Chương 5: Kết cục ở hiện đại

Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Hóa ra tôi vẫn còn sống, chỉ là đã mất đi một chân. Những ký ức về quãng thời gian ở cổ đại giờ đây mờ ảo như một giấc mộng xa xăm.

Không thể tiếp tục công việc phóng viên chiến trường, tôi may mắn được tòa soạn đề nghị vị trí biên tập, nhưng tôi đã từ chối. Thay vào đó, tôi chọn làm việc tại viện bảo tàng, chuyên tâm nghiên cứu sách cổ và tài liệu lịch sử. Ngày trước, tôi vốn học ngành lịch sử, chỉ vì đam mê mà rẽ ngang sang nghề phóng viên.

Việc tôi mất một chân khi cứu một bé gái từng khiến tôi trở thành tâm điểm chú ý. Nhiều phóng viên tìm đến phỏng vấn, nhưng sự nổi tiếng ấy cũng chỉ như cơn gió thoảng. Ở thời đại này, mọi thứ thay đổi quá nhanh, hôm nay còn là tiêu điểm, ngày mai đã bị lãng quên. Chỉ người trong cuộc mới thực sự cảm nhận hết nỗi mất mát.

Cuộc sống với một chân không hề dễ dàng, nhưng so với những gì từng trải qua ở cổ đại, tôi cảm thấy mình vẫn may mắn. Gần đây, có một chàng trai thường xuyên lui tới viện bảo tàng. Dù trời mưa hay nắng, anh ấy vẫn kiên nhẫn chờ đến khi tôi tan làm mới rời đi.

Hôm ấy trời đổ mưa, anh lấy hết can đảm cầm ô bước đến, lúng túng hỏi:
“Có cần tôi giúp gì không?”
Khuôn mặt anh đỏ lên, vội vàng giải thích:
“Không phải… tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy cô không mang ô, ngoài trời lại mưa to…”

Tôi mỉm cười đáp:
“Không sao đâu. Nếu anh tiện thì cảm ơn anh.”

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Tôi biết anh là quân nhân, đang trong kỳ nghỉ phép, chẳng mấy chốc lại phải trở về doanh trại. Một lần, khi đưa tôi về đến nhà, anh nhìn tôi, chân thành nói:
“Thực ra, anh đã biết em từ trước, nhưng lúc ấy em chưa kịp nhận ra anh, bọn anh đã phải lên đường.”

Đúng vậy, ở tiền tuyến, có những người sáng còn gặp, chiều đã chẳng còn thấy đâu.
“Nhưng bây giờ, chúng ta có thể làm quen rồi. Anh là Lý Tranh.”
Tôi bắt tay anh, mỉm cười:
“Diệp Tinh Trầm.”

Từ đó, chúng tôi giữ liên lạc. Đôi khi, anh vừa nhắn tin xong đã phải ngắt kết nối, có khi nửa tháng sau mới liên lạc lại. Có lần, tôi thấy anh xuất hiện trên bản tin chiến sự, gọi điện nhưng không ai bắt máy. Tôi lo lắng chờ đến tận đêm, cuối cùng anh mới gọi lại, giọng mệt mỏi:
“Tinh Tinh, anh về muộn.”

Tôi biết, mỗi lần anh gọi đều chỉ kể những điều vui vẻ, để tôi yên tâm. Nhưng lần đầu tiên, tôi muốn nói thật lòng mình:
“Lý Tranh, có phải anh thích em không?”

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu. Tôi tiếp lời:
“Nếu anh không nói, lát nữa có khi lại mất sóng.”

“Ừ, anh thích em.”

Tôi biết điều đó, dù anh chưa từng nói ra. Anh ngại ngần vì không thể ở bên tôi thường xuyên, không thể chăm sóc tôi như những người khác. Nhưng với tôi, điều đó không quan trọng.

Ba năm sau, tôi trở lại vùng chiến sự. Ở Syria, Lý Tranh cầu hôn tôi:
“Anh biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp, nhưng Diệp Tinh Trầm, anh không muốn chờ đợi thêm dù chỉ một giây, em đồng ý lấy anh nhé?”

Làm sao tôi có thể từ chối?

Ngày cưới của chúng tôi, giữa hàng ghế khách mời, tôi chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Tóc đã bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, không còn là Hứa Văn Diệp trong ký ức. Dù vậy, tôi vẫn không khỏi cảnh giác, bởi hắn từng là vị hoàng đế quyền lực nhất. Nhưng đây là thế giới hiện đại, mọi thứ đã khác xưa.

“Em đã lập gia đình rồi, ngài còn muốn gì nữa đây?”
“Ta chẳng mong gì cả, dù có muốn, cũng không thể làm được gì nữa.”

Lúc này, tôi mới nhận ra đôi bàn tay của hắn đã trở nên mờ ảo như sương khói. Tôi chợt hiểu, ở một thế giới song song nào đó, sự tồn tại của hắn đã gần như chấm dứt. Những gì trước mắt chỉ là khoảnh khắc linh hồn hắn sắp tan biến.

“Đây là cuộc sống, là thế giới mà nàng từng kể với ta sao?”
“Đúng vậy.”
Không còn chiến tranh, không còn áp bức, chẳng còn bóng dáng của xâm lăng.

Hắn khẽ mỉm cười, rồi nói:
“Đáng tiếc, trẫm sinh nhầm thời đại. Không, cũng có thể người bên cạnh nàng bây giờ vốn dĩ là trẫm.”

Tôi im lặng. Đã từng, tôi đứng bên cạnh hắn, nhưng chính hắn là người không chọn tôi.

“Nàng thật xinh đẹp, khiến trẫm nhớ về ngày đại hôn năm ấy. Nàng mặc hỉ phục đỏ rực, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào trẫm. Khi ấy, mọi thứ thật tốt đẹp… Hậu cung của trẫm chỉ có mình nàng, còn trong mắt nàng cũng chỉ có trẫm…”

Hắn thở dài, tiếp lời:
“Trầm Trầm, trẫm thực sự đã sai, là trẫm phụ lòng nàng. Trẫm hối hận rồi, Trầm Trầm.”

Tôi lặng lẽ nhìn hắn dần dần tan biến, thân ảnh mờ nhòa rồi biến mất hoàn toàn trước mắt tôi. Hắn nói hối hận, nhưng tôi chẳng thể tin nổi một lời.

Cửa phòng bật mở, Lý Tranh bước vào, lo lắng hỏi:
“Sao vậy, em trông mệt mỏi lắm, có ổn không?”

Tôi lắc đầu, lao vào vòng tay anh, khẽ hỏi:
“Lý Tranh, những điều chúng ta đã làm, liệu có xứng đáng không?”

Anh mỉm cười, dịu dàng đáp:
“Những đứa trẻ ấy nói là xứng đáng, bạn bè cũng nói vậy, những người từng mất người thân trong chiến tranh đều cho rằng như thế là đủ.”

Trước đây tôi không tin vào những điều huyền bí, nhưng những gì đã trải qua khiến tôi không thể không tin. Tôi nhìn thấy rất nhiều gương mặt thân quen, từ cổ đại đến hiện đại, tất cả đều vẫy tay, mỉm cười nói lời cảm ơn.

Tôi đã đi qua những năm tháng ấy, đã dốc hết sức mình. Và tôi biết, mình đã thực sự làm được điều gì đó.

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao