Chương 5: Ngôi nhà

Khi tỉnh giấc, tôi phát hiện bên cạnh đã vắng bóng người. Bước ra phòng khách, tôi bắt gặp vài tấm thảm xốp được trải trên sàn, còn anh ta thì đi chân trần, ngồi xổm ghép từng miếng lại với nhau. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên vai anh ta, khiến tôi bất giác ngẩn ngơ. Thời gian như quay ngược về tám, chín năm trước.

Hồi ấy, tôi còn là sinh viên năm nhất. Vì chuyện của em gái mà tôi từng làm ầm ĩ với bố mẹ.
“Con bé là do mẹ sinh ra, giờ nó như vậy, mẹ khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Tại sao mẹ lại sinh thêm nó làm gì?” Tôi gào lên trong điện thoại với mẹ.
Mẹ tôi nghẹn ngào: “Mẹ cũng không biết nữa, lúc mới sinh, nó đáng yêu lắm… Sao lại thành ra thế này?”
“Mẹ hỏi con phải làm gì, con cũng chẳng biết! Con mới 19 tuổi, làm sao biết phải xử lý thế nào bây giờ?” Tôi vừa ngồi ở sân bóng rổ vừa khóc, vừa gọi cho mẹ.
“Bác sĩ bảo không chữa khỏi được, cả đời này cứ như vậy thôi. Giai Giai, mẹ hối hận lắm, mẹ không nên nghe người ta mà sinh con thứ hai, bác sĩ còn bảo em con khó sống tới 20 tuổi…”
“Hối hận thì đã muộn rồi!” Tôi dập máy. Ngồi một mình, tôi vừa giận vừa bất lực, cảm thấy mọi thứ thật bế tắc.

Tôi vẫn nhớ như in, hồi Trần Ngọc mới chào đời, tôi ghét em vô cùng, chỉ mong em biến mất. Nhưng em nhỏ xíu, mỗi khi tôi định cáu gắt thì em lại cười toe toét với tôi. Tôi mắng: “Đồ ngốc!” nhưng em chỉ biết cười, bàn tay bé xíu cứ nắm lấy tay tôi không chịu buông, khiến tôi không thể nào ghét nổi đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi ấy.

Miệng thì luôn nói ghét em, nhưng sau lưng lại lén chơi đùa để em vui, hay hái những bông hoa nhỏ em thích, đi đâu thấy món gì đẹp cũng muốn mua cho em. Tôi từng trách em đã cướp đi tình yêu của cha mẹ, nhưng cũng mong em lớn lên để có thể cạnh tranh công bằng với mình. Nhưng làm sao tôi biết được em lại thật sự là “đồ ngốc”, làm sao biết được em sẽ chẳng thể sống lâu như những đứa trẻ khác.

Chiều hôm đó, tôi ngồi khóc mãi ở sân bóng rổ, không thể hiểu nổi số phận. Ngẩng đầu lên, tôi bất ngờ nhìn thấy Cố Tiêu – khi ấy tôi còn chưa biết anh ta là ai. Anh cùng vài sinh viên y khoa vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đi ngang qua sân bóng. Họ chẳng để ý đến tôi. Được một đoạn, Cố Tiêu bỗng dừng lại, ngồi xổm xuống đất, mấy bạn cùng lớp cũng vây quanh. Tôi nhìn kỹ mới biết họ đang cấp cứu cho một chú chim nhỏ rơi từ trên cây xuống.

Tôi vừa tò mò vừa buồn cười, nghĩ bụng: chim rơi lâu thế rồi, làm sao cứu nổi?
Vậy mà, một tràng pháo tay vang lên, chú chim nhỏ lảo đảo đứng dậy, rồi bất ngờ vỗ cánh bay đi. Tôi sững sờ, không tin nổi vào mắt mình. Nhóm sinh viên y ấy đã làm nên điều kỳ diệu cho một sinh mệnh nhỏ bé, khiến tôi bỗng cảm thấy cuộc đời vẫn còn hy vọng. Sau này tôi mới biết tên anh ta – Cố Tiêu. Tên anh thường xuyên xuất hiện trên confession của trường…

Nhớ lại chuyện cũ, mắt tôi lại cay cay. Tôi vội quay đi lau nước mắt.

“Em dậy rồi à?” Cố Tiêu cũng nhận ra tôi, nhưng không ngoảnh lại, vẫn tiếp tục ghép thảm.
“Anh trải mấy cái này làm gì vậy?” Tôi lấy lại bình tĩnh, cố che giấu cảm xúc.

“Sàn nhà trơn lắm, sau này bụng em lớn đi lại không an toàn.” Anh ta nhẹ nhàng đáp, “Con còn nhỏ cũng dễ bị ngã.”
Anh ta vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng tôi nhận ra trong lời nói là sự quan tâm lo lắng.

“Cũng chưa đến mức nhanh thế đâu.” Tôi ngồi xuống sofa, cầm điện thoại nghịch.
“Anh biết,” anh ta nói, “nhưng đâu phải lúc nào cũng rảnh, tranh thủ lúc này làm trước cho chắc.”

“Ừ.” Anh ta đáp, ánh mắt vẫn chuyên chú vào công việc. Tôi hiểu mà, anh ta luôn bận rộn. Thật ra, tôi chẳng mong cầu gì quá lớn lao. Tôi chưa từng nói với anh ta rằng tôi không cần anh lúc nào cũng ở bên, không cần anh phải quanh quẩn cạnh tôi mọi phút giây. Chỉ cần thỉnh thoảng anh trở về, dù chỉ là những việc nhỏ nhặt, tôi cũng đã cảm động lắm rồi.

Tôi cũng chưa bao giờ nói với anh rằng tôi thực sự muốn sinh một cô con gái giống anh, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Tôi cũng không kể cho anh nghe suốt những năm qua tôi chẳng thể nào quên được anh. Tôi sợ nếu nói ra sẽ khiến anh sợ hãi. Thôi thì cứ bình thường, vô tư thế này là đủ rồi.

Khi về đến nhà, bắt gặp Cố Tiêu, cha tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Cha.” Tiếng gọi của Cố Tiêu vang lên rành rọt.
“Ừ.” Cha tôi đáp, có chút lúng túng, nhưng khi xách túi đồ giúp tôi, tôi thấy mắt cha đã đỏ hoe. Chắc cha đang rất hạnh phúc.

Ba người chúng tôi cùng lái xe về quê. Ban đầu, cha tôi còn giữ ý, chưa dám nói nhiều. Cố Tiêu vốn lạnh lùng, nhưng không phải kiểu không biết bắt chuyện.
“Nhà kia trông đẹp nhỉ.” Anh ta chỉ vào một căn biệt thự bên đường làng.
“Mới xây mấy năm nay thôi, trước là nhà đất, sau trận động đất bị sập nên họ xây lại.” Cha tôi bắt đầu kể: “Mấy năm mà thay đổi nhiều lắm, con nhìn bên kia kìa, trước là cái hồ, trẻ con cả làng hè nào cũng ra đó tắm, giờ thành đường cao tốc rồi.”
“Thật ạ?” Cố Tiêu nhìn tôi, ánh mắt đầy hứng thú: “Hồi nhỏ Giai Giai cũng từng ra đó chơi phải không ạ?”
“Có chứ, có lần đi tắm còn bị lấy mất quần áo, phải ngâm nước mãi, đến khi người trong làng biết chuyện mới bảo tôi mang quần áo ra cho nó.” Cha tôi kể lại chuyện cũ rành rọt.

Mặt tôi đỏ bừng.
“Thật không? Khi đó cô ấy mấy tuổi rồi?” Cố Tiêu cố nhịn cười.
“Tầm 5, 6 tuổi thôi.” Tôi đáp qua loa.
“Lớp 6 mà, sao lại 5, 6 tuổi được? Phải là 12 tuổi chứ.” Cha tôi chỉnh lại.
Tôi: …
“Cha…”
“12 tuổi, cũng lớn rồi đấy.” Cố Tiêu ngồi ghế lái, cười không nhịn nổi. Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Suốt quãng đường, chủ yếu là cha tôi kể chuyện tôi hồi nhỏ cho Cố Tiêu nghe, còn anh ta thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi han, cười cười. Tôi cảm giác mình như người thừa, hai người họ nói chuyện rôm rả chẳng cần đến tôi. Nhắc tới chuyện tuổi thơ, họ có thể tám chuyện cả ngày không hết.

Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa tối nhưng chẳng thấy Trần Ngọc đâu.
“Con bé Ngọc đâu rồi?” Cha tôi hỏi.
Mẹ tôi lảng tránh: “Ở trong phòng chứ đâu.”
“Đến giờ ăn rồi còn trong phòng làm gì, gọi nó ra ăn đi.” Cha tôi nói rồi định đi gọi em. Mẹ tôi càng lúng túng hơn.

Tôi cảm nhận có điều gì đó bất thường.
“Mọi người rửa tay đi, để con gọi em ra.” Tôi cầm lon sữa Wangzai, cùng mẹ vào phòng Trần Ngọc.

“Trần Ngọc, mở cửa đi, chị đây.” Tôi gõ cửa.
Cửa chậm rãi hé mở, chỉ một khe nhỏ. Bình thường, mỗi lần tôi mang sữa Wangzai về, em sẽ vui lắm. Nhưng do tổn thương não, dù đã 10 tuổi, nhận thức của em chỉ như đứa trẻ lên hai, không nói được.

Tôi đẩy cửa vào, thấy em gái co mình ở một góc, trông rất sợ hãi. Tôi đưa sữa cho em nhưng em cũng chẳng buồn đón lấy. Chưa bao giờ tôi thấy em như vậy.
Tôi quay sang mẹ: “Có chuyện gì thế mẹ?”

Mẹ tôi im lặng, liếc ra ngoài rồi mới khẽ nói: “Gã đàn ông độc thân trong làng… em con…”
Tôi nhìn Trần Ngọc, dù trí tuệ không phát triển nhưng thân hình đã cao gần 1m60, mặt mũi thanh tú, vóc dáng cũng…
Một ý nghĩ thoáng qua, tim tôi đập thình thịch.

“Chỉ đánh thôi à, còn chuyện gì khác không mẹ?” Tôi hạ giọng hỏi, cố giữ bình tĩnh. Mẹ tôi rõ ràng hoảng loạn, vội đưa tay bịt miệng tôi: “Còn… còn nữa…”
“Mẹ nói thật đi!” Tôi gặng hỏi.
“Con bé còn bị sàm sỡ một chút.” Vừa thốt ra, nước mắt mẹ tôi đã lã chã rơi. Ngọn lửa giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội.

“Đừng nói với cha con nhé, ông ấy mà biết chắc chắn sẽ làm ầm lên, con bé sẽ sống sao đây, rồi còn thể diện gia đình…”
“Cũng đừng để Tiểu Cố biết, nó sẽ nghĩ gì về em con, nghĩ gì về con…”
Mẹ túm lấy tay tôi, vừa khóc vừa nài nỉ tôi giữ kín chuyện này. Nghe mẹ nói, tôi hiểu người đàn ông kia chỉ mới sàm sỡ, nhưng mẹ cũng cam đoan sẽ không có lần thứ hai. Nhìn mẹ đau lòng mà vẫn phải nhẫn nhịn, tôi thấy tim mình đau như cắt.

Tôi cố nén cảm xúc, mãi sau mới cùng mẹ ra ngoài ăn cơm, rồi lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn. Suốt bữa tối, tôi không nói một lời nào.
Ăn xong, nhân lúc Cố Tiêu đi tắm, tôi bảo cha là mình ra ngoài đi dạo. Trước khi đi, tôi lấy một cây gậy ở nhà. Ngày trước tôi rất sợ phải ra đường vào buổi tối, nhưng bây giờ, quãng đường 100 mét từ nhà tôi đến nhà gã đàn ông kia tối om cũng chẳng khiến tôi nao núng.

Người đàn ông độc thân đó đã ngoài 50. Trước đây tôi vẫn nghĩ ông ta là người thật thà, chất phác, mỗi lần đi ngang qua nhà tôi đều chào hỏi lễ phép. Đến nơi, thấy tôi đứng trước cửa, ông ta run rẩy đến mức làm rơi cả đôi đũa trên tay.

“Giai Giai về rồi à.” Ông ta cố nở nụ cười giả lả.
“Ừ.” Tôi cười nhạt, bước từng bước tới: “Nấu món gì mà thơm thế?”
“Vừa xào thịt lợn với ớt xanh thôi, nhà chật lắm, cháu ngồi đi.” Ông ta khách sáo kéo ghế, lau cho tôi. Tôi vẫn đứng nguyên, không nhúc nhích.

Bề ngoài ông ta vẫn tỏ ra chất phác như xưa. Tôi không thể hiểu nổi, người mà tôi từng kính trọng lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật quá sức tưởng tượng.

“Mấy hôm trước Trần Ngọc có sang nhà chú không?” Tôi hỏi thẳng.
Ông ta khựng lại: “Ừ, nó sang xin kẹo.” Ánh mắt ông ta lảng tránh.
Dáng ông ta thấp nhỏ, còn tôi cao 1m65, đứng cạnh ông ta tôi còn cao hơn.

Bốp!
Tôi giơ tay tát ông ta một cái đau điếng. Ông ta sững sờ, không kịp phản ứng. Đến khi tỉnh lại, ông ta trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận.

“Giai Giai, mày làm cái gì thế hả!” Ông ta gào lên.
“Không có gì.” Tôi cười nhạt, nói: “Lần sau em gái tôi đến xin kẹo thì đừng cho nó vào nhà nữa.”
“Mày à, tao cho em mày kẹo thì có gì sai!” Ông ta gần như muốn lao vào tôi. Tôi biết ông ta thấy mất mặt khi bị đánh.

“Sai hay không, chính ông biết rõ. Tôi cảnh cáo, nếu còn dám động vào con bé, tôi sẽ cho ông vào tù.”
“Mày nói bậy bạ gì thế! Không tin thì tao gọi cả làng đến phân xử!” Ông ta trừng mắt, giận dữ.
“Tôi điên rồi đấy! Nếu ông còn khiêu khích, tôi đốt nhà ông luôn. Loại người như ông, ăn trợ cấp xã hội còn chưa đủ, còn dám làm chuyện bẩn thỉu!”
“Mày tự chuốc lấy đấy nhé!” Ông ta lao tới định đánh tôi.

Đúng lúc ấy, một lực mạnh kéo tôi về phía một lồng ngực ấm áp, một bàn tay vững chãi giữ chặt lấy tay ông ta. Hơi thở quen thuộc phía sau lưng khiến tôi nhận ra—Cố Tiêu!

“Cậu là ai?” Gã đàn ông đau đớn, miệng không ngừng cầu xin.
“Chồng cô ấy.” Cố Tiêu siết chặt hơn, khiến ông ta phải rơm rớm nước mắt.
“Cậu buông ra đi, hai người bắt nạt tôi… Là vợ cậu đánh tôi trước đấy!”

“Tôi không thấy gì cả.” Cố Tiêu điềm tĩnh đáp, “Tôi chỉ thấy ông định đánh cô ấy.”
“Tôi còn chưa kịp ra tay mà!” Gã đàn ông tức tối dậm chân.
“Nếu ông mà đánh rồi thì chắc tay ông không còn lành lặn đâu.” Cố Tiêu lạnh lùng đẩy ông ta ngã dúi dụi xuống đất.

Lúc này, gã bắt đầu khóc lóc, than vãn không ngừng. Tôi cũng chẳng buồn giữ thể diện cho gã, liền xách ghế ném qua: “Tôi cảnh cáo, sẽ không có lần sau đâu.”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi đó, Cố Tiêu lặng lẽ đi cùng tôi. Suốt quãng đường về, tôi không dám nói gì với anh ta, sợ anh sẽ hỏi. Những góc khuất xấu hổ, yếu đuối ấy, tôi không muốn để anh nhìn thấy. Trước mặt anh, tôi đã đủ nhỏ bé rồi, tôi không muốn càng thêm tủi hổ.

Anh ta cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đi bên tôi. Được nửa đường, anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng. Tôi vùng vẫy nhưng anh vẫn ôm chặt, vùi đầu tôi vào ngực, bàn tay dịu dàng vỗ về như muốn an ủi.

“Anh sẽ không hỏi đâu, đừng sợ.”
“Em đừng đi một mình nữa nhé, anh sợ không đến kịp.”
Giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu khiến nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi.

Tôi khóc đến mệt lả, trời cũng đã khuya. Anh ngồi xuống, cõng tôi về nhà. Tôi không còn chống cự, chỉ biết tựa vào lưng anh, từng bước trở về. Cảm giác ấy khiến tôi nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần ốm đau, cha đều cõng tôi đi bệnh viện giữa đêm tối. Nhưng từ khi có Trần Ngọc, cha không còn cõng tôi nữa, mà chuyển sang cõng em bé suốt đêm khi em khóc nhè. Giờ tôi đã 28 tuổi, Trần Ngọc cũng lên 10, còn cha thì đã già, lưng cũng yếu đi nhiều. Tôi chỉ biết thở dài, tiếc nuối vì thời gian chẳng thể quay ngược.

Về đến nhà, Cố Tiêu ngủ ngoài phòng khách, còn tôi cả đêm trằn trọc không yên. Sáng sớm, khi anh chuẩn bị đi làm, tôi vẫn còn ngủ, anh vào phòng khẽ đặt một nụ hôn lên trán tôi:
“Anh đi đây, ở nhà đợi anh nhé.”
Chỉ một câu đơn giản mà tôi không sao ngủ lại được. “Ừm.”
Tiếng xe ô tô nổ máy dưới nhà báo anh đã rời đi. Anh vừa đi, tôi đã thấy nhớ. Nghĩ lại, lẽ ra tôi nên nói: “Lái xe cẩn thận.”
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, mà tôi lại chẳng thể thốt ra. Lòng tự trọng ngốc nghếch của tôi.

Tôi lặng lẽ dậy phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa. Nhìn Trần Ngọc, thấy mẹ lấy hết chăn mền ra giặt phơi nắng, cha thì ra đồng nhổ cỏ, kiểm tra đường ống nước, thay bóng đèn ngoài hiên, đổi luôn cả ổ khóa cửa thành loại chắc chắn hơn.

Cuối cùng, vì dụ được ăn ngon, Trần Ngọc cũng chịu ra khỏi phòng. Em vẫn thích bắt côn trùng ngoài sân, rồi nhét vào tay tôi: “Chị.”
“Loại này không cắn đâu, còn loại này cắn đau thôi, không độc.” Tôi chỉ cho em cách phân biệt từng loại.
“Con này độc, không được bắt nhé.” Tôi chỉ vào con ong sừng. Em nhìn chăm chú, tưởng đã hiểu, nhưng rồi lại gom hết côn trùng nhét vào tay tôi, cười toe toét.

Tôi định mắng, nhưng cuối cùng chỉ xoa đầu em: “Nhớ nhé, chỗ nào quần áo che kín thì tuyệt đối không để ai chạm vào, ai dám động vào, chị về sẽ bẻ gãy tay người đó.”
Em dường như hiểu, nhưng không nói gì, lại tiếp tục chơi với côn trùng. Tôi chỉ biết thở dài, lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Sáng hôm sau, tôi cùng cha quay lại thành phố.

Mọi thứ vẫn lặp lại như thường lệ. Sáng nào tôi cũng dậy sớm, bắt tàu điện ngầm đi làm, ăn uống qua loa rồi lại trở về nhà, kết thúc ngày bằng giấc ngủ. Tôi thấy mình chẳng khác gì một chiếc đồng hồ báo thức được lập trình sẵn, cứ đến giờ là lại tự động vận hành. Cố Tiêu vẫn chưa quay về, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm tôi vào buổi tối, đôi khi là những dòng tin ngắn ngủi lúc đêm muộn. Chỉ một chút thay đổi nhỏ như vậy cũng đủ khiến tôi cảm thấy cuộc sống này vẫn còn chút hy vọng.

Tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu về các kiến thức mang thai, rồi dạo quanh các trang mua sắm, liệt kê đủ thứ đồ dùng cho em bé. Tháng này mua gì, tháng sau mua gì, chia nhỏ từng khoản vì tiền tiết kiệm không thể mua hết một lúc. Riêng chuyện chọn sách vẫn còn lưỡng lự, định đợi Cố Tiêu về hỏi ý kiến.

Một buổi chiều bình thường, tôi lại bắt tàu điện ngầm đến điểm chấm công ở cửa hàng khác. Đột nhiên, điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ bệnh viện.
“Cô là Trần Giai phải không?”
“Vâng.”
“Kết quả sàng lọc Down của cô có nguy cơ cao, cô mau tới bệnh viện lấy kết quả nhé.”
(Chú thích: Nguy cơ cao sàng lọc Down nghĩa là thai nhi có thể mắc các bệnh di truyền bẩm sinh.)

Một câu nói ngắn ngủi mà như sét đánh ngang tai. Tôi đứng chết lặng giữa ga tàu điện ngầm, mặc cho từng chuyến tàu lướt qua, đám đông chen chúc đi lại mà tôi vẫn không nhúc nhích. Khi nhận ra thì túi xách đã rơi xuống đất, tôi như người mất hồn, lặng lẽ nhặt từng món đồ rơi vãi. Lòng tôi chưa bao giờ đau đớn đến thế.

Lần đầu tiên, tôi lao ra khỏi ga tàu, vội vã bắt taxi đến bệnh viện. Ngồi trên xe, tôi chỉ mong tài xế chạy nhanh hơn nữa, dù trong thâm tâm biết rõ, có nhanh đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật. Nhưng trước khi có kết quả chính thức, tôi vẫn nuôi một chút hy vọng mong manh.

Cuối cùng cũng tới nơi, tôi do dự rất lâu rồi mới dám nhận kết quả.
Trên tờ giấy ghi rõ: “Nguy cơ sàng lọc Down: cao.”
Tên tôi, kết quả của tôi, mọi thứ đều đúng – như một dấu chấm hết lạnh lùng. Trái tim tôi như bị ai xé toạc.

Ngồi lặng trên ghế chờ ở bệnh viện, cầm tờ giấy kết quả mãi không buông, tôi vẫn quyết định tìm Cố Tiêu ở phòng cấp cứu.
“Bác sĩ Cố có ở đây không?” Tôi hỏi một điều dưỡng.
Phòng cấp cứu lúc ấy hỗn loạn, chị điều dưỡng vội vã đáp: “Cô tìm bác sĩ Cố làm gì? Anh ấy đang trong phòng mổ, cứu bệnh nhân.”
Tôi nhìn quanh, thấy mọi người đều bận rộn, hết người này đến người khác được đưa vào, tiếng khóc, tiếng la hét vang lên không ngớt.
“Không có gì đâu ạ.” Tôi lắc đầu, rồi lặng lẽ rời đi.

Tôi nghe nói vừa có vụ tai nạn liên hoàn trên đường Tân Kiều, chắc Cố Tiêu sẽ còn bận nhiều ngày nữa. Tự mình gọi xe trở về nhà, tôi thay giày rồi ngồi thẫn thờ trên sàn. Khi cha tôi về, thấy tôi ôm đầu ngồi co ro dưới đất, ông vội đỡ tôi dậy, lo lắng hỏi:
“Cãi nhau với ai à?”
Tôi lắc đầu.
“Hay là công việc có chuyện gì?”
Tôi lại lắc đầu.
“Có chuyện gì thế con? Đừng làm cha sợ.” Cha tôi chẳng kịp thay đồ, chỉ ôm tôi thật chặt.

“Cha, kết quả sàng lọc Down của con báo nguy cơ cao.” Tôi nghẹn ngào nói.
“Thế nghĩa là sao?”
“Có thể đứa trẻ sẽ giống như… như Trần Ngọc.”
Cha tôi chết lặng, lần đầu tiên tôi thấy ông ngồi sụp xuống, không nói nổi một lời. Ông tháo chiếc mũ bảo hộ ra, đặt sang một bên, lặng lẽ lau nước mắt. Khi ông ngẩng đầu lên, nước mắt đã lăn dài trên gương mặt già nua ấy.

Tôi thực sự choáng váng. Trong ký ức của tôi, từ nhỏ đến lớn, cha tôi cùng lắm chỉ nhíu mày, tôi chưa từng thấy ông rơi nước mắt. Ngay cả khi mẹ đòi ly hôn, hay khi Trần Ngọc mắc bệnh, ông cũng không khóc. Thậm chí lúc bác sĩ kết luận Trần Ngọc sẽ không thể tự lo cho mình suốt đời, cha tôi vẫn vững vàng như một ngọn núi, lặng lẽ gánh vác tất cả. Ông luôn là điểm tựa, là người che chắn cho cả nhà, năm này qua năm khác không hề lay chuyển. Vậy mà bây giờ, ông lại bật khóc vì đứa con của tôi, khóc như một đứa trẻ. Nhìn cảnh đó, tim tôi đau nhói. Nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết cách nào an ủi ông, chỉ có thể ngồi lặng im bên cạnh.

Một lúc sau, cha lau nước mắt, đứng dậy. “Dậy đi con.” Ông cúi xuống kéo tôi lên. Tôi không muốn đứng, ông lại kiên nhẫn đỡ tôi dậy.
“Giai Giai, trên đời này không có thử thách nào mà con không thể vượt qua.”
Tôi vò đầu, không đáp.
“Kỹ thuật y học bây giờ tiến bộ lắm, nếu thực sự không còn cách nào... con còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh thêm con.”
Tôi vẫn lặng thinh. Cha dìu tôi ngồi xuống ghế sofa rồi một mình vào bếp. Không biết bao lâu sau, ông lại kéo tôi ra bàn ăn, bắt tôi phải ăn gì đó.

“Con không nuốt nổi đâu.” Tôi nhìn mâm cơm đầy mà nước mắt cứ rơi.
Cha thở dài, đứng lên ra ban công gọi điện. Tôi không biết ông gọi cho ai, nói những gì. Xong cuộc gọi, ông trở lại, ngồi xuống cạnh tôi.

“Giai Giai.” Ông gọi tên tôi.
“Những gì con đang trải qua, cha mẹ con cũng từng trải qua rồi.”
“Hồi đó cha mẹ làm công trình ngoài trời, cha không học hành, mẹ cũng vậy, ở quê thì làm gì có chuyện đi kiểm tra thai?”
“Chúng ta chỉ biết nhìn bụng mẹ lớn lên từng ngày, nghĩ rằng ăn uống đầy đủ thì con sinh ra sẽ khỏe mạnh.”
Ông ngừng lại một lúc rồi kể tiếp:
“Sau này em gái con ra đời, trắng trẻo bụ bẫm ai cũng yêu quý. Nhưng chưa đầy nửa tuổi, con bé hay ngủ li bì, giống như điện thoại hết pin, nhưng chỉ chốc lát lại tỉnh.”
“Lúc ấy cha không để ý, cũng không đưa đi khám.”
“Đến một ngày, mọi người thấy con bé ‘chết máy’ lâu hơn, mới đưa đến bệnh viện, bác sĩ bảo là động kinh, cả đời này không chữa khỏi được…”

Cha tôi lấy tay che mặt, tôi không nhìn rõ biểu cảm của ông.
“Cha có hối hận không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Năm ấy tôi học lớp 12, cha mẹ đi làm xa, tôi ở với ông bà nội. Ông bà bảo cha mẹ đi làm để tôi có tiền học đại học, nhưng hàng xóm lại nói mẹ tôi ra ngoài sinh em thứ hai. Tôi không tin, cho đến ngày thi đại học về, thấy mẹ nằm trên giường với em gái mới sinh. Khi ấy, tôi cảm thấy bị phản bội, tôi từng giận họ rất lâu.

“Hối hận.” Cha trả lời chắc nịch.
Tôi thật sự bất ngờ trước sự thành thật của cha.
“Sau này cha nghe nói bệnh này có thể phát hiện sớm trong thai kỳ, nếu muốn có thể lựa chọn bỏ thai. Cũng nghe nói nếu chữa trị ở bệnh viện lớn như Bắc Kinh ngay từ đầu, khả năng khỏi bệnh sẽ cao hơn nhiều.”
“Giai Giai, cha không hối hận vì đã chăm sóc em gái con suốt đời, dù con bé ra sao, nó vẫn là con của cha.”
“Cha chỉ tiếc là đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để con bé có thể lớn lên khỏe mạnh.”
“Cha ít học, không biết nhiều, nên để em gái con chịu nhiều đau đớn, cả nhà cũng khổ sở theo. Đó là lỗi của cha.”

Một câu “cha sai rồi” khiến tôi nghẹn ngào. Tôi đã chờ câu nói này rất lâu. Bởi trong lòng, tôi vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống vất vả của mình là vì cha mẹ đã sinh thêm một đứa em. Chính vì vậy, trong lòng tôi luôn tồn tại một nút thắt không thể gỡ bỏ. Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần nghe được câu nói ấy từ cha, mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng không, trái lại, tôi chỉ thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của bản thân. Cha tôi vẫn luôn là một người cha tuyệt vời, hết lòng vì gia đình, còn tôi lại quá nhỏ nhen. Nỗi buồn cứ thế dâng lên, tôi chẳng thể thốt nên lời.

Tôi muốn an ủi cha, muốn nói với ông rằng ông đã vất vả cả đời, bị số phận trêu ngươi, cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể mở miệng.

“Lúc con kết hôn, cha mẹ Cố Tiêu chắc chắn nghĩ con có ý đồ, gây khó dễ, nghi ngờ con, cha hiểu điều đó. Nhưng cha tin con, con không phải người như vậy. Nhà họ Trần chúng ta sống ngay thẳng, dù nghèo khó cũng phải giữ mình trong sạch.”
“Điều làm cha buồn nhất là bên nhà họ chẳng ai quan tâm, chăm sóc cho con.”
“Dù có vất vả, mệt mỏi cỡ nào, cha vẫn sẽ cố gắng chăm lo cho con thật tốt.”


“Cha đừng nói nữa.” Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. Đây là lần đầu tiên cha tâm sự với tôi như vậy.

“Được rồi, cha không nói nữa, chỉ thêm một câu này thôi.”
“Cha có thể ở bên con mười, hai mươi năm nữa, nhưng rồi sẽ có ngày cha phải đi. Khi ấy, ai sẽ chăm sóc cho con? Tuy con thông minh nhưng lại hay đãng trí, Tiểu Cố là người tốt, hai đứa phải dựa vào nhau trong hôn nhân. Chỉ có chân thành mới giữ được nhau lâu dài. Người sống với con cả đời là cậu ấy, không phải cha.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Cố Tiêu. Đang miên man thì có tiếng mở cửa. Tôi ngoái lại không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Cha gọi cho Tiêu Cố rồi.” Cha tôi đứng dậy ra mở cửa. Cố Tiêu bước vào, vội vã đến mức chưa kịp thay giày.
“Có chuyện gì vậy?” Anh sững lại khi thấy tôi khóc. Cha tôi vỗ vai anh rồi đi vào bếp. Cố Tiêu kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại, ôm tôi thật chặt mà không nói gì.

“Đừng khóc nữa, anh về rồi đây.”
Tôi tưởng mình đã khóc cạn nước mắt, vậy mà chỉ cần nghe anh nói “anh về rồi”, nước mắt lại cứ thế tuôn rơi, không thể kiểm soát. Dù anh có dỗ dành thế nào, tôi vẫn nức nở trong vòng tay anh. Anh cúi xuống hôn tôi, nụ hôn dịu dàng khiến tôi mềm nhũn, rồi anh bế tôi lên giường.

“Đừng khóc, chỗ này đau lắm.” Anh nắm lấy tay tôi, chỉ vào ngực mình, rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
“Kể anh nghe đã xảy ra chuyện gì?”
“Dù có chuyện gì, trời sập anh cũng sẽ gánh cho em.”

Tôi mím môi, “Con… sàng lọc nguy cơ Down rất cao.”
Anh sững lại, im lặng vài giây rồi xoa đầu tôi, trầm giọng dỗ dành: “Đợi anh chút, để anh gọi cho Lưu Thiến.”
“Vâng.” Tôi gật đầu. Anh lấy điện thoại, định ra ban công nhưng rồi lại vòng về ôm tôi: “Suỵt, cứ để anh gọi thế này.”
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn tựa vào anh.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
“Bác sĩ Lưu, tôi là Cố Tiêu, có việc muốn hỏi cô.”
“Bác sĩ Cố, có chuyện gì vậy?”
“Chỉ số sàng lọc Down nguy cơ cao có đáng lo không?”
“Nếu báo nguy cơ cao thì đúng là đáng lo đấy.” Nghe đến đây tôi lại thấy tim mình trĩu xuống.

“Ai vậy, bệnh nhân của cậu hay người nhà?”
Cố Tiêu ngập ngừng một giây, rồi đáp nhỏ: “Vợ tôi.”
Đầu dây bên kia im bặt một lúc lâu.
“Bác sĩ Cố, anh kết hôn rồi à? Khi nào vậy? Sao chúng tôi không biết?”
“Ừ.” Anh trầm mặc một chút, “Nhưng nói về bệnh trước đã…”

“Thực ra đây chỉ là xét nghiệm sàng lọc sơ bộ, độ chính xác chưa tuyệt đối. Nguy cơ cao không có nghĩa là chắc chắn có vấn đề, phần lớn trường hợp vẫn bình thường. Muốn biết chính xác phải làm xét nghiệm DNA hoặc chọc ối.”
“Bác sĩ Cố, tôi không biết đó là vợ anh nên mới… Anh đừng lo, cứ để vợ anh đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN hoặc chờ thêm vài tuần chọc ối, sẽ rõ thôi.”

“Việc sàng lọc bây giờ phải cân nhắc nhiều yếu tố lắm. Ví dụ, nếu trong gia đình có tiền sử di truyền, nguy cơ mắc bệnh sẽ tăng lên. Thực tế, hiện nay độ tuổi sinh con ngày càng muộn, kết hợp nhiều yếu tố khác, nên đa số kết quả xét nghiệm của thai phụ đều báo nguy cơ cao. Nhưng sau khi kiểm tra chuyên sâu, đa phần mọi chuyện vẫn ổn cả.”

Bác sĩ Lưu giải thích rất tỉ mỉ, cảm xúc của tôi cứ lên xuống như tàu lượn, cuối cùng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Cố Tiêu lắng nghe cẩn thận, hỏi thêm vài câu chi tiết rồi cảm ơn và lịch sự kết thúc cuộc gọi.

Sau đó, tôi mới nhớ ra lẽ ra mình cũng có thể tự tìm hiểu trên mạng. Nhưng vì quá lo lắng, tôi đã làm mọi chuyện rối tung, khóc suốt cả buổi chiều, khiến cha tôi cũng phải khóc theo. Đã vậy còn gọi Cố Tiêu từ bệnh viện về, trong khi anh ấy bận trăm công nghìn việc… Nghĩ lại, tôi thấy thật có lỗi.

Cố Tiêu nhẹ nhàng đặt tôi xuống: “Anh đi nói với cha trước để ông yên tâm.”
“Vâng.”
Một lát sau, anh quay lại, không về giường mà chỉ tựa vào cửa nhìn tôi. Nhìn nhau một lúc, cả hai cùng bật cười. Đúng là tôi cũng tự thấy buồn cười với chính mình.

“Anh còn phải quay lại bệnh viện không?” Tôi hỏi.
“Không.” Anh mỉm cười, bước tới gần tôi.
“Em nghe nói hôm nay có tai nạn giao thông lớn, phòng cấp cứu của anh chắc bận lắm. Không quay về liệu có đủ người không?”
Anh xoa đầu tôi, rồi kéo tôi vào lòng: “Phòng cấp cứu ngày nào chẳng bận. Anh rời đi thì còn có đồng nghiệp, nhưng em chỉ có một người chồng thôi.”

Tôi lặng im.
“Cha gọi điện cho anh làm anh sợ hết hồn.” Anh hôn lên tóc tôi, “Đêm nay không ở bên em, chắc anh cũng không ngủ nổi.”
“Em xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng.”
“Sao lại phải xin lỗi?” Anh đứng dậy, “Lại đây, để anh gội đầu cho em.”

“Gội đầu làm gì?” Tôi vén tóc lên ngửi thử, “Có mùi à?”
“Không, thơm lắm.” Anh kéo tôi dậy, “Anh chỉ muốn gội cho em thôi.”

Thế là anh thật sự gội đầu cho tôi. Anh kéo mấy chiếc ghế đẩu xếp thành chỗ tựa cho tôi nằm, cẩn thận gội từng chút một.
“Dễ chịu không?” Anh hỏi.
“Không dễ chịu lắm.” Tôi nghĩ anh gội lâu quá, mà tôi cũng không quen nằm gội đầu, bình thường toàn tranh thủ tắm nhanh cho xong.

“Khó chịu cũng phải tập quen đi.” Anh vừa xoa bóp đầu vừa nói, “Sau này bụng em lớn, cúi người gội đầu thì con biết làm sao?”
Thì ra anh lo xa như vậy.

“Bác sĩ Cố, gội đầu đâu phải khâu chỉ phẫu thuật, cần gì cẩn thận thế?” Tôi phì cười, “Gội nửa tiếng rồi còn chưa xong.”
“Xin lỗi, nghề nghiệp ăn vào máu rồi.” Anh cười, “Cứ tưởng đang thắt nơ cho em.”
“Thôi được, thắt nơ bướm cũng được.” Tôi nhắm mắt lại, nghĩ bụng không cưỡng lại được thì cứ tận hưởng thôi.

Tối hôm đó, tôi và Cố Tiêu chuyển sang phòng ngủ chính. Anh không thích phòng nhỏ vì thấy bí bách. Đừng nghĩ linh tinh, chúng tôi chỉ nằm nói chuyện thôi. Hai đứa ôn lại chuyện tuổi thơ, thời đi học, rồi mơ mộng về tương lai.

“Anh nghĩ ra tên cho con rồi.” Anh đột ngột quay sang nhìn tôi.
“Hả? Sớm quá mà.”
“Chưa biết là trai hay gái nữa.”
“Nam nữ đều dùng được.” Anh cười.
“Thật à? Tên gì vậy?”
“Cố Giai.”
“Đấy là tên con gái còn gì, anh thiên vị quá. Lỡ là con trai thì sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Là gia đình, là thiên gia vạn hộ, là danh gia vọng tộc…” Anh lẩm bẩm.
Nghe anh giải thích, tôi lại thấy cái tên cũng hay, trai gái đều hợp.

“Thế còn biệt danh thì sao?” Tôi tò mò hỏi. “Mọi nhà.”
“Mọi nhà?” Tôi nhắc lại, “Giai Giai?”
Sao tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ. “Cố Tiêu, anh định chiếm lợi thế của em à? Thế thì chẳng khác nào em cũng là con anh còn gì!” Tôi giả vờ giơ tay định đánh anh, nhưng anh đã nhanh tay giữ lại. Không khí trong phòng trở nên mập mờ, tôi định rụt tay về nhưng anh không chịu buông, còn kéo tay tôi lên đặt một nụ hôn dịu dàng. Anh ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm dỗ dành: “Cục cưng ngủ rồi à?”

“Con mới bằng nắm tay thôi, biết gì mà ngủ với chưa ngủ?”
“Ừ, thế càng tốt.” Anh nói xong liền liều lĩnh hôn tôi.
“Cố Tiêu… anh…”
“Anh biết tiết chế mà.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Trên tủ đầu giường là một tờ giấy ghi chú:
[Anh đi làm, tối mới về. Nhớ mua cho anh một bộ đồ ngủ. Đi làm nhớ giữ sức khỏe, đừng để mình mệt quá.]
Nhìn mảnh giấy, tôi không nhịn được lẩm bẩm mắng anh giả vờ quan tâm. Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ lùng.

Cha tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi mới đi công trường. Tôi xin nghỉ nửa ngày để ở nhà nghỉ ngơi. Xuống siêu thị dưới nhà, tôi mua đồ ngủ cho cả anh và cha. Không ngờ lại gặp mẹ của Cố Tiêu. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn Cố Tiêu đã gọi cho bà, nếu không sao bà lại xuất hiện đúng lúc này.

“Giai Giai, sao một mình con xách nhiều đồ thế này, đưa mẹ cầm giúp.” Bà vừa thấy tôi đã vội đỡ lấy túi đồ. Tôi hơi ngượng, đành đưa hết cho bà. Hai mẹ con cùng dạo siêu thị, bà mua thêm gà và cá, về đến nhà tủ lạnh lại đầy ắp.

“Sao hải sản vẫn còn nhiều vậy con?” Bà hỏi.
“Con chưa có thời gian nấu ăn.” Thường ngày cha tôi nấu cơm, mà ông lại không quen nấu hải sản.
“Không sao, sau này để mẹ lo.” Bà nói rồi bắt đầu rã đông hải sản. Tôi đứng ngẩn ra, không biết nên làm gì tiếp theo. Có lẽ bà nhận ra sự lúng túng của tôi nên giải thích:
“Mẹ đã thuê quản gia cho cha Cố Tiêu, có người lo cơm nước cho ông ấy rồi, đừng lo. Với lại, ông ấy còn chê mẹ nấu không ngon bằng căn tin bệnh viện, cứ đòi ăn ở đó.”
“Nên giờ mẹ sẽ đến nấu cơm bồi bổ cho con.”

Nói rồi bà lại bận rộn nhặt rau, rửa thịt, động tác thuần thục, gọn gàng.
“Thực ra, cha con vẫn nấu cho con ăn mỗi ngày.” Tôi nhỏ nhẹ.
Thật ra tôi cũng thấy hơi ngại, cha tôi ở đây, mẹ chồng cũng ở, chẳng phải dễ sinh mâu thuẫn lắm sao?

“À, chẳng phải Cố Tiêu nói công việc của cha con sắp xong, ông ấy chuẩn bị về quê rồi sao?”
“Con không biết, cha chưa nói gì cả.” Có lẽ hôm qua ông đã bàn với Cố Tiêu rồi?

“Giai Giai này, con cũng phải hiểu cho cha. Trong nhà không thể thiếu đàn ông, ông ấy rồi cũng phải quay về thôi.” Bà ngừng một lát rồi tiếp:
“Trước đây mẹ không rõ chuyện giữa con và Cố Tiêu. Hôm qua cha Cố Tiêu nghe nói nó vì con mà khóc, đã mắng mẹ, là lỗi của mẹ.”
“Nếu mẹ ở đây với con, chắc đã không xảy ra chuyện này. Con còn trẻ, còn mẹ thì đã trải qua rồi.”

“Phụ nữ mang thai cũng như vượt qua một ngọn núi lớn, đứa trẻ trong bụng ngày một lớn lên. Khi mẹ mang thai Cố Tiêu, dây rốn quấn cổ ba vòng, bác sĩ bảo có nguy cơ ngạt thở, mẹ sợ vô cùng.”
“Cả tháng trời thấp thỏm, đến khi kiểm tra lại, may mà con tự gỡ ra được.”

“À, còn một chuyện nữa…” Tôi tưởng tượng nếu con mình gặp tình huống như vậy, chắc tôi không thể bình tĩnh nổi như mẹ chồng ngày xưa. Mang thai thực sự là một hành trình đầy thử thách.
“Mẹ kể nhé, hồi đó Cố Tiêu còn trong bụng mẹ nghịch lắm, chưa hết, đến cuối thai kỳ mẹ còn bị táo bón, vỡ ối khi thai mới được 7 tháng, mẹ lo lắng vô cùng.”

Bà vừa nói vừa khẽ thở dài, rồi tiến lại gần nắm lấy tay tôi. “Giai Giai, sau này trải qua nhiều chuyện, con sẽ nhận ra sức sống của trẻ con mạnh mẽ hơn mình tưởng rất nhiều, không yếu đuối như mình nghĩ đâu, nên con đừng lo quá. Có gì cứ hỏi mẹ, làm mẹ rồi ai cũng tích lũy được chút kinh nghiệm cả.”
“Vâng ạ.”
Những lời bà nói khiến tôi cảm nhận được sự đồng cảm của những người cùng làm mẹ, mọi băn khoăn trong lòng tôi dần dịu lại. Mẹ Cố Tiêu là người rất lạc quan, vừa nấu nướng vừa trò chuyện khiến không khí trong nhà trở nên ấm áp lạ thường.

Tối đến, cha tôi bảo cuối tuần này ông sẽ về quê.
“Mẹ chồng con là người thành phố nhưng không hề kiểu cách đâu.”
“Phản ứng của bà ấy với chúng ta trước kia cũng dễ hiểu thôi, ai làm cha mẹ chẳng lo cho con mình.”
“Chỉ cần con đối xử chân thành, rồi bà ấy cũng sẽ mở lòng với con. Trái tim con người đâu phải sắt đá, rồi cũng sẽ biết bao dung cho nhau.”
“Cha sẽ về sớm.”
“Vâng ạ.” Tôi gật đầu.

Cuối tuần, Cố Tiêu lái xe đưa cả nhà về quê, mẹ anh cũng đi cùng. Đến vườn rau của mẹ tôi, mẹ Cố Tiêu thích thú vô cùng. “Rau này tốt cho bà bầu lắm, sạch sẽ, không hóa chất.”
Nói rồi, bà nhất quyết tự tay hái rau, bùn đất lấm lem mà bà vẫn cười rạng rỡ.
“Ở quê cũng hay, nhịp sống thành phố nhanh quá, nhờ gia đình con mà mẹ được về quê thư giãn.”
“Mẹ cứ thoải mái, chỉ đừng nhổ sạch vườn rau là được.” Cố Tiêu nhăn mặt nhìn vườn rau bị “tàn phá”.
“Không sao đâu, rau ở quê nhiều lắm, đất trên núi nhà mình toàn rau, bà cần bao nhiêu cũng có.” Mẹ tôi thật thà đáp.
“Vẫn còn nữa hả?” Mẹ Cố Tiêu nghe xong mắt sáng rỡ.
Cố Tiêu chỉ biết nhìn mẹ mình cười trừ.
“Lần sau, vợ chồng tôi lại về nhé.”
“Được, cứ báo trước bà thích ăn rau gì tôi trồng cho, về lấy là được.”
Cả nhà rộn rã tiếng cười.

Từ đó, mỗi lần tôi và Cố Tiêu về quê, mẹ anh đều đi cùng, cốp xe chất đầy đồ ăn vặt, thịt cá, nhu yếu phẩm. Đến nhà tôi, bà lại chất đầy tủ lạnh của mẹ tôi, rồi lại mang một xe rau củ về thành phố. Cố Tiêu cũng quen dần với việc mỗi lần về quê đều mua cho em gái tôi một hộp sữa Vượng Tử và cùng em tìm mấy loại côn trùng nhỏ.

Tôi nhìn tủ lạnh ở quê đầy ắp, lại nhìn cốp xe anh chở rau củ, không nhịn được trêu: “Bác sĩ Cố, rau của anh đắt thật đấy.”
“Đắt gì đâu, miễn đổi được nụ cười của em là đáng giá rồi.” Anh cười, dắt tôi đi dạo quanh làng.

“Anh đối xử tốt với em như vậy là có mưu đồ gì đúng không? Khai thật đi!”
“Có mưu đồ gì á?” Anh nhéo má tôi: “Rõ ràng là em quyến rũ anh trước, còn nói anh không có lương tâm.”
“Em không có lương tâm hồi nào? Hay là để anh ngủ sofa hoặc phòng em bé đây?”
Anh thở dài: “Vấn đề không phải là ngủ ở đâu, mà là làm sao mà ngủ được?”
Tôi cạn lời, không biết nói gì với anh bác sĩ bình thường lạnh lùng mà giờ lại lầy lội thế này.

“Đồng nghiệp của anh có biết anh như thế này không?”
“Không phải em thì ai biết được? Anh chỉ cho em thấy mặt này thôi, số lượng có hạn, nhớ đối xử tốt với anh đấy nhé.” Anh kéo tôi lại hôn một cái.
“Thôi đi…” Tôi giả vờ mắng anh không đứng đắn.

