Chương 2: Con Đường Tự Do
Dù sao đi nữa, người chủ động theo đuổi Hứa Dịch Nhiên năm xưa là Chúc Oánh Chi. Cô từng gây náo loạn khắp nơi vì tình yêu ấy, khiến ai nấy đều tin rằng anh bị cô bám riết quá mức nên đành cưới cho xong.
Không ai ngờ rằng lần này, chính Chúc Oánh Chi lại là người tự tiết lộ chuyện ly hôn với bên truyền thông. Rõ ràng cô đang muốn lợi dụng làn sóng dư luận để ép Hứa Dịch Nhiên nhượng bộ. Như thể, cô đã không còn lưỡng lự, đã quyết đoạn tuyệt thật rồi.
Cả giới giải trí sững sờ.
[Trời ơi, cuối cùng chị ấy cũng chịu buông tha cho anh Nhiên!]
[Nhân cơ hội này mở Weibo, công khai thông báo ly hôn, dựng hình tượng người đàn ông si tình rồi đăng vài tấm ảnh u sầu. Đảm bảo leo thẳng hot search!]
[Fan chờ khoảnh khắc này lâu rồi. Mong sự nghiệp anh lên như diều gặp gió!]
Giữa những tiếng bàn tán không ngớt, Hứa Dịch Nhiên ngồi trầm mặc, nâng ly rượu mà lòng nặng trĩu. Anh khẽ cau mày.
[Đừng nói linh tinh.]
Suốt những năm qua, anh tập trung phát triển sự nghiệp, ít khi để ý đến mấy lời đàm tiếu bên ngoài. Với anh, hôn nhân là chuyện riêng tư. Miễn sao hai người sống hạnh phúc bên nhau, người ngoài nói gì cũng chẳng quan trọng.
Chúc Oánh Chi từng vì những lời bàn ra tán vào mà thấy tổn thương. Cô thỉnh thoảng than phiền, nhưng sau rồi cũng học được cách im lặng. Lâu dần, cô không còn đem chuyện đó ra kể với anh nữa.
Bạn bè xung quanh thì chỉ nghĩ đơn giản: anh chán ngán cuộc hôn nhân này, ly hôn sẽ là sự giải thoát. Nhưng đối với anh, cảm giác dành cho Chúc Oánh Chi không phải là chán ghét, càng không phải là muốn cắt đứt. Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của cô, lòng anh lại thấy khó chịu. Một nỗi bực bội không tên bỗng dâng lên, mà chính anh cũng chẳng rõ vì sao.
Về đến nhà, anh nhìn thấy ánh đèn từ căn phòng nhỏ tầng hai vẫn còn sáng. Nơi ấy từng là phòng dành cho em bé mà Chúc Oánh Chi tự tay chuẩn bị. Những lúc cãi vã, cô thường viện cớ mất ngủ để dọn lên đây ngủ một mình.
Hứa Dịch Nhiên đứng khựng trước cửa. Anh chưa từng là người chủ động làm hòa. Nhưng lần này, sau khi thấy cô rơi nước mắt như vậy, anh quyết định nhượng bộ một lần, dù lòng vẫn còn do dự.
Anh khẽ gọi vọng vào cánh cửa chưa đóng hẳn:
[Em bình tĩnh lại chưa? Mình nói chuyện một chút đi.]
Bên trong có tiếng động nhẹ, như hồi đáp lại. Khóe môi anh khẽ cong lên. Hóa ra cách này có tác dụng thật. Trong thoáng chốc, anh nghĩ rằng có lẽ cô chỉ đang làm mình làm mẩy, lấy lui làm tiến, mong anh sẽ vỗ về dỗ dành như mọi lần.
[Lúc nãy lời anh có hơi quá. Nhưng em tự tiện tiết lộ chuyện riêng ra ngoài cũng không đúng. Coi như huề nhau nhé.]
Anh dịu giọng đề nghị:
[Mình sinh thêm một đứa con nữa đi. Lần này, anh sẽ bảo vệ em đến cùng.]
Tuy nhiên, tiếng động trong phòng vẫn tiếp diễn, khiến anh chợt có linh cảm chẳng lành.
Anh lập tức đẩy cửa bước vào. Chiếc giường được dọn gọn gàng, không có lấy một vết nhăn. Trên tủ đầu giường, một bức ảnh nhỏ của Chúc Oánh Chi đặt ngay ngắn – là hình cô năm mười tám tuổi, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Anh chạy tới mở tủ đồ. Bên trong trống trơn.
Cô đã đi rồi. Lặng lẽ, dứt khoát. Không để lại gì ngoài khoảng trống sâu hoắm.
Lý do anh viện ra để từ chối ly hôn – hợp lý, lạnh lùng – cũng là điều tôi đoán trước. Vậy nên, tôi đã chuẩn bị sẵn cho lối thoát của riêng mình. Nếu không có tờ đơn đó, tôi vẫn sẽ tìm một cách khác để tự giải thoát.
Tôi thu hồi suy nghĩ, đưa tay gõ cửa nơi quen thuộc – trại trẻ mồ côi.
Viện trưởng Lý vừa thấy tôi liền tươi cười bước ra đón:
[Ồ, là cô Chúc!]
Rồi bà nhìn quanh, thắc mắc:
[Sao không thấy cậu Hứa đi cùng như lần trước?]
Tôi mỉm cười bình thản, ánh mắt bình yên mà chắc chắn:
[Anh ấy sẽ không tới đâu.]
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng:
[Chúng con đã ly hôn rồi.]
