Chương 2: Cuộc sống thú vị cùng Nữ quỷ
Dần dần, Đậu Thanh cũng quen với sự hiện diện của tôi. Anh còn dẫn tôi đi xem phim, dạo phố, thậm chí đi du lịch cùng nhau. Anh bảo rằng đi chơi với tôi có một lợi ích lớn: tiết kiệm tiền. Tôi không cần mua vé vào cửa và có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu mà không cần phương tiện di chuyển. Chúng tôi còn ghé qua nhà ma, nơi tôi thoải mái dùng thân phận quỷ của mình để hù dọa người khác. Anh chụp rất nhiều ảnh cho tôi, nhưng sau khi phát hiện chẳng tấm nào có bóng dáng tôi, anh quyết định chuyển sang vẽ chân dung. Anh nói rằng trước đây không hiểu tại sao mình lại học vẽ, nhưng sau khi gặp tôi, anh mới nhận ra đó là để chuẩn bị cho ngày này.
Một hôm, Đậu Thanh cùng bạn thân Tô Tư Duệ nằm dài trên ghế sô pha xem bộ phim kinh dị "Chuông dữ lúc nửa đêm". Tôi quyết định tạo bất ngờ cho họ. Khi Sadako đang bò ra từ giếng trong màn hình, tôi chui vào tivi và bắt đầu bò ra ngoài.
“Không ngờ tivi nhà mày lại có hiệu ứng 3D sống động thế này!” Tô Tư Duệ tỏ ra rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt.
Nhưng Đậu Thanh nhanh chóng nhận ra đây là trò nghịch ngợm của tôi: “Mày nghĩ sao nếu nữ quỷ này thật sự bò ra ngoài?”
Lúc này, Tô Tư Duệ mới nhận ra điều kỳ lạ. Hắn ôm chặt lấy Đậu Thanh và nghiêm túc nói: “Nghe anh bảo nè, mày còn trẻ lắm, nữ quỷ này để anh lo!”
Nói xong, hắn vừa tháo thắt lưng vừa lao về phía tivi.
Trời đất ơi! Nữ quỷ như tôi lại gặp phải sắc quỷ! Tôi hoảng hốt bò ngược về nhưng không kịp nữa. Tô Tư Duệ túm lấy tóc tôi và mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Không khí lúc đó vô cùng ngượng ngùng. Tô Tư Duệ nhìn tôi rồi quay sang nhìn Đậu Thanh, giọng run rẩy: “Cô ta… cô ta hình như là nữ quỷ thật!”
Đậu Thanh phải mất cả buổi trời giải thích rằng tôi chỉ là một ảo thuật gia tài ba. Cuối cùng, Tô Tư Duệ cũng tin và thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi yên tâm rằng tôi không phải nữ quỷ thật sự, Tô Tư Duệ lau mồ hôi tay lên áo rồi chìa tay ra: “Chào em gái, anh là Tô Tư Duệ, bạn thân của Đậu Thanh.”
Hắn trông khá đẹp trai dù đầu óc có hơi đơn giản. Tôi không thấy ghét hắn nên cũng lịch sự đáp lại: “Tôi là Phiêu Phiêu, bạn cùng phòng của Đậu Thanh.”
Vừa định bắt tay thì Đậu Thanh chen vào giữa: “À đúng rồi Tư Duệ, mày còn việc gì chưa làm xong phải không? Mau về làm đi.”
Tô Tư Duệ cười cợt: “Việc gì gấp đâu! Tao còn muốn trò chuyện với bạn cùng phòng của mày…”
Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bị Đậu Thanh đẩy ra khỏi cửa và đóng sầm lại.
Đậu Thanh quay lại nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu: “Hóa ra trong mắt em, chúng ta chỉ là bạn cùng phòng thôi sao?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Tất nhiên là không. Em chưa từng trả tiền nhà mà! Chúng ta chỉ đơn thuần là ở chung thôi.”
Anh im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Vậy mà anh cứ nghĩ… nghĩ rằng chúng ta đã là người yêu của nhau rồi.”
Không biết từ lúc nào mà căn phòng trở nên nóng hơn hẳn. Mặt Đậu Thanh đỏ bừng lên khi anh lẩm bẩm: “Nhưng anh chưa từng tỏ tình với em mà…”
Sau đó, anh chạy vào phòng thay một bộ lễ phục chỉnh tề rồi ôm chậu cây mọng nước duy nhất trong nhà bước ra. Anh hắng giọng và nói với vẻ nghiêm túc: “Phiêu Phiêu, anh thích em. Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tôi hơi bối rối hỏi lại: “Sao tỏ tình mà phải mặc lễ phục?”
“Vì anh muốn em biết đây là lời tỏ tình chính thức.”
“Thế còn chậu cây mọng nước thì sao?”
Anh gãi đầu ngượng nghịu: “Anh nghĩ tỏ tình thì phải có hoa tươi. Nhưng nhà mình không có hoa mà anh lại muốn nghe câu trả lời của em ngay lập tức… Nếu biết trước thì chắc anh đã trồng hoa hồng rồi.”
“Ra vậy…” Tôi khẽ mỉm cười và nhận lấy chậu cây từ tay anh: “Em đồng ý.”
Nghe vậy, Đậu Thanh vui sướng hôn lên má tôi một cái rồi lao ra cửa như cơn gió.
“Anh đi đâu thế?” Tôi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Đi mua bó hoa!” Anh hét lên từ xa.
Nơi má tôi vừa được hôn bỗng truyền đến cảm giác nóng bỏng khiến tôi sững người nhớ ra… mình là quỷ chứ không phải con người! Ở bên cạnh Đậu Thanh lâu đến mức đôi khi tôi quên mất bản thân mình thuộc về thế giới khác. Quỷ và người vốn không thể chung đường…
Khi còn đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn ấy thì quỷ sai xuất hiện để bắt tôi về Minh giới. Hóa ra vẫn là người quen cũ – chính hắn đã bắt tôi lần trước.
Tôi hỏi với vẻ oan ức: “Lần này lại bắt tôi vì chuyện gì thế?”
Hắn nhếch mép đáp: “Cô còn hỏi à? Lần này phiền phức lớn đấy! Minh Vương đại nhân đích thân hạ lệnh bắt cô.”
“Minh Vương… Chủ nhân Dương Sóc?!”
Oh nô… lần này chắc tiêu thật rồi.