Chương 4: Đã Quá Muộn Rồi

Một lúc lâu sau, anh ta mới cất tiếng, giọng khàn khàn:
[Bốn ngày qua em lặn mất tăm, tắt điện thoại, trốn đến tận đây… là để gặp người đàn ông khác sao?]
[Người đó là ai? Hai người quen từ khi nào?]

Ánh mắt Hứa Dịch Nhiên thoáng tối lại, mày nhíu khẽ:
[Chúc Oánh Chi, tốt nhất là em nên giải thích rõ ràng trước khi anh mất kiên nhẫn.]

Tôi giữ giọng bình thản:
[Anh đừng vội suy diễn. Thầy Bùi chỉ là tình nguyện viên ở trại này thôi.]
[Chắc anh đã nhận được những kiện hàng em gửi rồi chứ?]

Anh thoáng giật mình:
[Vẫn chưa thấy gì cả.]

Ngay sau đó, như để đổi chủ đề, anh ta đưa túi mua sắm trên tay cho tôi, cố gắng lảng tránh:
[Anh vừa đặt mẫu túi mới hot nhất, mấy diễn viên nữ trong đoàn đều đeo cái này.]
[Em mở ra xem thử xem hợp với em không.]

Mỗi khi có lỗi với tôi, Hứa Dịch Nhiên lại tìm cách xoa dịu bằng một chiếc túi xách. Nhưng nếu anh ta để tâm hơn chút, sẽ nhận ra tôi chưa từng dùng đến cái nào.

Tôi vốn lớn lên trong gia đình đầy đủ, từ nhỏ đã chẳng thiếu mấy thứ đó. Tôi chỉ vui vì được anh tặng, không quan trọng là món quà gì.

Nhưng lần này, tôi không nhận. Tôi hất tay anh ra, nghiêm giọng:
[Nếu trước đây do em chưa nói rõ thì hôm nay nói một lần cho dứt điểm.]
[Em không còn yêu anh nữa. Nên em muốn ly hôn.]

Hứa Dịch Nhiên làm như không nghe thấy. Anh cúi xuống nhặt chiếc túi rơi trong tuyết, vẫn cố gắng nhét vào tay tôi.

Tôi lùi lại, lạnh nhạt:
[Em đã nói không yêu anh nữa. Anh không hiểu sao?]

Có vẻ anh ta vẫn không tin. Giọng anh thấp xuống, có phần u uất:
[Em nói giận quá rồi đấy. Từ năm mười tám tuổi em đã thích anh, bảy năm rồi, làm sao em có thể hết yêu được?]

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên, báo một tin nhắn. Anh ta liếc qua, cười gằn:
[Không còn yêu anh… nghĩa là có người mới rồi đúng không? Là cái tên Bùi nhỏ thó kia nhắn cho em chứ gì?]

Không để tôi kịp phản ứng, anh giật lấy điện thoại từ tay tôi. Nhưng dòng thông báo hiện ra lại khiến anh sững người:
[Chúc mừng bạn đã trúng thưởng 10.000 tệ từ blogger “Hôm nay Hứa Dịch Nhiên chúc gà ly hôn chưa”.]

Anh ta cứng người, vì ngay sau đó là hàng ngàn bình luận độc địa trong mục phản hồi — toàn bộ đến từ chính fan của anh.

Những hình đại diện đen trắng do AI tạo ra mang tên “chúc gà” chen chúc khắp nơi, kèm theo đó là lời lẽ cay nghiệt: kẻ bám fame, kiểm soát bệnh hoạn, ăn mặc kệch cỡm...

Tảng băng đã khiến tôi tổn thương bao lâu nay… cuối cùng cũng lộ ra.

Hứa Dịch Nhiên nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch:
[... Sao em chưa từng kể với anh những điều này?]

Tôi nhìn biểu cảm sững sờ của anh ta mà chỉ muốn bật cười.

[Hứa Dịch Nhiên, anh nghĩ kỹ lại đi. Em thực sự chưa từng nói sao?]

Lồng ngực anh phập phồng, cố gắng trấn tĩnh:
[Anh… anh không biết mọi chuyện tệ đến vậy.]
[Chi Chi, em chịu nhiều thiệt thòi rồi. Cho anh một ngày thôi, anh hứa sẽ cho em một lời giải thích xứng đáng...]

Tôi nhẹ lắc đầu, thở dài:
[Không cần nữa.]
[Chỉ vì em là người chủ động theo đuổi anh, nên ngoài kia ai cũng nghĩ em ép anh công khai quan hệ. Nhưng anh chưa từng đính chính — dù một lần.]
[“Không dùng mạng xã hội” — đúng là cái cớ hoàn hảo. Anh giữ hình tượng, không can thiệp chuyện fan, và mặc nhiên để họ công kích em không thương tiếc.]

[Trong mắt thiên hạ, anh là người chồng mẫu mực. Còn em chỉ là một kẻ điên, là vết nhơ trong sự nghiệp của anh.]
[Nếu thật sự còn chút tình nghĩa, sao anh để em bị mắng chửi nhiều năm như vậy mà không một lần lên tiếng?]

Tôi nghẹn giọng, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt:
[Đúng rồi, còn một chuyện cuối cùng anh nên biết.]
[Năm đó, em tình cờ nghe thấy anh nói với quản lý rằng — anh có thể mong chờ đứa trẻ đó, nhưng lại cảm thấy… nó đến không đúng lúc.]

[Đó là lần đầu tiên em biết anh lại nghĩ như vậy. Cũng chính vì câu nói đó mà em hoảng loạn, chân bước hụt trên cầu thang rồi ngã xuống.]

Tôi không oán hận vì tình yêu tan vỡ, chỉ trách bản thân. Nếu lúc đó tôi bình tĩnh hơn, liệu có tránh được cú ngã định mệnh ấy không? Có lẽ, tôi đã có thể sinh con an toàn.

Điều khiến tôi đau lòng nhất là, tôi chưa kịp nói với con rằng — dù ba không cần con, thì mẹ vẫn yêu con vô điều kiện.

Hứa Dịch Nhiên chết lặng. Anh ta chưa từng nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Cảm giác như có bàn tay vô hình siết lấy ngực, từng nhịp thở trở nên nặng nề.

Chỉ đến lúc này, anh mới nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi lớn đến thế nào. Những rạn nứt không đến từ một lời nói, cũng chẳng do một ngày hai ngày, mà là cả quá trình dài anh đã thờ ơ. Thời điểm cứu vãn — anh đã bỏ lỡ từ lâu.

Bàn tay siết chặt bên hông, ánh mắt anh hoảng hốt:
[Chi Chi, anh thề với trời, lúc ấy anh hoàn toàn không có ý đó!]
[Làm sao anh có thể không mong đợi đứa bé? Chỉ là anh sợ mình quá bận, không đủ năng lực để làm một người cha tốt!]

Đó là lần đầu tiên anh bộc lộ sự yếu đuối thật sự. Nhưng tôi không còn đặt hy vọng nơi anh nữa.

[Chi Chi, anh sai rồi...] – anh vội bước tới chắn đường tôi, nói như van nài.
[Anh sẽ khiến những người đã làm tổn thương em phải trả giá. Anh sẽ ngừng đóng phim, ở cạnh em mỗi ngày, cùng em thư giãn, rồi mình sẽ có một đứa bé mới!]
[Cho anh thêm một cơ hội... Xin em đừng đi.]

Từng là người đàn ông giỏi đóng vai “người chồng lý tưởng”, giờ phút này, Hứa Dịch Nhiên gần như cúi mình cầu xin.

Trước đây, tôi từng nghĩ cảnh chia tay sẽ đau như rút tim. Nhưng đến giây phút thật sự phải rời đi, tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.

Tôi lạnh lùng quay đi, để lại một câu cuối:
[Nếu anh còn cố chấp, vậy cứ để tòa án giải quyết.]
[Không rõ chuyện này sẽ ầm ĩ đến mức nào, liệu có ảnh hưởng đến hình ảnh sạch sẽ của anh không.]
[Tôi cũng sẽ cho anh — và cả người hâm mộ của anh — biết rõ, “kẻ điên” thật sự trông như thế nào.]

Rẽ qua góc sân, tôi bắt gặp Bùi Lương Thì đang đứng chờ, ánh mắt anh ấy đăm chiêu.

[Em ổn chứ? Hắn có làm gì em không? Có xúc phạm hay động tay động chân không?] – anh hỏi dồn dập, ánh mắt lo lắng nhìn sau lưng tôi.

Hứa Dịch Nhiên vẫn đứng yên, bất động giữa nền tuyết trắng. Mấy chiếc túi hàng anh mang theo rơi lộn xộn trên mặt đất.

Khóe mắt anh ta đỏ hoe, tay cầm chặt một tấm ảnh polaroid không biết lấy từ lúc nào, cứ lặng lẽ vuốt ve, rồi như gắng gượng bình tĩnh, bước chậm về phía tôi.

[Anh yên tâm, em không sao.] – tôi mỉm cười.
[Nhưng... anh nhìn gì vậy?]

Tôi vừa định quay đầu thì Bùi Lương Thì đã đưa tay che mắt tôi lại, người nghiêng hẳn về phía tôi, tạo thành một tư thế trông cực kỳ thân mật.

Từ xa nhìn lại, giống như hai người vai kề vai tình cảm.

Thấy bước chân Hứa Dịch Nhiên khựng lại, Bùi Lương Thì quay đầu, nhếch môi cười đầy ẩn ý:
[Ồ, chẳng có gì cả. Cái thứ vô dụng đó đi rồi. Không cần nhìn nữa, đỡ cho em buồn.]

Tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Cũng chẳng muốn bận tâm thêm.

[Em sẽ không giận chuyện lúc nãy chứ? Anh nói "sớm muộn gì cũng phải ly hôn" ấy...]
[Hay là... em thay đổi quyết định rồi, không muốn chia tay nữa?]

Anh ấy liếc nhìn phản ứng của tôi. Tôi lắc đầu.

[Hứa Dịch Nhiên không chịu ký, nhưng em đã nộp hồ sơ lên tòa rồi.]
[Sau đó, em sẽ làm những điều mình thật sự muốn.]

Cuộc sống hôn nhân bấy lâu giống như một đoạn băng bị dừng giữa chừng. Giờ thì, tôi đã nghỉ đủ lâu.

Đã đến lúc cầm cọ trở lại, để vẽ nên cuộc sống mới của chính mình.

[Em định đi đâu?] – Bùi Lương Thì hỏi, giọng gấp gáp.
[Em có thể... ở lại đây thêm một thời gian nữa không?]

Dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra — Bùi Lương Thì đang che giấu một điều gì đó rất rõ ràng.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao