Chương 2: Người Là Kiếm, Ta Là Máu
Trên đỉnh núi Thanh Nhai, phái Thanh Nhai đã truyền dạy kiếm thuật suốt hàng vạn năm. Ngày ấy, ta được Tạ Trường Từ nhặt về, đúng lúc hắn cùng sư huynh – Linh Sơn tiên nhân – đang xuống núi. Tạ Trường Từ đi để tiêu diệt yêu ma, còn Linh Sơn tiên nhân chỉ đơn giản là muốn dạo chơi. Khi sư huynh của hắn nhìn thấy ta, ông chỉ “chậc chậc” hai tiếng, còn Tạ Trường Từ thì tiến lại gần. Lúc đó, ta giả vờ làm một đứa trẻ loài người bị bỏ rơi, chưa rõ tính khí của Tạ Trường Từ ra sao, nhưng ta biết rõ hắn chính là mục tiêu mà mình tìm kiếm. Ta bỗng òa khóc, bám chặt lấy vạt áo của hắn mà van nài: “Tiên nhân, xin hãy thu nhận ta!” Đó là lần ta suýt chạm đến cái chết. Kiếm của Tạ Trường Từ dừng lại sát cổ ta, còn kiếm của sư huynh hắn thì kịp thời ngăn lại. Dù vậy, cổ ta vẫn rỉ máu.
“Trường Từ, đệ còn thiếu một đồ đệ, vừa hay gặp dịp này. Ta thấy cô bé này căn cốt không tệ, đệ hãy nhận và dạy dỗ cho tốt nhé?”
Ánh mắt lạnh lẽo như băng từ trên cao nhìn xuống ta. Một lúc lâu sau, ta nghe rõ tiếng kiếm được tra vào vỏ cùng tiếng cười nhạo vang lên dưới đất.
“Được thôi, không biết tế linh đường còn đủ chỗ cho bài vị của đệ tử đệ không nữa.”
Vậy là, ta trở thành đại đệ tử của kiếm tiên Trường Từ. Sau khi tự mình dạy ta bài học đầu tiên về cách vận chuyển nội lực khó hiểu, hắn đặt cho ta cái tên mới: họ Phế, tên Vật – Phế Vật. Hắn chẳng hề biết tên thật của ta, cũng chưa từng hỏi, chỉ gọi như vậy suốt hai mươi năm. Nhưng làm đệ tử của hắn cũng có cái hay: vì không có học trò nào khác, nơi ở của hắn rộng lớn nhưng lạnh lẽo, ta chẳng phải tốn công che giấu thân phận yêu quái của mình, hắn cũng chẳng bận tâm quản thúc ta quá nhiều. Theo quy định, mỗi tháng sư phụ phải dẫn đệ tử đi thực chiến một lần – đó vừa là lúc ta thoải mái nhất, vừa là thời điểm khiến tim ta đập loạn. Kiếm của Tạ Trường Từ luôn sáng loáng, đệ tử như ta chưa từng phải ra tay, những yêu ma quỷ quái vừa xuất hiện đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ. Nơi nào có Tạ Trường Từ, yêu tà đều tránh xa cả trăm dặm.
Chỉ là, có một lần ta và hắn xảy ra bất đồng. Ở thôn Lộc Minh xuất hiện một ác quỷ hại người. Khi ta cùng Tạ Trường Từ đến điều tra, mới biết lúc còn sống, nữ quỷ ấy từng bị một vị quan trong làng cưỡng bức đến chết. Vì thế, đêm nào nàng cũng vất vưởng, khóc than thảm thiết. Tạ Trường Từ trừ yêu diệt quỷ rất nhanh, đạo hạnh của nữ quỷ lại quá thấp, chỉ trong chốc lát đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhiệm vụ kết thúc chóng vánh, chúng ta đến vào buổi sáng, đến chiều hôm sau mọi chuyện đã xong. Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, nhưng chẳng hề làm hắn bớt lạnh lùng. Chúng ta chuẩn bị qua đêm tại thôn, không gian lặng như tờ, mây trời lững lờ trôi.
“Sư phụ, người nghĩ nữ quỷ đó thực sự sai sao?”
Mặt trời dần khuất sau núi, lũ quạ kêu vang khiến lòng người thêm nặng nề. Ta lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn – đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
“Sai.”
“Nhưng nàng ấy đâu có giết ai! Chỉ là làm phiền dân làng, chết oan uổng như thế, cuối cùng hồn phi phách tán, chẳng còn gì cả… Còn vị quan kia thì sao? Hắn làm nhục một cô gái đến chết, chẳng lẽ không phải là tội ác? Chuyện hắn làm còn đáng ghê tởm gấp vạn lần nữ quỷ kia… Đúng không?”
Ta lẩm bẩm, chẳng rõ hắn có nghe hay không. Hắn chỉ cúi đầu, ngón tay thon dài lơ đãng vân vê dây cương ngựa.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ta như thể đang quan sát một kẻ lạ lẫm. “Chính thôn quan là người đã nhờ chúng ta diệt trừ ma quỷ trong làng. Hơn nữa, người là người, quỷ là quỷ… Ta chỉ quản chuyện âm phủ, còn những ân oán ở dương gian vốn chẳng liên quan gì đến ta.”
Khoảnh khắc ấy, ta thực sự không thể hiểu nổi Tạ Trường Từ. Ta không thể lý giải vì sao một người thuộc chính đạo lại có thể thản nhiên nói rằng mọi chuyện không liên quan đến mình, chỉ cần không dính dáng thì gạt bỏ sang một bên. Nhưng cũng vì hắn thờ ơ như vậy, ta lại càng muốn can thiệp. Ta dự định chờ đến đêm, lẻn vào nhà thôn quan để ra tay trừng phạt hắn ta. Ta chọn giờ Dần, lúc nửa đêm sẽ hành động. Thế nhưng, chưa kịp thực hiện ý đồ, nhà thôn quan bỗng dưng bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bừng sáng cao hơn cả mái nhà, dù có dội nước cũng không thể dập tắt. Sáng hôm sau, căn phòng của thôn quan chỉ còn là đống tro tàn, gương mặt hắn bị lửa thiêu hủy hoàn toàn. Dân làng tụ tập trước nhà hắn, khóc than thảm thiết. Ta và Tạ Trường Từ đứng từ xa quan sát, rồi hắn bật cười khẽ: “Ngươi xem, thật là ngu ngốc.” Ta không rõ hắn ám chỉ ai, vừa định hỏi thì hắn đã dắt ngựa đi khỏi. Thấy ta chưa theo kịp, hắn quay lại, nhíu mày: “Còn không đi?”
Đến ngày thứ tư giam giữ Tạ Trường Từ, ta bị phát hiện. Ngoài túp lều tranh, một nhóm người chính đạo xuất hiện, ai nấy đều mang theo pháp khí và bảo vật. Ngôi nhà nhỏ tồi tàn của ta chẳng thể so sánh với họ. Ta bối rối không biết nên quỳ xuống xin tha hay bỏ chạy thật nhanh thì nghe vang lên một giọng nói đầy uy lực: “Yêu nghiệt kia, định chạy đi đâu!” Đó là Linh Sơn tiên nhân. Bình thường hắn hay đùa cợt, giờ lại nghiêm khắc lạ thường. Nhìn kỹ hơn, ta thấy các sư huynh sư muội ngày xưa đều nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, xen lẫn tiếc nuối. Đúng là giữa người và yêu mãi mãi tồn tại khoảng cách.
Ta chợt nhớ về quãng thời gian trước trong môn phái, khi ấy ta có nhiều bạn bè, học được không ít điều thú vị. Linh Sơn tiên nhân từng có một đệ tử tên Tiểu Hoa, thường đến tìm ta chơi. Nhưng giờ đây, nàng cầm sợi dây thu yêu, ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc. “Yêu nghiệt, còn không mau dừng lại, quay về chịu phạt!”
Linh Sơn tiên nhân đã bày trận pháp, ta không còn đường lui, nhưng ta hiểu rõ con người này, có những thiên vị chẳng bao giờ dứt bỏ. Ta thở dài, buông xuôi chống cự, hai tay giơ lên đầu: “Ta xin lỗi.” Ta không nên lừa dối mọi người, vốn dĩ ta không phải người phàm.
“Ha, giờ nhận lỗi thì đã muộn! Đợi ngươi trở về, chúng ta sẽ lột da, rút gân, lấy yêu hạch luyện đan ha ha ha!”
Sao mà Linh Sơn tiên nhân lại giống vai ác hơn cả ta thế này? Phù văn trói chặt chân ta, nhưng lạ thay, ta không cảm thấy đau đớn như những con yêu khác từng bị bắt. Có lẽ vì pháp trận không đủ mạnh để ảnh hưởng đến ta?
Bất ngờ, cổ áo ta bị kéo giật lên. Đám người đó dẫn ta đến gặp người đứng đầu. Lúc này, Tạ Trường Từ đã thay y phục chỉnh tề, pháp lực khôi phục hoàn toàn. Hắn nói về ta như nói về một con vật nhỏ: “Con yêu này, để ta tự xử lý.”
“Hả...” Linh Sơn tiên nhân có vẻ do dự. Tạ Trường Từ điềm nhiên, nhưng trong lời nói ẩn chứa sự đe dọa: “Sao? Các ngươi nghĩ ta xử phạt sẽ nhẹ tay hơn các ngươi chắc?”
Trừng Giới Đường là nơi giam giữ những đệ tử phạm lỗi của môn phái, xây dựng trên vách núi hiểm trở, bốn bề cheo leo. Nơi đây quanh năm lạnh lẽo, ẩm thấp, không một tia sáng nào có thể len lỏi vào.
Ta cảm thấy nơi này thực sự rất hợp với tâm trạng lạnh lẽo của Tạ Trường Từ hôm nay. Hắn đứng lặng trước mặt ta, không rõ ánh mắt ấy có thực sự hướng về ta hay không. Không gian xung quanh yên ắng đến rợn người, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy. Cả tay chân ta đều bị khóa chặt trong xiềng xích, đầu gối gập lại, tư thế chẳng thể đứng cũng chẳng thể quỳ, khiến sức lực bị bào mòn từng chút một.
“Sư phụ…”
“Ta không còn là sư phụ của ngươi nữa.”
Giọng hắn vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy giễu cợt, nghe qua tưởng dễ chịu mà lại khiến người ta lạnh sống lưng. Khi hắn nắm lấy cằm, ép ta ngẩng đầu lên, ta khẽ rùng mình.
“Sợ sao?”
“Ngươi đã cho ta uống thứ thuốc đó…”
“Giờ lại hối hận rồi à?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt ấy lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, ẩn chứa sự mỉa mai. Là một tiên tôn cao cao tại thượng, bị một tà yêu mà hắn khinh miệt nhất làm nhục, chắc hẳn hắn chỉ muốn ta chết đi cho rảnh. Đúng như ta đoán, khi hắn ép ta uống thứ chất lỏng kia, ta cứ ngỡ đó là kịch độc, có thể lấy mạng ta trong nháy mắt. Nhưng thực tế còn tàn nhẫn hơn nhiều.
“Đây là loại độc hợp hoan do tông chủ bí mật đưa cho ta từ mấy năm trước, ta cũng không ngờ hôm nay lại phải dùng đến nó.”
Hắn ghé sát lại, hơi thở phả vào mặt khiến cơ thể ta nóng bừng lên, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến ta rối loạn. Ta cố nắm lấy tay áo hắn, tiếng xích sắt vang lên lanh lảnh. Hắn không tránh, cũng chẳng lại gần, chỉ đứng đó nhìn ta như thể đang thưởng thức một trò tiêu khiển. Dục vọng dâng trào, tâm trí ta mờ mịt, từng lời hắn nói như thấm sâu vào đầu óc.
“Ngươi nghĩ sao, độc này so với độc của Ma giới các ngươi, cái nào lợi hại hơn?”
“Tạ, Tạ Trường Từ…”
“Gì?”
“Xin… Xin người…”
Giờ đây, Tạ Trường Từ như tảng băng duy nhất giữa cơn nóng thiêu đốt trong ta, cảm giác tê dại lan khắp thân thể, ta vốn không giỏi chịu đựng, giờ chỉ còn biết bám víu vào hắn. Như một đứa trẻ thèm kẹo, nhưng hắn lại chẳng cho gì cả.
