Liễu Như Yên Quay về trang thông tin

Chương 4: Nhà Tù Bong Bóng và Nhiệm Vụ Bí Ẩn của Minh Vương

Tôi chờ mãi nhưng không thấy động tĩnh gì từ Minh Vương. Lén ngẩng đầu lên nhìn, tôi phát hiện trước mặt mình xuất hiện một bong bóng trong suốt, đường kính khoảng một mét.


Đây là "nhà tù bong bóng" mà chủ nhân đặc biệt tạo ra cho tôi. Mỗi lần tôi phạm lỗi, ngài lại nhốt tôi vào một chiếc bong bóng lớn để tự kiểm điểm. Bong bóng này chỉ có thể vào mà không thể ra, trừ khi Minh Vương muốn thả tôi. Tuy nhiên, nhà tù này có một điểm yếu: tôi bị nhốt bên trong, nhưng bong bóng thì có thể di chuyển khắp nơi. Lần trước, tôi đã lăn bong bóng về nhà và chơi điện thoại suốt hơn một tháng, phải nói là cực kỳ thoải mái.


“Lăn ra ngoài tự kiểm điểm đi.”
“Vâng.”

Tôi vui mừng như được đại xá, ôm lấy bong bóng định chạy đi.
“Ta bảo cô lăn ra ngoài.”
“Oh.”

Tôi chui vào bong bóng và bắt đầu đẩy nó lăn ra ngoài.


Vừa đến cửa, Minh Vương đột nhiên gọi tôi lại: “Đợi đã.”

Mặc dù nhiệt độ trong đại điện không cao, nhưng không hiểu sao mặt chủ nhân lại đỏ bừng. Ngài hỏi với vẻ kỳ lạ: “Cô… người bạn ở nhân gian đó so với ta thì thế nào?”

Đậu Thanh chỉ là người phàm, tất nhiên không thể nào so sánh với chủ nhân của tôi. Tôi lắc đầu trả lời thật thà.

“Vậy tại sao cô không ở yên tại Minh giới với ta mà lại cứ quấn lấy hắn mỗi ngày?”

Tôi suy nghĩ cẩn thận rồi hỏi ngược lại: “Chủ nhân có thể cho em hôn không?”
Minh Vương sững người: “Tất nhiên là không thể.”
“Vậy chủ nhân có thể hôn em không?”
“Lăn ra ngoài!”
“Ok luôn.”


Tôi đẩy bong bóng đến đầu cầu Nại Hà. Ở đây có một tiệm nhỏ bán canh Mạnh Bà – kiểu hắc điếm nổi tiếng của Minh giới. Người ta thường nói: “Có tiền thì đừng qua cầu Nại Hà,” bởi Mạnh Bà sẽ tìm cách lấy sạch tiền của bạn trước khi cho bạn qua cầu.


Thực ra, trước đây Mạnh Bà không phải như vậy. Khoảng mười mấy năm trước, bà ấy nhất quyết xin từ chức. Minh Vương liền thay thế bà bằng một con robot biết nấu canh. Từ đó, canh Mạnh Bà được sản xuất hàng loạt với hiệu suất tăng vượt bậc.

Sau khi nghỉ việc, Mạnh Bà tìm mãi cũng không được công việc nào tốt hơn nên quay lại xin làm việc ở Minh giới. Tuy nhiên, vị trí của bà đã bị robot chiếm mất. Sau nhiều lần thương lượng với Minh Vương, bà đề xuất mô hình chia phần trăm lợi nhuận mà không cần lương cơ bản và cam kết tăng doanh thu gấp mười lần. Cuối cùng, bà được phép quay lại nhưng chỉ đảm nhiệm phần tiêu thụ.


Tôi nhìn thấy một con quỷ giàu có đang ăn liên tục hơn 100 chén canh Mạnh Bà vì tò mò:

“Ủa? Đây là canh gì mà thơm thế? Tôi phải mua thử một chén!”

Trả tiền, bưng canh lên uống sạch rồi mất trí nhớ.
“Ủa? Đây là canh gì mà thơm thế? Tôi phải mua thử một chén!”

Cứ thế lặp đi lặp lại hơn 100 lần, mỗi lần vẫn móc tiền ra trả như thường. Không biết gia đình hắn đã đốt bao nhiêu tiền cho hắn nữa.


Tôi nằm trong bong bóng ở đầu cầu Nại Hà suốt một tuần thì Mạnh Bà cuối cùng cũng chịu đến hỏi: “Cô cứ ngồi đây mãi làm gì?”

Tôi đổi tư thế nằm trong bong bóng rồi đáp uể oải: “Đợi người.”
“Đợi hắn đầu thai à?”
“Không, đợi hắn chết.”

Mạnh Bà nhíu mày: “Chậc chậc chậc, thâm thù đại hận đến mức này sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải đâu. Tôi thích hắn nên mới chờ hắn chết thôi.”

Bà ấy nghe vậy thì bĩu môi: “Quan niệm tình yêu của người trẻ đúng là kỳ quái!” rồi bỏ đi.


Không ngờ tôi thực sự đợi được Đậu Thanh đến đây. Anh ôm theo một bó hoa hồng và cực kỳ xúc động khi thấy tôi: “Phiêu Phiêu! Cuối cùng anh cũng tìm được em!”

Tôi hơi bất ngờ: “Sao anh đến đây nhanh vậy?”
Đậu Thanh đầy tự hào đáp: “Em là quỷ nên anh nghĩ nếu anh chết cũng sẽ thành quỷ và gặp được em! Thế là anh uống nửa lọ thuốc ngủ tự tử – thông minh quá đúng không?”


Anh vừa định đưa hoa hồng cho tôi thì Minh Vương bất ngờ xuất hiện từ đâu đó và tung một cú đá trời giáng: “Chó ở đâu tới đây? Cút ngay!”

Đậu Thanh bị đá bay thẳng về nhân gian.


Nhìn theo hướng Đậu Thanh biến mất, tôi đứng đờ người cả nửa ngày rồi nói nhỏ: “Chủ nhân… hình như ngài vừa đá bay bạn em rồi.”
Minh Vương chỉnh lại vạt áo với vẻ tao nhã như thường lệ: “Ồ vậy à? Chỉ là trượt chân thôi.”

Nói xong, ngài quay người và đá tôi thêm một cái khiến tôi lăn xa khỏi sông Vong Xuyên: “Đừng để rơi xuống sông.”


Thế là tôi bị nhốt trong nhà tù bong bóng suốt một tháng trời. Trong thời gian này, tôi nhiều lần cố gắng lăn bong bóng về nhân gian nhưng đều bị Minh Vương bắt được và đá trở lại Minh giới.


Một ngày nọ, Minh Vương gọi tôi đến để giao nhiệm vụ quan trọng: “Tên đạo sĩ biến thái ba năm trước vẫn còn một sư phụ ở nhân gian. Cô hãy tìm ông ta và báo cho ta biết.”

Nghe vậy, tôi lập tức đoán rằng ông ta sẽ phải chết thôi – giết một phàm nhân đối với quỷ tu luyện vạn năm như tôi chẳng khác nào trở bàn tay. Tôi nhận lệnh và chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại:

“Khoan đã! Tìm thấy ông ta thì báo cho ta biết ngay. Đừng xung đột trực tiếp với ông ấy.”

Tôi không phục liền hỏi: “Chủ nhân nghĩ rằng em không đối phó nổi với một phàm nhân sao?”
Ngài chẳng buồn nhìn lên mà chỉ đáp lạnh nhạt: “Cô nghĩ thế nào?”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao