủ nhân, nhưng việc tuần tra vốn là của...”
Hắn dám dạy khôn ta sao? Ta lập tức ngắt lời: “Ta bảo ngươi đi thì cứ đi.”
“Vâng.” Hắn miễn cưỡng rời đi, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời.
Vẫn là Tiểu Ngũ ngoan ngoãn nhất. Cô ấy chỉ biết nhìn đồ ăn mà thèm thuồng chảy nước miếng. Có lần ta vừa nằm xuống nghỉ ngơi thì cô ấy rón rén bước vào phòng: “Chủ nhưn? Chủ nhưn?”
Ta sợ cô ấy lại hỏi mấy câu kỳ quặc nên giả vờ ngủ không đáp lại. Ai ngờ cô ấy tiến tới gần hơn, hôn lên má ta một cái rõ kêu rồi tiện tay lấy luôn đồ ăn vặt trên đầu giường!
Thật quá đáng! Con gái gì mà chẳng giữ chút ý tứ nào cả! Càng quá đáng hơn là mục đích chính của cô ấy không phải để hôn ta, mà chỉ để trộm đồ ăn vặt!
Ngày hôm sau, trước khi ngủ, ta lại đặt vài món trái cây mà cô ấy thích lên đầu giường. Không phải vì ta dung túng cho hành vi trộm cắp này đâu! Chỉ là... nghĩ đến việc làm nô bộc cho ta mà không có lương, đến chút đồ ngon cũng chẳng có tiền mua thì thật đáng thương. Ta là Minh Vương cơ mà! Nô bộc của ta ngay cả cơm cũng không đủ ăn thì còn ra thể thống gì?
Ừm... lý do chỉ có vậy thôi. Tuyệt đối không phải vì ta muốn cô ấy mỗi tối vào hôn mình đâu! Ta đường đường là Minh Vương – phụ nữ muốn hôn ta xếp hàng từ Minh giới đến nhân gian kia mà! Ta cần gì phải bày mưu tính kế để được hôn chứ?
Quả nhiên, từ hôm đó trở đi, tối nào cô ấy cũng lén lút vào phòng ta, hôn một cái rồi tiện tay lấy đồ ăn vặt mang đi. Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua suốt mười mấy năm.
Cho đến một ngày nọ, có một con quỷ gào khóc ở cầu Nại Hà, nhất quyết không chịu uống canh Mạnh Bà để qua cầu. Cô ấy kéo tay ta nằng nặc đòi đi hóng chuyện: “Chủ nhưn ơi! Đi xem drama đi!”
Những chuyện thế này xảy ra thường xuyên – người chết rồi vẫn không chịu buông bỏ quá khứ, mãi vấn vương chuyện cũ. Kết cục thường chỉ có hai: hoặc bị ép uống canh Mạnh Bà rồi đẩy qua cầu Nại Hà, hoặc trở thành cô hồn dã quỷ và cuối cùng hồn phi phách tán. Đây vốn là việc của quỷ sai bên dưới xử lý; chẳng hiểu sao lần này ta lại đồng ý cùng cô ấy đi xem.
Đây có lẽ là điều khiến ta hối hận nhất từ trước đến nay. Nếu biết trước, ta đã nhốt cô ấy trong đại điện, mặc cho cô ấy làm nũng thế nào cũng không bao giờ nhượng bộ.
Từ xa, chúng ta trông thấy một nam quỷ đang xô ngã đám quỷ sai, miệng lớn tiếng gào thét: “Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu! Em ở đâu? Anh đến tìm em rồi đây!” Những kẻ si tình như vậy, trước cầu Nại Hà không thiếu, ta đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Nhưng cô ấy lại đứng sững tại chỗ, ánh mắt ngập nước rồi kiên định nói: “Anh ấy đang gọi tên em.”
Nhận cô ấy làm nô bộc đã lâu, nhưng ta chưa từng hỏi tên thật của cô ấy. Trong số năm nô bộc của ta, ngoài việc gọi bốn người kia là lão Đại, lão Nhị, lão Tam và lão Tứ, cô ấy chỉ được gọi là Tiểu Ngũ. Hơn nữa, rõ ràng cô ấy đã từng uống canh Mạnh Bà, làm sao có thể nhớ lại tên mình? Tại sao không nhớ sớm hơn hay muộn hơn, mà lại đúng lúc nghe thấy tiếng gọi của nam quỷ kia?
Một cảm giác bất an ập đến. Ta biết mình không thể để họ gặp nhau. Ta bước lên chắn trước mặt cô ấy: “Cô nghe nhầm rồi. Cô tên là Tiểu Ngũ.”
Nhưng cô ấy như biến thành một con người khác, ánh mắt bi thương nhưng đầy quyết tâm: “Tôi không phải Tiểu Ngũ. Tôi là Phiêu Phiêu! Anh ấy đến rồi, tôi phải đi tìm anh ấy!”