Giờ đây, cha mẹ tôi đều đã khuất, anh chị em thì mỗi người đều có cuộc sống riêng, tôi cũng không muốn làm phiền họ thêm nữa. Kể từ sau khi mất con, tinh thần tôi dần suy sụp, lòng bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ muốn hỗ trợ một trại trẻ mồ côi. Và cuối cùng, tôi đã chọn nơi này.
Trước khi rời đi, tôi muốn ghé lại lần nữa. Viện trưởng Lý ra đón, định an ủi tôi vài câu. Nhưng chưa kịp nói gì, đám trẻ phía sau bà ấy như những quả pháo nhỏ rộn ràng nổ tung, thi nhau chạy ra, miệng ríu rít:
[Chị Oánh Chi hôm nay xinh quá trời!]
[Lâu rồi chị mới đến thăm tụi em đó nha!]
[Hôm nay ai cũng phải nhường chỗ cho em, em sẽ là người đầu tiên ôm được chị!]
[Hành lý của chị nặng thế, để tụi em giúp chị nha!]
Khung cảnh rộn ràng, ấm áp như vòng tay ôm lấy tôi. Giữa tiếng gọi yêu thương và sự vây quanh náo nhiệt, tôi bất giác thấy lúng túng. Không khí nơi đây trái ngược hoàn toàn với ngôi nhà lạnh lẽo, trống vắng mà tôi vừa rời đi.
Đang miên man, tôi chợt cảm thấy nhẹ tay — chiếc vali đã bị ai đó mang đi mất lúc nào không hay. Cùng lúc ấy, một chiếc áo khoác dày được ai đó nhẹ nhàng phủ lên vai tôi. Lúc này tôi mới để ý, mình đã đứng dưới tuyết khá lâu, gò má và sống mũi đều đã ửng đỏ.
[Không ai được đụng vào cô ấy.]
Giọng nói vang lên đầy nghiêm khắc. Đám trẻ bị bất ngờ, vội thu tay lại với vẻ tội nghiệp.
Người đàn ông ấy nhận ra mình có phần nóng nảy, liền đổi giọng dịu dàng hơn:
[... Các con mới khỏi bệnh, lỡ truyền sang cho cô ấy thì thầy không đỡ nổi đâu.]
Đó là thầy Bùi Lương Thời — giáo viên phụ trách giáo dục đặc biệt ở trại trẻ này. Tôi từng gặp anh vài lần trước đây, nhưng chưa thân quen. Nghe nói anh xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng không ai hiểu vì sao anh lại chọn ở lại nơi khiêm tốn như thế này.
[Cô ơi, lần này ở lại chơi với tụi con lâu lâu chút được không?]
Một bé gái nhào vào lòng tôi, ánh mắt tròn xoe tha thiết. Tôi nhất thời không đành lòng nói ra hai chữ “rời đi”.
Bùi Lương Thời nhanh tay bế hai đứa nhỏ ra, nhẹ nhàng tách chúng khỏi người tôi. Anh vừa đi vừa quay lại nhìn tôi:
[Cô Chúc, vài ngày tới trường có tổ chức cuộc thi vẽ tranh. Nếu cô có thể tham gia cùng tụi nhỏ, chắc chắn chúng sẽ rất vui.]
Ở nơi này, không có bàn tán ác ý, không có người so sánh tôi với Hứa Dịch Nhiên, càng không ai xem tôi như cái bóng của anh ta. Hay là… tôi cứ ở lại đây một thời gian đi?
Tôi khẽ gật đầu:
[Được.]
Cuộc thi vẽ tranh diễn ra trong tiếng cười rộn rã. Khi đám trẻ đã ra về, chỉ còn tôi và Bùi Lương Thời nán lại thu dọn lớp học.
[Nghe viện trưởng nói cô cũng từng học vẽ?] – Anh đột ngột lên tiếng.
Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu:
[Vâng… Nhưng từ sau khi kết hôn thì tôi không còn cầm bút vẽ nữa.]
[Chồng cô không muốn cô tiếp tục à?] – Anh hỏi.
Quả thực, Hứa Dịch Nhiên luôn phản đối tôi theo đuổi hội họa. Anh cho rằng công việc đó vô nghĩa, tiền anh kiếm đủ để nuôi cả hai. Tôi từng giấu anh tổ chức triển lãm tranh. Nhưng không hiểu sao, anh vẫn biết được.
Lần ấy, anh bất ngờ mang cả đống hoa tới ủng hộ, khiến mọi người tưởng rằng anh ủng hộ tôi hết lòng. Cảnh đó bị chụp lại, lan truyền khắp mạng. Người ta không chỉ chế giễu tranh của tôi mà còn mỉa mai tôi bám fame chồng.
Tức giận, tôi tìm đến nơi chụp hình chất vấn anh. Nhưng trước đám đông, Hứa Dịch Nhiên chỉ ôm tôi dỗ dành: anh nói mình chỉ muốn tôi vui. Gương mặt xin lỗi chân thành của anh khiến tôi bối rối, bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Phải chăng tôi đã phản ứng thái quá?
Phải chăng anh thật sự nghĩ cho tôi?
Tôi bật cười, vừa tự giễu:
[Cũng có thể… nhiều lúc tôi nghĩ những thứ đó chẳng còn ý nghĩa.]
Bùi Lương Thời đáp, giọng kiên định:
[Làm gì có chuyện vô nghĩa khi mình thực sự yêu thích. Đừng nghe anh ta nói nữa.]
Anh hừ lạnh một tiếng, mày hơi nhíu lại:
[Hứa Dịch Nhiên là loại người gì chứ? Đến vợ mà cũng PUA, tôi thấy chính cuộc sống của anh ta mới là thứ vô nghĩa.]
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh chợt lúng túng, vội vàng đính chính...