“Muốn ta giúp à?”
“Làm ơn… Làm ơn tha cho ta… Khó chịu quá… Tạ Trường Từ…”
Ta chưa kịp nói hết, đầu óc đã quay cuồng, tay nắm chặt vạt áo trắng như níu lấy chút hy vọng mong manh, nhưng hắn lại lạnh lùng rút tay về. “Nếu không có người giải độc cho ngươi, e rằng một nửa tu vi của ngươi sẽ tiêu tan theo dược lực, xem vận số của ngươi thế nào.”
Tầm nhìn của ta mờ dần, bóng dáng áo trắng của hắn xa dần khiến ta càng thêm tuyệt vọng, tiếng xiềng xích va chạm vang lên không ngớt. Cảm giác ấy không đau, nhưng lại như hàng ngàn con kiến gặm nhấm, khiến lý trí ta dần sụp đổ. Đến cuối cùng, chẳng còn lại gì.
“Ta không hiểu…”
Ta bất giác thốt lên, cảm thấy cơ thể như bị ngọn lửa thiêu đốt. Ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng trắng ấy, nổi bật giữa khung cảnh u ám, nhưng lại dường như hòa hợp lạ kỳ.
“Ta không biết mình đã làm sai điều gì. Ta đâu muốn giết ai, tại sao lại phải ép ta làm vậy? Tại sao một yêu quái như ta lại phải phạm tội ác mới được chứ?”
“Ta đã cố gắng sống đúng, cố gắng hơn bất kỳ ai, vậy mà ông trời vẫn không thương xót ta, tại sao…”
“…Tạ Trường Từ, người nói cho ta biết đi, tại sao…”
Bóng áo trắng ấy dừng lại, rồi hắn quay lại, ngồi xuống trước mặt ta, chỉ để nhìn ta vật vã trong cơn đau đớn của thuốc, nhưng tuyệt nhiên không hề động lòng.
“Bởi vì ngươi quá yếu đuối.”
Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo và sắc như băng. Ta nghe không rõ, chỉ còn lại cái tên Tạ Trường Từ vang vọng trong đầu, từng chữ như khắc sâu vào tận xương tủy.
“Muốn bước vào ma đạo nhưng lại không đủ nhẫn tâm để xuống tay, muốn theo đuổi con đường tu tiên nhưng chẳng thể kiểm soát được sát ý trong lòng… Thật đáng thương, phải không?”
Hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má ta, khiến ta bất giác run rẩy trước sự tiếp xúc bất ngờ ấy. Có lẽ vì nhận ra phản ứng của ta khá thú vị, bàn tay hắn không rời đi mà còn trượt dọc theo cằm, rồi khẽ vuốt ve nơi khóe môi ta. Khoảng cách giữa hai chúng ta trở nên quá gần, khiến ta không thể rời mắt khỏi đôi môi mỏng đầy mê hoặc của hắn. Trong đầu ta như có một tia lửa bùng cháy, chẳng kịp suy nghĩ gì mà chủ động hôn lên môi hắn.
Hắn vẫn đứng yên, để mặc ta chủ động, còn tay ta thì bị xiềng xích trói chặt, tiếng kim loại va vào nhau làm tâm trí ta càng thêm rối loạn. Lúc này, đối với ta, hắn vừa là ngọt ngào giữa sa mạc khô cằn, vừa là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tối tăm. Nhưng ánh sáng ấy chỉ thoáng qua, rồi vụt tắt.
Tạ Trường Từ đứng dậy, đôi mắt cụp xuống nhìn ta, giọng nói vẫn bình thản nhưng lại pha chút khàn khàn, khó đoán. “Lần trước ngươi từng hỏi ta, liệu thần tiên có biết rung động không…”
“Còn yêu ma… Có biết động lòng không?”
Nói dứt lời, hắn lập tức quay lưng bỏ đi. Ta chỉ biết nhìn cánh cửa khép lại, ánh sáng cuối cùng ngoài kia cũng biến mất, để lại ta trong cơn dục vọng thiêu đốt tâm can. Ta cứ nghĩ mình có thể kiểm soát được bản thân, nhưng hóa ra lại quá ngây thơ. Tạ Trường Từ… quả là người không dễ quên chuyện cũ.