Chương 3: Cuộc hôn nhân
Nghĩ lại thì, làm bác sĩ chắc chắn Cố Tiêu cũng dễ dàng tính được số tuần thai.
“Đã 12 tuần rồi, vậy phải nhanh chóng lên kế hoạch thôi, không thì bụng sẽ lộ mất.” Mẹ Cố Tiêu quay sang hỏi ý mẹ tôi: “Bà thông gia thấy thế nào?”
“Đúng, đúng vậy.” Mẹ tôi vội vàng phụ họa.
Cố Tiêu chỉ im lặng, nhưng khi tôi vừa gắp miếng ớt, anh ta lập tức lườm tôi: “Đừng ăn cay quá.”
“Cố gắng ăn trứng luộc cho bổ, con ạ.” Mẹ Cố Tiêu vừa nói vừa gắp cho tôi một quả trứng.
Tôi nhìn chằm chằm vào quả trứng vàng óng ấy, dạ dày đột nhiên cuộn lên, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Sau khi nôn hết ra ngoài, tôi cảm thấy cả người rã rời.
“Ốm nghén nặng vậy à con?” Mẹ tôi lo lắng hỏi.
“Phản ứng càng mạnh thì càng chứng tỏ thai khỏe đấy!” Mẹ Cố Tiêu cười lớn, dường như rất hài lòng khi thấy tôi nghén như vậy.
“Cả hai đứa nên tranh thủ đi đăng ký kết hôn sớm. Đương nhiên phải tổ chức đám cưới đàng hoàng. Nhà tôi chỉ có mỗi mình Cố Tiêu, sau này Giai Giai về đây, coi như thêm một thành viên, chúng tôi nhất định sẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, cha tôi bất ngờ trở về, theo sau là em gái tôi.
“Cố… Bác sĩ Cố.” Cha tôi vừa nhìn thấy cha Cố Tiêu đã gọi ngay, khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Đúng rồi, cha Cố Tiêu là chuyên gia thần kinh nổi tiếng, từng điều trị cho em gái tôi. Trước khi cha tôi về, mẹ tôi không nhắc gì, tôi cứ tưởng bà đã quên. Ai ngờ cha tôi vừa về đã nhận ra ngay.
Cha Cố Tiêu cũng ngạc nhiên không kém. Có lẽ vì gặp quá nhiều bệnh nhân nên nếu cha tôi không nhắc, ông ấy cũng chẳng nhớ ra.
“Mình biết nhau à?” Mẹ Cố Tiêu thắc mắc.
Cha Cố Tiêu mím môi, nhìn em gái tôi, nhìn cha tôi, rồi lại nhìn sang tôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài: “Một bệnh nhân cũ của tôi.”
Ông ấy định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Cố Tiêu cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đầy nghi vấn.
Mẹ Cố Tiêu không hỏi gì thêm.
“Chị!”
Trần Ngọc – em gái tôi – phát âm chưa rõ, nhưng vẫn cười tươi rồi chạy tới trước mặt tôi, chìa bàn tay ra như muốn tặng tôi một món quà.
Đến khi nhìn kỹ, hóa ra là một con đỉa nằm gọn trong lòng bàn tay em, khiến tôi dựng hết tóc gáy.
“Ngoan, đừng chơi cái này nữa nhé.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ mong em hiểu ý mình.
“Chị!” Em vẫn không hiểu, tiếp tục đưa con đỉa về phía tôi.
“Em ngoan nào, nghe lời chị…” Tôi gần như cầu xin.
“Lấy con đỉa ra cho con bé đi, người lớn mà.” Mẹ Cố Tiêu vừa nói vừa định đứng dậy giúp.
Nhưng em gái tôi sợ quá, hét toáng lên rồi chui tọt xuống gầm bàn, hoảng loạn khi gặp người lạ.
Cảnh tượng ấy như giọt nước tràn ly.
“Xin lỗi, xin lỗi mọi người…” Mẹ tôi lúng túng giải thích: “Con bé nhỏ nhà tôi… đầu óc có chút vấn đề. Nhưng nó chỉ sợ người lạ thôi, lát nữa sẽ ổn.”
Nói rồi, mẹ tôi cũng chui xuống gầm bàn, cố gắng dỗ dành nhưng em gái tôi vẫn không chịu ra.
Không còn cách nào, cha tôi cũng phải xuống theo, hai người hợp sức mới kéo được Trần Ngọc ra rồi bế về phòng.
Cả quá trình vừa buồn cười vừa xót xa.
Nhìn vẻ mặt khó xử của mẹ Cố Tiêu, lòng tôi lạnh ngắt.
Tôi từng nghĩ, khi biết chuyện của em gái tôi, cha mẹ Cố Tiêu sẽ thẳng thắn nói chuyện với gia đình tôi. Nếu họ không chấp nhận, tôi cũng chẳng trách gì, vì đây thực sự là một vấn đề lớn.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp khả năng “gây ấn tượng” của em gái mình. Cảnh tượng vừa rồi chắc đủ khiến người ta ám ảnh.
Khi mẹ tôi khóa cửa phòng em gái xong, mọi người lại trở về bàn ăn, nhưng chẳng ai lên tiếng. Không khí lặng ngắt, ai nấy đều im lặng nhìn nhau.
“Dạo này tình trạng của bé ra sao? Có thường xuyên phát bệnh không?” Cha Cố Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng, không giấu nổi sự quan tâm: “Để tôi sang xem thử.”
“Vâng, làm phiền bác sĩ Cố quá.” Cha tôi đáp, có chút lúng túng đứng dậy cùng ông ấy. Một tiếng “bác sĩ Cố” vang lên ngay trong lúc hai nhà đang bàn chuyện cưới hỏi khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Dù đang nói chuyện hôn nhân, cha tôi vẫn phải gọi ông ấy là “bác sĩ Cố”.
Cha tôi và cha Cố Tiêu cùng nhau vào phòng em gái tôi, còn tôi thì chỉ im lặng ngồi đó.
“Về chuyện kết hôn, nhà tôi không có ý kiến gì, sao cũng được.” Mẹ tôi lên tiếng, rồi lại cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Con bé bị bệnh bẩm sinh, chữa chạy mãi mà không khỏi.”
“Nhưng bà cứ yên tâm, chỉ cần vợ chồng tôi còn sống, sẽ không để con bé làm phiền đến ai cả.”
Sắc mặt mẹ Cố Tiêu thay đổi liên tục, mãi sau bà mới lên tiếng:
“Tiểu Trần, vừa nãy con nói đã mang thai 12 tuần rồi đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Mẹ thấy con gầy quá, lại nghe Cố Tiêu bảo kết quả kiểm tra lần trước cũng không tốt, sinh nở là chuyện lớn, mà thai mới 12 tuần nên chưa ổn định đâu.”
Bà chuyển chủ đề rất nhanh, khiến mặt mẹ tôi càng trở nên buồn bã.
“Chuyện cưới xin không cần vội, bây giờ đang dịch bệnh, cứ đơn giản hóa mọi thứ. Đăng ký trước đi, sau này khi tình hình ổn hơn thì tổ chức, không cần phải gấp gáp…”
Tôi hiểu ý bà ấy, chỉ biết cúi đầu im lặng. Thực ra, mẹ Cố Tiêu đã giữ thể diện cho gia đình tôi rồi. Nếu là người khác, có khi họ sẽ nói thẳng: “Nhà có con ngố như vậy, ai dám lấy? Lấy rồi là gánh nặng cả đời!”
“Được rồi mẹ, đừng nói nữa.” Cố Tiêu bấy lâu im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang lời mẹ mình.
Bà chỉ biết im lặng, mặt lạnh đi.
“Trần Giai, anh có thể vào phòng em một chút không?”
Cố Tiêu bất ngờ đề nghị, tôi thở phào nhẹ nhõm vì không khí vừa rồi quá căng thẳng. Nhà tôi là kiểu nhà hai tầng xây ở vùng quê. Tôi dẫn anh ta lên lầu, anh ta lặng lẽ đi theo sau, càng ít nói tôi lại càng thấy lo lắng.
Vào đến phòng, anh ta quan sát những món đồ chơi thời thơ ấu của tôi, khí chất vẫn lạnh lùng, xa cách.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Nói gì cơ?” Tôi sốt ruột ngồi xuống giường.
“Cứ tự nhiên, em muốn nói gì cũng được.”
Tôi không đoán nổi cảm xúc của anh ta, cảm giác chờ đợi như bị xét xử thật khó chịu.
“Anh đều biết cả rồi, còn muốn em nói gì nữa?” Tôi lẩm bẩm.
Anh ta bỗng quay lại, nhìn tôi từ trên xuống, ánh mắt nghiêm nghị:
“Anh muốn nghe chính miệng em nói.”
Anh ta ngừng lại một chút rồi tiếp:
“Nói xem tại sao em biết cha anh từ trước mà lại giả vờ không biết.”
“Nói xem vì sao em lại chọn anh.”
“Nói cho anh lý do em quyết định giữ lại đứa bé này.”
Những câu hỏi của anh ta khiến đầu tôi trống rỗng, chẳng biết trả lời thế nào. Tôi nhớ lại chuyện chia tay anh ta sáu năm trước. Khi đó, em gái tôi phát bệnh, cha tôi phải chờ nhiều ngày mới lấy được số khám của một chuyên gia. Tôi và mẹ đưa em đến bệnh viện.
“Bệnh tình của cháu khá nặng, khó mà chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể dùng thuốc để kiểm soát.”
“Dựa vào tần suất phát bệnh như gia đình kể, bố mẹ cần chú ý chăm sóc cháu nhiều hơn.”
Bác sĩ nhìn thấy tôi đứng ngẩn người bên cạnh, hỏi: “Là chị của cháu à?”
Tôi không đáp.
“Hm.” Ông ấy cũng không hỏi thêm.
Sau đó, tôi đi nộp tiền viện phí, vừa quay lại đã nghe trợ lý của bác sĩ trò chuyện với ông:
“Haiz, chị của bé này khổ thật, sau này bố mẹ mất thì phải lo cho em, hoàn cảnh như vậy chắc chẳng ai dám lấy.”
“Đừng bàn chuyện riêng tư của người khác.” Bác sĩ nghiêm khắc ngắt lời.
Vị bác sĩ đó không ai khác, chính là cha Cố Tiêu – Cố Minh Sinh. Trước đây, Cố Tiêu từng kể cho tôi nghe về cha mình là bác sĩ thần kinh nổi tiếng, tên rất hợp với nghề.
Tối hôm đó, về đến nhà, tôi trăn trở mãi rồi cuối cùng vẫn nhắn tin cho Cố Tiêu: “Chúng ta chia tay đi.”
“Em lại giận hờn gì nữa đây?”
“Không.”
“Em suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm.”
Anh ta không trả lời lại, coi như đã ngầm đồng ý. Từ đó, cả hai đều im lặng, chẳng ai chủ động liên lạc với ai nữa.
Thời trẻ, vì mặc cảm và tự ái, tôi là người chủ động nói lời chia tay. Ai ngờ, sau sáu năm, số phận lại đưa đẩy chúng tôi gặp lại, để rồi lại tiếp tục dằn vặt nhau lần nữa.
Khi Cố Tiêu hỏi tôi lý do, tôi chỉ im lặng nghịch điện thoại, không đáp. Có lẽ vì không đợi được câu trả lời, anh ta thất vọng quay lưng bỏ ra ngoài. Tiếng động cơ xe dưới sân vang lên, tôi nhìn màn hình điện thoại mờ nhòe vì nước mắt, càng lau càng lem, bực mình ném sang một bên.
Một đám cưới không thành, không khí trong nhà tôi trở nên nặng nề, ai cũng chán nản.
“Họ bận nên về trước rồi.” Cha tôi ghé qua phòng, nhẹ nhàng nói như để an ủi tôi. Tôi hiểu mà, người tỉnh táo đều biết mọi chuyện đã rẽ sang hướng khác.
“Tiểu Cố nói ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn.” Cha tôi nói thêm.
Tôi hơi sững sờ, cứ nghĩ anh ta đã bỏ đi thì sẽ chẳng còn muốn cưới xin gì nữa.
“Đám cưới… mẹ cậu ấy không muốn tổ chức.”
“Vâng.”
“Mẹ cậu ấy còn nói sẽ mua một căn hộ gần bệnh viện cho hai đứa, cưới xong thì về đó ở. Nhưng chỗ đó có xa chỗ làm của con không?”
“Cũng hơi xa ạ.”
Công ty tôi ở phía Bắc thành phố, còn bệnh viện lại ở tận phía Nam. Dù đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt cũng mất ít nhất hai tiếng.
Cha tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi trầm ngâm:
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ gì cơ ạ?”
Ông thở dài, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Con lớn rồi, cha mẹ đâu thể lo cho con mãi được.”
Tôi giả vờ vui vẻ hỏi lại:
“Cha không muốn con lấy chồng à? Không phải cha mẹ mong con yên bề gia thất lắm sao?”
“Cha mẹ mong con lấy chồng cũng chỉ vì hy vọng con có người bên cạnh chăm sóc thôi.” Cha tôi tỏ ra không hài lòng.
Tôi chỉ khẽ đáp: “Con không cần ai chăm sóc đâu.”
Cha tôi không nói gì thêm, chỉ thở dài rồi rời khỏi phòng.
Khi đưa tôi ra bến xe, cha dúi vào tay tôi một gói giấy:
“Ở nhà có tiền rồi, tiền con làm ra thì giữ lấy mà tiêu, muốn ăn gì, mua gì thì cứ mua, đừng gửi về nữa.”
“Đời cha đã như vậy rồi, còn cuộc đời con vẫn còn dài phía trước.”
Nói xong, ông quay lưng đi, không cho tôi cơ hội từ chối.
Ngồi trên xe, tôi mở gói ra, bên trong là một túi đậu phộng tươi cùng một bọc tiền. Cầm số tiền ấy, tôi thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Chín giờ sáng hôm sau, tôi đến cục dân chính. Cố Tiêu đã có mặt từ trước. Làm thủ tục lấy giấy đăng ký kết hôn chưa đầy mười phút, anh ta đã vội vã:
“Anh chỉ xin nghỉ được buổi sáng, chiều phải đi làm tiếp.”
Anh ta đưa tôi chìa khóa: “Anh chưa từng về nhà mới, bình thường ở ký túc xá là chính.”
“Em cứ qua đó trước, cần mua gì thì viết ra, đưa anh danh sách.”
“Phòng cấp cứu bận lắm, em đừng đợi, có khi cả tuần anh mới về một lần.”
Nghe anh ta nói, tôi chỉ thấy mọi thứ giống như một hợp đồng, chẳng có chút cảm xúc nào. Rõ ràng anh ta cũng chỉ đang làm theo trách nhiệm, chứ chẳng hề mong muốn gặp tôi.
“Được, tôi cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng thôi, phiền anh dừng ở ngã tư phía trước.”
Tôi mỉm cười chỉ về phía trước. Anh ta có vẻ bất ngờ khi tôi muốn xuống xe sớm, hơi lúng túng hỏi:
“Chiều anh mới đi làm, em đi rồi thì anh biết làm gì?”
Tôi thầm nghĩ, tôi đâu quan tâm anh đi đâu, chẳng phải anh cũng chẳng muốn gặp tôi sao?
Lúc đọc lời thề kết hôn, trông anh ta còn gượng gạo hơn cả tôi. Anh nghĩ tôi mong ngóng anh lắm chắc?
“Phía trước có công viên, nhiều cụ ông đánh cờ lắm, nếu không biết đi đâu thì qua đó giải khuây cũng được.”
Tôi nở một nụ cười nhạt, mở cửa xe và bước xuống mà chẳng ngoái đầu lại. Chỉ khi đi bộ một đoạn xa, không còn nhìn thấy chiếc xe của anh ta nữa, tôi mới vẫy một chuyến xe buýt. Ngồi trên xe, điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn từ anh ta, chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Em giỏi lắm.” Tôi chẳng buồn trả lời. Thành thật mà nói, tôi hơi tiếc vì bệnh viện của anh ta lại ở quá xa công ty mình. Biết vậy lúc nãy tôi đã bảo anh ta chở thẳng tới công ty cho rồi. Từ ngày mang thai, cứ phải ngửi đủ thứ mùi trên xe buýt là tôi lại muốn nôn. Giận dỗi cho lắm, cuối cùng chỉ tự làm khổ mình mà thôi…
Kết thúc một ngày làm việc, tôi lại lên tàu điện ngầm, mất hai tiếng mới về tới căn hộ của anh ta. Khu này sang trọng, căn hộ rộng rãi kiểu Duplex với gác mái. Nội thất đơn giản, đúng như lời anh ta nói, chưa ai từng ở, khu vườn trên mái chỉ toàn đất trống, chẳng có lấy một bông hoa hay cọng cỏ. Căn nhà có đến năm phòng, phòng nào cũng rộng hơn phòng ngủ cũ của tôi nhiều.
Tôi nhắn hỏi anh ta: “Tôi nên ở phòng nào?”
Không thấy hồi âm. Anh ta không trả lời thì thôi, tôi tự chọn một phòng nhỏ trên tầng hai. Nhà lâu không có người ở nên tôi phải dọn dẹp mất cả tiếng đồng hồ, mệt rã rời. Không còn sức nấu nướng, tôi đặt cơm ngoài cho xong bữa. Đêm xuống, tôi ngồi đợi anh ta, đến tận nửa đêm vẫn không thấy về, tôi cũng chẳng hỏi nữa mà đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, chuẩn bị đi làm. Khi thay giày ở cửa, tôi nhận ra đôi dép lê của anh ta vẫn nằm nguyên chỗ cũ, chưa hề xê dịch. Lòng tôi chợt trùng xuống. Ngày thứ hai, thứ ba… suốt một tuần, đôi dép ấy vẫn bất động. Mỗi tối về nhà, tôi ngồi ở cửa, thay giày mà trong lòng ngổn ngang. Cuối cùng, tôi quyết định cất đôi dép đàn ông kia vào tủ giày. Đợi chờ một người chẳng muốn về nhà, thật chẳng có ý nghĩa gì.
Ngày nào cũng mất hàng tiếng đồng hồ trên tàu điện ngầm, tôi chẳng còn sức mà đi chợ nấu ăn, đành ăn cơm ngoài liên tục khiến bụng dạ khó chịu. Nhìn hộp cơm tiệm mà chỉ muốn bỏ đi. Cuối cùng, tôi xuống dưới mua một hộp sủi cảo đông lạnh về luộc tạm. Đúng lúc ấy, mẹ gọi video call, tôi vẫn đang đứng bếp.
“Con chỉ ăn mỗi cái này thôi à?” Mẹ lo lắng hỏi.
“Ngon mà mẹ.” Tôi cười xòa. Đơn giản, tiện lợi, sủi cảo đông lạnh đúng là cứu cánh cho dân văn phòng bận rộn như tôi.
“Ngon gì mà ngon, bây giờ con đâu chỉ lo cho mình con nữa, ăn uống qua loa thế này thì con lấy đâu ra chất cho đứa nhỏ?”
“Nó mới 14 tuần tuổi, còn bé như con cá thôi, cần gì nhiều chất.” Tôi phụng phịu đáp.
“Tiểu Cố đâu rồi? Vẫn chưa về nhà à?” Mẹ lại hỏi.
Không khí bỗng lặng đi. Tôi lạnh nhạt trả lời: “Anh ấy bận mà mẹ.”
Thú thật, lúc đầu anh ta không về tôi cũng buồn, nhưng dần rồi cũng quen, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm hơn.
“Người ta chẳng về thì con lấy chồng làm gì cho khổ?” Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi chỉ biết thở dài.
“Bác sĩ mà mẹ, ai cũng bận như vậy thôi.” Tôi cố gắng giải thích. “Con ổn mà, mẹ đừng lo cho con.”
“Cha với Trần Ngọc vẫn khỏe chứ mẹ?” Tôi chuyển chủ đề. Lúc nào tôi cũng gọi cả tên em gái trước mặt mẹ. Thực ra, ngày xưa khi mẹ sinh con thứ hai, tôi từng phản đối, nên vẫn giận dỗi không gọi em là “em”, thành ra cứ gọi thẳng tên Trần Ngọc mãi rồi quen.
“Cha con…” Mẹ tôi lắc đầu: “Từ hôm bàn chuyện cưới xin của con, cha con mất ngủ suốt.”
Nói xong, mẹ tôi bật khóc nức nở. Ngực tôi như bị ai bóp nghẹt, cảm giác nặng trĩu không thể diễn tả.
“Bà nói với con bé làm gì!” Cha tôi ngồi bên cạnh, trách mẹ.
“Tôi chỉ lo thôi mà, hai đứa con của tôi sao mà khổ thế...” Trong màn hình video, mẹ vừa khóc vừa bị cha tôi mắng.
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh hai người tranh cãi, lòng chỉ thấy buồn bã, không biết nên nói gì.
Một lúc sau, cha tôi cầm lấy điện thoại.
“Giai Giai.” Ông gọi tên tôi, giọng dịu dàng.
“Mẹ của Tiểu Cố không sang thăm con à?”
Tôi đáp: “Người ta cũng có gia đình riêng mà cha, qua đây làm gì đâu ạ?”
“Ừm…” Cha tôi thở dài: “Ở một mình có vất vả lắm không con?”
“Có gì đâu mà vất vả, cha lại quên tài nấu nướng của con rồi à!” Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Chỉ là dạo này không ăn được nhiều nên mới ăn tạm sủi cảo đông lạnh, vài hôm nữa khỏe hơn con sẽ tự nấu cơm tử tế.”
“Cha mẹ đừng lo cho con.”
“Được.” Cha tôi gật đầu, nhưng nét mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
“Nhà rộng lắm, mỗi mình con ở cũng buồn, khi nào rảnh cha mẹ vào thành phố chơi với con nhé.”
“Chuyện đó không tiện đâu.” Cha tôi gạt đi: “Con tự chăm sóc bản thân, có gì cứ nói với cha mẹ.”
“Dạ.”
Sau đó tôi kể cho cha nghe chuyện đi làm. Dù không hiểu nhiều về công việc của tôi, nhưng cha vẫn lắng nghe rất chăm chú.
Mỗi lần nghe xong, ông lại không quên dặn dò:
“Giai Giai à, chịu khó một chút cũng là phúc, rồi con sẽ thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi, cha tin con sẽ làm được. Là con gái cũng phải cố gắng, kết quả thế nào không quan trọng, miễn là con đã thử sức mình. Ngày trước con bảo không hợp với tiếp thị, nhưng cha thấy con làm rất tốt.”
Mỗi lần cha nghiêm túc khuyên nhủ, tôi lại thấy buồn cười. Cha chỉ là một công nhân, ngày nào cũng vác xi măng, cát đá, chẳng thể hiểu hết công việc của tôi. Nhưng ông luôn nghĩ cho tôi, thật lòng muốn tôi tốt hơn, nên tôi cũng lắng nghe ông nói.
Đến thứ Tư, tôi tới bệnh viện để siêu âm đo độ mờ da gáy cho thai nhi.
Bác sĩ Lưu vẫn nhiệt tình như mọi khi.
“Sao lần nào cô cũng đi một mình vậy? Chồng đâu rồi?” Cô ấy thấy tôi tự thanh toán, tự xếp hàng, chạy đi chạy lại nên không khỏi tò mò.
Chồng tôi? Tôi ngẩn ra vài giây, hai từ ấy nghe thật xa lạ.
“Anh ấy bận.” Tôi cười cho qua chuyện.
“Chồng cô làm gì mà bận đến mức chẳng đi khám thai cùng vợ được?” Bác sĩ Lưu vừa xem kết quả siêu âm vừa hỏi.
Tôi im lặng. Thực ra, không phải Cố Tiêu không có mặt ở bệnh viện, mà là anh ta chẳng muốn đi cùng tôi. Đến gặp mặt còn tránh, nói gì đến chuyện đi khám thai. Nếu có thể quay lại hôm họp lớp ấy, chắc anh ta cũng chẳng muốn gặp tôi nữa.
“Đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh.” Bác sĩ Lưu chỉ vào tấm phiếu, cười nói: “Nhìn xem, trông bụ bẫm đáng yêu chưa này!”
Tôi nhìn hình ảnh bé xíu trên màn hình siêu âm, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Một sinh linh nhỏ bé, kỳ diệu biết bao. Dù chỉ là một khối nhỏ xíu, tôi vẫn có thể nhận ra hình dáng tay chân, cái đầu tròn trịa chiếm gần hết cơ thể.
“Một tuần nữa là có thể đi sàng lọc rồi, nhớ đừng quên nhé.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Lưu nhiều ạ.” Tôi chân thành đáp.
“Ôi, cảm ơn gì chứ, bác sĩ Cố cũng quan tâm cô lắm đấy. Gặp tôi là lại hỏi thăm tình hình của cô. Có khi anh ấy còn nhớ rõ hơn cả tôi ấy chứ.”
“Ơ…”
“Chắc hai người thân lắm nhỉ.” Bác sĩ Lưu cười: “Bác sĩ Cố bình thường lạnh lùng lắm, chưa từng thấy anh ấy quan tâm ai như vậy. Hồi trước chị gái anh ấy sinh ở bệnh viện này mà anh ấy còn chẳng để ý, mãi hôm sau mới biết chị mình vừa sinh xong.”
“Ohh…” Tôi lặng lẽ suy nghĩ rồi đáp: “Được, nếu có dịp gặp thì tôi sẽ cảm ơn anh ấy.”
“Ừm.” Bác sĩ Lưu kéo tay tôi ra ngoài: “Hay là bây giờ đi luôn cũng được, tôi vừa tan ca, tiện thể dẫn cô đi gặp anh ấy.”
“Thôi, để hôm khác cũng được…” Tôi thực sự không muốn chạm mặt Cố Tiêu, gặp rồi lại thêm ngượng ngùng.
“Cứ đi đi, thật ra tôi cũng muốn kiếm cớ gặp anh ấy.” Lưu Thiến ngượng ngùng thú nhận: “Tối nay bệnh viện có team building, tôi định hỏi anh ấy có tham gia không, nếu anh ấy bảo không thì tôi cũng khỏi đi luôn.”
Team building? Thì ra cuộc sống của họ cũng chẳng bận rộn như tôi tưởng. Anh ta đâu phải lúc nào cũng bận, chỉ là không muốn về nhà, không muốn gặp tôi mà thôi. Tôi cũng tò mò muốn biết nơi này có gì mà hấp dẫn đến mức anh ta thích ở lại bệnh viện hơn là trở về.
Tôi theo chân bác sĩ Lưu đến phòng làm việc của Cố Tiêu. Đúng giờ nghỉ trưa, phần lớn điều dưỡng đã đi ăn, trong phòng chỉ còn vài bác sĩ ngồi ăn cơm hộp và trò chuyện rôm rả. Mặc dù tất cả đều mặc blouse trắng, chỉ liếc qua là tôi nhận ra anh ta ngay. Cố Tiêu ngồi tựa lưng vào sofa, có lẽ vừa ăn xong, hộp cơm vẫn còn đầy, chắc đồ ăn bệnh viện không hợp khẩu vị. Anh ta đặt điện thoại bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, râu mọc lún phún sau một tuần không gặp. Chỉ vì anh ta nhắm mắt nên tôi mới dám nhìn lâu như vậy. Ai ngờ chưa đầy hai giây sau, anh ta bất ngờ mở mắt, tôi giật mình, chưa kịp né tránh đã đỏ mặt xấu hổ.
“Sao mọi người không xuống căn tin mà cứ ăn cơm hộp mãi thế?” Lưu Thiến cười hỏi.
“Chán căn tin rồi.”
“Cơm hộp cũng chẳng ngon lành gì.”
“Đời thật bế tắc…”
Một nhóm người thi nhau than vãn.
“Cơm hộp sao đủ chất bằng cơm căn tin.” Lưu Thiến đùa, “Chán thì kiếm bạn gái về nấu cho mà ăn.”
“Làm gì có thời gian tìm bạn gái, ngày nào cũng dính chặt ở bệnh viện.”
“24 tiếng thì 20 tiếng ở đây rồi, có muốn cũng chịu.”
…
Tiếng cười nói rôm rả vang lên. Tôi đứng ngoài cửa nghe họ trò chuyện, còn Cố Tiêu thì từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi mất tự nhiên, đành dịch sang một bên tránh ánh nhìn ấy.
“Cố Tiêu, tối nay anh có đi team building không?” Lưu Thiến hỏi.
Tôi cũng tò mò, ngẩng lên nhìn anh ta, lại bắt gặp ánh mắt anh ta đang hướng về phía mình. Sao cứ nhìn tôi mãi thế, trên mặt tôi có đáp án gì à?
“Để xem đã.” Giọng anh ta khàn khàn, nghe có vẻ mệt mỏi. Có lẽ lại vừa thức trắng đêm qua.
“Ừ.” Lưu Thiến hơi thất vọng, rồi như nhớ ra điều gì, kéo tôi vào phòng: “Giai Giai, vào đây chào hỏi mọi người đi.”
Tôi miễn cưỡng bước vào.
“Đây là ai vậy?”
“Em gái bác sĩ Lưu à? Dễ thương quá!”
“Làm quen đi!”
Mấy bác sĩ nam lập tức bỏ hộp cơm xuống, nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi hơi ngượng, cố gắng mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là Trần Giai.”
“Chào nhé, anh là Trần Kiến Vĩ.” Một bác sĩ bên phải chìa tay muốn bắt tay tôi. Tôi liếc sang Cố Tiêu, thấy mặt anh ta tối sầm lại.
“Thôi thôi.” Lưu Thiến cười, kéo tay bác sĩ kia lại: “Cô ấy là bạn đại học của bác sĩ Cố đấy.”
“Cố Tiêu, cậu có bạn xinh thế này mà giấu kỹ quá!”
“Em gái, anh là…” Lại một bác sĩ nữa định bắt chuyện với tôi. Cả nhóm lao nhao cả lên.
Bất ngờ, Cố Tiêu đứng dậy, cầm hộp cơm chen vào giữa tôi và bác sĩ nam kia, dừng lại một chút rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Cô ấy đang mang bầu, các ông đừng có mơ tưởng nữa.”
Tôi: !
Mang thai đâu phải chuyện gì phải giấu, nhưng bị anh ta nói thẳng ra giữa đám đông thế này, tôi cũng thấy ngại ngùng. Nhìn mấy bác sĩ nam vội vàng thu tay lại, tôi chỉ biết xấu hổ cúi đầu, lấy chân di di xuống sàn.
“Ôi, không ai nhận ra luôn ấy!”
“Nhìn cô ấy nhỏ nhắn thế, ai mà biết được.”
“Em đừng để ý nhé.”
“Đúng đấy, ba tháng rồi còn gì.” Lưu Thiến cười rồi quay sang thì thầm với tôi: “Đám đàn ông này cứ gặp gái xinh là mắt sáng rực lên, suốt ngày quanh quẩn ở bệnh viện mà.”
“Không sao đâu.” Tôi đáp lại, thấy cũng bình thường.
“Tìm anh có chuyện gì à, ra đây nói.” Cố Tiêu đứng ở cửa lên tiếng.
Tôi ngạc nhiên: Ai bảo tôi tìm anh ta chứ?
“Tôi chỉ tiện đường ghé qua thôi.” Tôi cười nhạt, thấy anh ta có vẻ không vui nhưng tôi cũng chẳng bận tâm. Nói xong, tôi chào bác sĩ Lưu: “Tôi về trước nhé.”
“Chúc mọi người ăn ngon, vất vả rồi.” Tôi vẫy tay với mấy bác sĩ rồi quay người rời đi. Cố Tiêu cũng không nói gì thêm, chỉ tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác ngoài hành lang.
Tôi bước vào thang máy, anh ta cũng lặng lẽ đi theo. Không nhìn tôi, cũng chẳng mở lời. Không ai nói với ai, tôi cũng quyết im lặng đến cùng. Một lúc sau, anh ta cúi xuống hỏi: “Hôm nay em kiểm tra gì thế?”
Ồ, hóa ra anh ta vẫn nhớ mình có con. Tôi cười nhạt: “NT.”
“Có vấn đề gì không?”
“Không.”
Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng. Tôi nhớ hồi còn yêu nhau, anh ta cũng ít nói như vậy, toàn là tôi phải xoay đủ kiểu để bắt chuyện. Nhưng giờ thì tôi chẳng muốn tự làm khổ mình nữa. Nếu anh ta lạnh nhạt, tôi cũng chẳng cần phải cố gắng làm gì. Đời đã đủ vất vả rồi, chẳng mong ai dỗ dành, tự mình còn chưa vui nổi, sao phải tự làm khổ bản thân?
Anh ta cứ thế lặng lẽ đi sau tôi đến tận trạm xe buýt. Vẫn không nói gì.
“Hồi trước em bảo đi xe buýt khó chịu mà?” Anh ta nhìn xe đông nghịt người, cau mày.
“Tôi cũng thấy đi làm mệt lắm, nhưng vẫn phải đi thôi.” Tôi bình thản đáp rồi lên xe buýt. Anh ta đúng là thiếu gia, chẳng hiểu gì về khổ cực của người thường. Tôi không lái BMW chẳng lẽ do thích chắc? Lương mỗi tháng 4.500 tệ, cộng thêm trợ cấp cũng chưa đến 7.000, thuê nhà hết 1.500, chi tiêu hết 2.000, còn lại 3.500 tệ, gửi mẹ 2.000, còn phải đi khám thai, tiết kiệm được mấy trăm đã là may.
Anh ta hỏi tôi sao lại đi xe buýt? Đơn giản vì tôi không có tiền. Từ ngày “chiến tranh lạnh”, tôi chẳng ngại đòi tiền anh ta nữa. Đang nghĩ miên man thì điện thoại báo tin nhắn Wechat: chuyển khoản 3.000 tệ. Là Cố Tiêu gửi. Tôi ngập ngừng vài giây rồi vẫn nhận tiền. Thật ra, nhận tiền thế này cũng chẳng hay ho gì, nhưng cuộc đời dạy tôi rằng: phải sống được đã rồi mới nói đến tự trọng. Ít ra anh ta vẫn giữ lời, mỗi tháng chuyển cho tôi 3.000 tệ.
Tôi nhắn lại một câu nịnh: “Cảm ơn.”
Anh ta không trả lời nữa.
Tối đó, tôi phải đi ăn cùng khách hàng. Xong việc cũng đã muộn, tôi mệt mỏi trở về căn hộ một phòng ngủ thuê tạm. Nhà nhỏ thôi nhưng lại khiến tôi thấy dễ chịu. Nằm trên giường, tôi nghĩ: mình có chỗ ở ổn thế này, sao phải chuyển về căn nhà rộng kia làm gì? Ở đây tung tăng tự do, về bên kia thì nhà to mà chỉ có mình, ăn uống, giặt giũ, ngủ cũng chỉ một mình, mất công dọn dẹp. Thế là tôi quyết định ngay mai sẽ dọn đồ về đây.
Gần nửa đêm, tôi vẫn đang nấu cơm để mai mang đi làm. Gần đây tôi không ăn nổi cơm ngoài nên tối nào cũng tranh thủ nấu trước. Xong xuôi, tôi nằm nghỉ thì thấy tin nhắn của Cố Tiêu:
“Sao em không ở nhà vậy?”
Tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước. Anh ta về nhà rồi sao? Đúng là chuyện hiếm.
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nhắn lại: “Tôi ở bên này, không qua đâu.”
Anh ta trả lời gần như ngay lập tức: “?”
Tôi hít sâu, giờ anh ta còn kiệm lời đến mức chỉ gửi một dấu chấm hỏi.
“Mệt.” Tôi bắt chước, nhắn lại đúng một chữ.
Anh ta im lặng không nhắn gì nữa. Tôi buồn ngủ quá nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm.
Hôm sau tan làm, tôi xách một túi vải về nhà Cố Tiêu. Tôi thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi thì…
Cửa mở ra. Là mẹ của Cố Tiêu.