Dứt lời, cô ấy chạy thẳng về phía cầu Nại Hà. Lúc này ta mới nhớ lại lần đầu gặp cô ấy, khi đó cô bảo mình không qua cầu vì đang chờ một người. Ta chưa từng hỏi người mà cô ấy chờ là ai. Cô ấy thường xuyên ngồi ngẩn ngơ ở đầu cầu Nại Hà, nhìn dòng quỷ hồn qua lại. Kể cả sau khi uống canh Mạnh Bà quên hết mọi chuyện, thói quen đó vẫn không thay đổi. Khi ta hỏi tại sao lại đến đây, cô chỉ trả lời rằng bản thân cũng không biết, chỉ cảm thấy mình cần phải chờ đợi ở đó.
Người mà cô ấy chờ đợi rốt cuộc đã khắc sâu vào tâm trí đến mức nào để dù uống canh Mạnh Bà vẫn nhớ ra khi nghe tiếng gọi? Ta không biết. Nhưng bản năng mách bảo ta rằng họ không thể gặp lại nhau.
Ta lập tức giữ chặt lấy cô ấy và lạnh lùng ra lệnh cho đám quỷ sai: “Lũ vô dụng các ngươi! Một con quỷ cũng không xử lý nổi! Mau bắt hắn lại!”
Đám quỷ sai lao lên vây bắt nam quỷ kia. Nhưng lần đầu tiên ta thấy sức mạnh của cô ấy lớn như vậy – vừa giãy giụa vừa hét to: “Đậu Lang! Đậu Lang! Em ở đây!”
Nam quỷ kia chẳng hiểu lấy sức lực từ đâu mà phá tan vòng vây của quỷ sai, vừa chạy vừa hét lớn tên cô ấy. Nếu để họ gặp nhau thì mười mấy năm qua mỗi ngày ta chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy thích ăn, giả vờ ngủ để được hôn một cái… chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?
Chỉ một thoáng phân tâm, cô ấy đã thoát khỏi tay ta và chạy về phía nam quỷ kia. Không còn cách nào khác, ta buộc lòng đánh ngất cô ấy rồi tự tay chuốc canh Mạnh Bà cho nam quỷ đó trước khi đá hắn qua cầu Nại Hà để đi luân hồi.
Sau khi giải quyết xong nam quỷ kia, ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi tỉnh dậy, cô ấy bắt đầu la hét đòi đi tìm Đậu Lang của mình. Lần đầu tiên trong đời ta thực sự nổi giận với cô ấy: “Đậu Lang gì chứ! Nam quỷ đó đã đi luân hồi rồi!”
Cô ấy khóc lóc bỏ chạy ra ngoài và nói rằng mình cũng muốn vào luân hồi để tìm anh ta. Ta lập tức dựng kết giới nhốt cô vào phòng. Mỗi ngày cô đều gào khóc ầm ĩ và đập phá đồ đạc bên trong. Dù ta sai người mang đủ món ăn mà cô thích vào phòng thì tất cả đều bị ném vỡ tan tành.
Ta – đường đường là Minh Vương – giờ đây chẳng khác nào một kẻ đáng thương bị chế giễu. Có thể sẽ có người nói rằng ta chia uyên rẽ thúy, nhưng ta không nghĩ mình sai. Chính cô ấy đã trêu chọc ta trước; dựa vào đâu mà chỉ cần quay đi một chút thì lại mọc ra một kẻ tình nhân để rồi bắt ta tác thành cho họ?
Khoảng thời gian này tâm trạng của ta vô cùng tồi tệ. Ta tự nhốt mình trong phòng và mượn rượu giải sầu mỗi ngày. Lợi dụng lúc ta suy yếu tinh thần, bốn tên nô bộc còn dám làm phản! Xử lý chúng đối với ta chỉ là chuyện nhỏ; tuy nhiên lão Nhị nhân lúc ta say lại bò lên giường giở trò đồi bại khiến ta ghê tởm tột cùng! Sau chuyến du lịch Thái Lan trở về, hắn đã biến thành một dáng vẻ kỳ dị – chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ – nhìn thôi đã muốn ói!
Sau khi xử lý tất cả bọn chúng bằng cách giữ lại linh hồn rồi ném xuống đáy sông Vong Xuyên, ta phát hiện lão Tam đã nhân cơ hội hỗn loạn cứu Tiểu Ngũ ra khỏi kết giới. Khi tìm thấy cô ấy thì mọi chuyện đã muộn – cô ấy vừa uống canh Mạnh Bà và đang cố gắng qua cầu Nại Hà nhưng bị quỷ sai cản lại.
Nhìn thấy ta xuất hiện, cô ấy mới bình tĩnh trở lại: “Anh trai đẹp trai ơi! Anh giúp em chặn bọn họ để em qua cầu được không?”
Lâu lắm rồi mới thấy ánh mắt dịu dàng và giọng nói ôn hòa của cô ấy như vậy. Ta hỏi: “Tại sao muốn qua cầu Nại Hà?”
Cô lắc đầu: “Em không nhớ nữa.”
Bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch này khiến ký ức trong ta ùa về như cơn sóng dữ. Ta xoa đầu cô và kiên nhẫn kể cho cô nghe mọi chuyện: từ việc nhặt được cô ở Minh giới đến việc nhận làm nô bộc; cả lý do vì sao những kẻ như lão Đại bị ném xuống đáy sông Vong Xuyên… Cô vừa ăn vừa gật gù cái hiểu cái không.
Có lẽ… quên đi tất cả mới là điều tốt nhất.