Chương 1: Nỗi Đau Trong Tình Yêu
Một tài khoản chuyên đưa tin giải trí bất ngờ leo lên top tìm kiếm. Một người trong cuộc đăng bài tiết lộ: nam diễn viên đình đám Hứa Dịch Nhiên cuối cùng cũng chuẩn bị ly hôn. Tài khoản này còn nhấn mạnh không ít lần rằng tin tức lần này là hoàn toàn chính xác. Người hâm mộ của anh lập tức náo loạn, đồng loạt ăn mừng trong các hội nhóm, chia sẻ tin mừng như một chiến thắng lớn.
Đặc biệt, một blogger tên [Hôm nay Hứa Dịch Nhiên đã ly hôn chưa] còn chơi lớn, tổ chức chương trình bốc thăm may mắn trên Weibo với tổng giải thưởng lên đến 50.000 tệ. [Chúc mừng "anh nhà tôi" thoát khỏi bà điên, bài này chọn 5 bạn trúng giải, chia đều năm mươi nghìn nhé. P/S: Gà mau vào hóng, phần bình luận cực gắt luôn.]
Phía dưới bài đăng, cư dân mạng nô nức để lại bình luận châm biếm:
- [Nữ hoàng bám fame của showbiz, ép chồng công khai đúng ngày nhận giải, thật kinh dị.]
- [Nghe nói khi Hứa Dịch Nhiên quay phim cùng Trần Tuyết Ca, "gà mái" còn bám sát hiện trường.]
- [Lúc nào cũng để mặt mộc, ăn mặc luộm thuộm, treo con thú nhồi bông rẻ tiền trên túi mãi không chịu bỏ, rõ ràng muốn kéo giá trị anh nhà xuống.]
- [Tội anh tôi thật sự, cô ta không biết chồng mình bị mất mặt à?]
- [Anh tôi si tình quá mức rồi, loại phụ nữ đó nên đá từ sớm.]
Giữa vô vàn lời chỉ trích gay gắt, thứ khiến tôi chú ý lại là... phần thưởng. Mười nghìn tệ – chẳng phải con số nhỏ. Tôi cũng thuận tay chia sẻ bài viết, tham gia bốc thăm cho vui.
Tiếng cửa mở “cạch” vang lên, kéo tôi về thực tại. Hứa Dịch Nhiên – với dáng vẻ mệt mỏi sau một ngày dài – đang đứng ở cửa. Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt lạnh tanh, không giấu được sự khó chịu.
[Anh về rồi sao?] – Tôi bước tới, định cúi nhặt đôi dép. Nhưng chưa kịp làm gì, anh đã nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh vào lòng. Mùi lạnh của gió đông còn vương trên người anh khiến tôi rùng mình. Nhưng giọng nói của anh còn lạnh hơn cả tiết trời ngoài kia:
[Tài khoản tiếp thị đó là sao? Anh đã nhờ người tra rồi – số điện thoại đứng sau bài đăng chính là của em. Em tự biên tự diễn trò này, thấy vui lắm à?]
Tôi sững người, không ngờ sự việc bị lật tẩy nhanh đến vậy. Suýt nữa tôi quên mất – anh bây giờ là ảnh đế trẻ nhất trong giới, quen biết khắp nơi, việc điều tra một số điện thoại chỉ là chuyện nhỏ.
[Vui chứ.] – Tôi giả vờ bình thản, đưa điện thoại cho anh xem bài viết mà tôi chia sẻ bằng tài khoản phụ.
[Giúp anh nổi tiếng hơn, lại có cơ hội trúng thưởng. Anh thử bốc thăm xem sao?]
Như thường lệ, anh chỉ lướt mắt qua, chẳng buồn đọc kỹ. Anh vốn chẳng hứng thú với mấy trò mạng xã hội, cũng vì thế mà mỗi lần tôi bị công kích bởi những lời cay nghiệt trên mạng, anh chỉ nhàn nhạt bảo:
[Đã bảo em đừng tốn thời gian vào mấy thứ vô bổ này, không nghe thì tự chịu.]
Giọng điệu lần này cũng không khác mấy, thậm chí còn lạnh nhạt hơn.
[Đừng đùa những trò kiểu này nữa. Anh không cần nổi tiếng theo cách kỳ quặc như vậy.]
Bất chợt, ánh mắt anh khựng lại khi thấy thứ gì đó trên bàn. Anh nhanh chóng bước tới, nhìn chằm chằm – là tờ đơn ly hôn tôi đã ký sẵn.
Giọng anh khàn khàn:
[Chúc Oánh Chi... em thực sự muốn ly hôn sao?]
Hứa Dịch Nhiên cầm tờ đơn trong tay, vẻ mặt đanh lại. Lúc này anh mới hiểu rằng việc tôi tung tin là có chủ đích rõ ràng – tôi không đùa, tôi muốn thật sự kết thúc.
Anh cau mày, giọng bối rối: [Tại sao chứ? Chỉ vì tin đồn giữa anh và Trần Tuyết Ca sao? Em vẫn còn giận chuyện đó à?]
Bộ phim mới mà họ đóng cùng gần đây vừa công chiếu, sau đó đoàn phim tụ tập ăn mừng, lại bị paparazzi chụp được cảnh hai người đứng nói chuyện riêng trên phố.
Hôm sau, tôi tình cờ ghé qua phim trường. Hứa Dịch Nhiên đã mất khá nhiều thời gian để giải thích, cuối cùng tôi cũng tạm tin lời anh. Nhưng chính chuyện này lại khiến fan của anh trút giận lên tôi. Vì tôi im lặng, họ cho rằng tôi có tật giật mình.
Sự im lặng ấy khiến Hứa Dịch Nhiên càng lúc càng cáu gắt.
[Anh đã nói rồi, đó chỉ là tin đồn nhảm. Còn mua cho em túi Birkin và cả móc khóa Hermes mới nữa. Em còn muốn gì nữa đây?]
Anh tiếp tục làu bàu:
[Tiện thể thay luôn cái móc khóa hình thú cũ kỹ trên túi vải của em đi...]
Nghe đến đây, lòng tôi thắt lại. Móc khóa đó không chỉ là một món phụ kiện cũ, mà là thứ gắn với một ký ức không ai ngoài tôi hiểu được. Fan của anh có thể chế giễu tôi ăn mặc lôi thôi, không xứng với người nổi tiếng như anh – nhưng họ chẳng bao giờ biết tôi từng có một đứa con gái.
Tôi đã đặt tên cho con, may vá từng chiếc váy nhỏ, dành sẵn một căn phòng đầy nắng và phủ đầy búp bê cùng sao lấp lánh trên chiếc giường công chúa. Ngày ngày tôi ngóng chờ sự xuất hiện của thiên thần bé bỏng đó. Nhưng con bé đã không ở lại. Nó rời đi, như một làn gió nhẹ chưa kịp mang theo nụ cười.
Sau khi dọn dẹp căn phòng lạnh lẽo đó, chỉ còn lại một chú gấu bông lẻ loi. Tôi không nỡ bỏ nó lại. Thế là tôi biến nó thành móc khóa, mang theo bên mình như một kỷ vật duy nhất của con.
Một biểu tượng thiêng liêng, vậy mà lại bị xem như "bằng chứng" cho sự nghèo nàn, lôi thôi của tôi.
Tôi có thể hiểu người ngoài không biết gì. Nhưng Hứa Dịch Nhiên thì sao? Anh hơn ai hết phải hiểu con gấu nhỏ ấy có ý nghĩa gì với tôi.
[Chi Chi, em đừng thế...] – Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
[Ngày đó, mất con, anh cũng đau lòng lắm. Nhưng mình phải học cách buông bỏ thì mới sống tiếp được...]
Tôi trừng mắt nhìn anh, cổ họng nghẹn lại. Cảm xúc trong tôi như sợi dây kéo căng, chỉ cần động nhẹ là đứt. Hứa Dịch Nhiên chợt nhận ra mình đã nói sai, bèn bước lại gần muốn dỗ dành.
[Đừng chạm vào em!] – Tôi hất mạnh tay anh, giọng tôi vỡ ra, sắc như dao.
[Ngày em phải một mình vào viện phá thai, anh thì đi dự tiệc nhận giải.]
[Em vừa khóc vừa dọn dẹp căn phòng của con, còn anh, người nghệ sĩ mẫu mực, thì bận rộn ở phim trường.]
[Anh nói chỉ có em là người đau khổ? Không phải chính anh đã chọn cách sống tiếp từ lâu rồi sao?]
Từng lớp cảm xúc như sóng dữ dội ập vào tôi. Nỗi đau bị dồn nén suốt bao năm nay tuôn trào theo từng giọt nước mắt. Đến khi tôi bình tĩnh lại, mới phát hiện bàn trang điểm dưới chân đã vỡ vụn. Những mảnh gương phản chiếu gương mặt kinh ngạc của Hứa Dịch Nhiên – và một tôi với khuôn mặt nhợt nhạt, run rẩy, ánh mắt thất thần.
Tôi nhìn thấy chính mình – một người đàn bà điên dại đúng như những gì thiên hạ đồn thổi.
Từ lúc nào mọi chuyện lại biến thành thế này? Tôi không nhớ nổi nữa.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói khản đặc của chính mình:
[Hứa Dịch Nhiên, em nghiêm túc. Em muốn ly hôn.]
Sau vài phút im lặng, anh mới định thần lại. Dường như anh không thể tin được – người phụ nữ dịu dàng, luôn biết điều, chưa từng trách móc gì anh – giờ đây lại đứng trước mặt anh, lạnh lùng nói muốn kết thúc.
Hứa Dịch Nhiên vò nát tờ đơn ly hôn trong tay rồi ném vào thùng rác. Ánh mắt anh trống rỗng. Anh lắp bắp như thể tìm lời lấp liếm:
[Gần đây anh mới ký một hợp đồng lớn, còn có hai bộ phim truyền hình sắp phát sóng. Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện ly hôn.]
[Chờ em bình tĩnh lại, rồi chúng ta nói chuyện tiếp.]
Anh tránh né cái nhìn đầy đau đớn của tôi. Không nói thêm lời nào, anh quay lưng rời khỏi căn nhà.
[Cái gì? Chính chị dâu là người tiết lộ tin ly hôn với bên truyền thông á?!]
Ngày hôm đó, tin Hứa Dịch Nhiên chuẩn bị ly hôn đã lan khắp làng giải trí. Ai cũng nghĩ rằng, cuối cùng thì anh cũng không chịu đựng nổi nữa.