Chương 7: Mối Duyên Tiền Kiếp
Vào tiết Thanh minh ở Giang Nam, trời thường lất phất những cơn mưa phùn nhẹ. Ta đứng dưới mái đình, mắt dõi về phía cây cầu bên kia sông, nơi có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trò chuyện. Chàng trai cao ráo, cúi đầu lắng nghe, còn cô gái thì cười rạng rỡ kể chuyện.
“Ngươi vẫn còn lén nhìn đấy à, đã mười bảy năm rồi còn gì.”
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng của Vương đại sư. Ông vừa chỉnh lại chiếc kính râm gọng tròn, vừa thu dọn sạp bói để về nhà.
“Nếu ngươi còn không bước tới, Tạ Uyên – vị trạng nguyên lừng lẫy đất Trường An – sẽ bị công chúa đương triều rước về làm phò mã mất thôi.”
“Vương Tử Hàm, không biết nói thì ngậm miệng lại đi.”
Đúng vậy, từ đó về sau… Ta đã điên cuồng gây náo loạn, tiên giới cũng bị quét sạch, rồi lại trôi qua thêm mười mấy năm nữa, Tạ Trường Từ chuyển kiếp, đầu thai làm phàm nhân. Ta cũng theo về phàm giới, ngốc nghếch nhìn người ấy trưởng thành suốt mười mấy năm. Dù ở đâu, chàng vẫn luôn là người xuất sắc nhất.
“Thôi thôi, năm nào ngươi cũng viện cớ, nào là hắn còn nhỏ, không thích thiếu niên, giờ thì tốt rồi, người ta đã mười tám tuổi, vừa tuấn tú lại có thanh mai trúc mã, sắp thành thân đến nơi…”
“Đừng nói nữa, phiền phức quá.”
Ta ôm đầu gối ngồi xổm, vùi nửa mặt vào cánh tay.
“Này, một Ma thần như ngươi mà lại thấy khó khăn khi theo đuổi một phàm nhân sao?”
“Khó chứ, thật sự rất khó.”
Tạ Trường Từ của hiện tại vẫn giữ nét lạnh lùng ấy, ký ức tiền kiếp đã mất sạch. Mấy hôm trước, Vương đại sư bày sạp trước phủ của chàng để nhận mặt, kết quả cả người lẫn sạp đều bị ném ra ngoài. Ta chỉ sợ, chàng cũng sẽ đuổi ta đi như thế.
“Ta là yêu quái, còn chàng là người…”
“Đừng quên, lúc Tạ Trường Từ là tiên, chàng cũng chẳng quan tâm ngươi là người hay quỷ.”
“Nhưng bây giờ chàng đã quên hết rồi còn đâu!”
…
“Ngươi… khóc đấy à?”
Giọng Vương đại sư bỗng trở nên lúng túng. Ta vội lau nước mắt, xoay người phất tay áo bỏ đi.
“Ta không cần Tạ Trường Từ nữa, chàng yêu Trách Trách rồi.”
Vương đại sư đẩy sạp đuổi theo, không quên lải nhải:
“Ngươi nói không cần Tạ Trường Từ cũng đã mười mấy năm rồi còn gì.”
“Chứ chẳng phải ngươi vẫn mong chờ hắn sao?”
“Này, đi nhanh thế làm gì…”
…
Ngày hôm sau, ta lại ngồi dựa bên sạp của Vương đại sư.
“A di đà Phật, lão nạp chuẩn bị tác hợp cho hai người đây.”
“Thôi đi.”
Ta giơ tay hứng nước mưa, trời mưa nặng hạt, nếu không cũng chẳng trú ở chỗ lão ta.
“Ta mới đọc được một cách trong thoại bản, thấy hay lắm.”
“Lại mấy truyện tẻ nhạt đó à? Cái gì mà Ma Thần bá đạo si mê tiểu bạch hoa Yêu?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Ta khuyên ngươi bớt đọc đi, đừng đưa mấy thứ ấy cho người đầu óc không bình thường… A! Ngươi làm gì vậy?”
Một luồng sức mạnh thần bí đẩy ta ra ngoài. Đường trơn trượt vì mưa, ta loạng choạng rồi ngã nhào vào lòng người phía trước. Hương tuyết tùng thoang thoảng, lạnh lẽo mà cuốn hút. Ta vội vàng xin lỗi, nhưng người đó lại giữ chặt eo ta không buông, ta còn chưa kịp quay lại mắng Vương đại sư thì ngẩng đầu lên…
Suýt nữa thì hồn vía bay mất.
Mưa tháng tư rơi lất phất, chiếc ô trong tay Tạ Trường Từ bị ta làm rơi xuống đất. Đôi mắt chàng vẫn quen thuộc, trong đó có một mặt hồ sâu thẳm không gợn sóng.
Quả thực… chuyện này chỉ có thể xảy ra trong thoại bản.
Ta định đẩy chàng ra, bởi rõ ràng vừa rồi là ta tự lao vào lòng chàng, nhưng không hiểu sao chàng lại ôm chặt lấy ta không buông.
“Trời mưa mà không mang ô, muốn cảm lạnh sao?”
“Cái gì…”
Mưa vẫn không ngừng trút xuống, trong khoảnh khắc ấy, ta có cảm giác như được gặp lại Tạ Trường Từ của ngày xưa. Ánh mắt chàng dịu dàng, chỉ dành riêng cho ta.
“Chàng nhận ra ta sao?”
Ta siết chặt lấy ống tay áo chàng, giọng run run.
“Ma Thần à… Không quen, ta chỉ biết một tiểu phế vật thôi.”
“Chàng thả ta ra đi.”
“…Không thả.”
Suýt nữa ta đã định dùng pháp lực đẩy tên phàm nhân này ra. Chàng cúi xuống nhặt chiếc ô, bung ra che lên đầu cả hai, rồi nhẹ nhàng vén tóc cho ta, dùng trán mình chạm vào trán ta.
“Tại sao không đi tìm ta… Tiểu Xuyên?”
“Nếu không nhờ Vương Tử Hàm tìm đến, ta còn chẳng biết các nàng đã xuống phàm giới.”
…Thì ra Vương đại sư và Tạ Trường Từ vốn cùng một phe.
“Ta…”
“Suỵt.”
Ngón tay chàng đặt lên môi ta, ánh mắt vừa chân thành vừa mê hoặc.
“Ta biết nàng vốn là con quỷ nhát gan mà.”
Rồi chàng cúi xuống hôn ta. Hôm ấy, hoa núi nở rộ, gió trăng dịu dàng vô tận, mọi yêu thương và khát vọng trong lòng ta dành cho chàng đều vỡ òa trong cơn mưa lớn ấy. Tất cả cứ thế quấn quýt, không rời.
[END]