“Anh chuyển khoa rồi, sắp tới sẽ làm ở phòng khám nội.”
“Hả? Khi nào vậy?”
“Tuần sau.”
“Sao lại chuyển?”
“Làm ở phòng khám sẽ đỡ vất vả hơn, quan trọng là có nhiều thời gian cho bản thân. Em cũng sắp sinh rồi, không có anh ở nhà thì ai chăm sóc cho em?”
Nói rồi anh ngồi xuống, nhẹ nhàng áp tai lên bụng tôi, nghe “bảo bối” của mình.

“Em tự lo được, với lại còn có mẹ anh nữa mà.”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày Cố Tiêu chuyển khoa chỉ vì tôi, bởi anh vốn rất yêu công việc ở khoa cấp cứu.
“Nó vừa đạp anh này.” Anh bỗng nghiêm mặt, nhíu mày.
“Em bé nghịch quá, con có thể đá cha nhưng tuyệt đối không được đá mẹ nhé, ngoan nào.” Anh giả vờ vỗ nhẹ lên bụng tôi.
“Anh làm gì vậy?” Tôi gạt tay anh ra, “Sao anh chắc là con trai?”
Không thể có chuyện trọng nam khinh nữ đâu nhé.
“Nếu là con gái… thì anh chẳng dám mắng, anh không nỡ.” Anh nhìn tôi với ánh mắt cam chịu, khiến tôi không nhịn được bật cười. Cố Tiêu dạo này càng lúc càng trẻ con.

“À, anh có cái này muốn nhờ em giữ hộ.”
“Cái gì vậy?” Tôi hỏi, anh liền đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng.
“Ý anh là sao đây, bác sĩ Cố?” Tôi cười trêu, “Muốn mua chuộc em à? Nói trước nhé, trái tim này đã đóng băng rồi, trừ khi…”
Trừ khi anh có tám múi cơ bụng thì may ra tôi mới xiêu lòng.

“Em kiểm tra thử xem có đủ không.”
Tôi tò mò lấy điện thoại ra đăng nhập tài khoản. Vừa nhìn số dư, mắt tôi sáng rực.
“Sao anh… có nhiều tiền thế này?” Tôi lắp bắp.
“Học bổng hồi còn đi học, tiền lương bệnh viện, thưởng các kiểu, anh chẳng có thời gian tiêu, cũng chẳng ai tiêu hộ, nên… tất cả đều để đây.”
Trời ơi, đúng là kiểu đàn ông đến từ Versailles. Nếu anh nói sớm thì tôi đã không phải lùng sục mua đồ giảm giá cho con nữa. Tôi cứ tưởng anh không có tiền, ai ngờ lại giấu kỹ như vậy. Nghĩ mà phấn khích không chịu nổi…

“Cố Tiêu, hình như… em vừa đi tiểu rồi thì phải?” Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh vội cúi xuống nhìn, thấy trên quần tôi có vài vệt nước.
“Vỡ ối rồi.” Anh nói xong liền bế tôi lên, chạy thẳng ra xe.
“Này, anh đừng chạy nhanh thế chứ!” Tôi hoảng hốt kêu lên.

Lòng Cố Tiêu như lửa đốt, anh lái xe đưa tôi đến bệnh viện rồi tức tốc vào khu nội trú. Mẹ tôi và mẹ anh ở lại chăm sóc tôi, còn anh thì cầm kết quả kiểm tra đi bàn bạc với các bác sĩ. Cuối cùng, anh quyết định: phải sinh mổ.

“Tư thế thai nhi không thuận, đầu quá to, đường sinh lại hẹp, dây rốn còn quấn cổ… Anh không muốn mạo hiểm tính mạng của hai mẹ con. Anh tin vào dao mổ, rủi ro thấp hơn, em hãy tin anh.”
“Vâng.”
Tôi hoàn toàn tin tưởng anh. Anh là bác sĩ, giao cả tính mạng cho anh tôi cũng thấy yên tâm.

Đến 10 giờ tối, tôi được gây tê nửa người để chuẩn bị phẫu thuật. Trong lúc mổ, bác sĩ gây mê luôn trò chuyện để tôi bớt căng thẳng.
“Chồng cô lừa chúng tôi quá, hứa sẽ độc thân cùng anh em, cuối cùng lại lén sinh con.”
“À, cái này…” Tôi cười gượng, đâu phải lỗi của tôi.

“Cô thấy chúng tôi có thảm không?” Bác sĩ phẫu thuật cũng góp vui.
“Cái thằng Cố Tiêu này, làm bác sĩ bao năm mà lại nhờ tôi mổ cho vết mổ đẹp, lệch một chút là dọa đánh gãy chân tôi. Còn hỏi tôi có muốn thắt nơ bướm không nữa chứ!”
“Đùa à? Thắt nơ bướm thật hả?”
Cả phòng mổ bật cười, không khí bỗng nhẹ nhõm hẳn.

“Chỉ có nó là chiều vợ đến mức này thôi.”
“Chị dâu, Cố Tiêu này chỉ có chị mới trị được, chứ với bọn tôi thì chịu. Chị về nhớ quản chặt nó đấy, không là chúng tôi hết đường sống.”
“À… vâng.” Tôi chỉ biết gật đầu.

Nửa tiếng sau, tiếng khóc của em bé vang lên trong phòng mổ.
Lòng tôi như chùng xuống, xúc động không nói nên lời.
“Thằng bé này đẹp trai quá, Cố Tiêu đúng là có phúc lớn.”
“Cẩn thận lời nói!” Có người nhắc.
“Chị dâu, ý em là bé rất khỏe mạnh, là con trai.” Bác sĩ cười tươi bế em bé đến cho tôi.
“Ừ.” Khi con áp mặt vào người tôi, mắt tôi bất giác ngấn lệ.

Cố Giai, Giai Giai – đây chính là bảo bối nhỏ của tôi. Ca mổ diễn ra suôn sẻ, tôi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mẹ tôi, Cố Tiêu và mẹ anh đều đã đứng sẵn ngoài cửa chờ đón.

“Nhìn đứa nhỏ tròn trịa thế này, ai mà chẳng yêu cho được.” Mẹ tôi bế em bé, đưa lại gần cho tôi ngắm.
“Em có đau không?” Cố Tiêu nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi.
“Không đau đâu.” Nhờ thuốc gây tê nên tôi vẫn chưa cảm nhận rõ.
“Vậy thì tốt rồi.” Anh vừa dứt lời đã quay đi, lặng lẽ lau nước mắt.

“Nhìn nó mà xem, chẳng có chút bản lĩnh nào cả. Trước khi con sinh, nó cứ đi đi lại lại ngoài hành lang, sốt ruột phát mệt.” Mẹ anh vừa kể vừa lắc đầu, giọng đầy thương yêu.

Tôi không nói gì, chỉ khẽ siết chặt tay anh. Anh quay lại, dịu dàng đẩy tôi vào phòng bệnh.
Suốt đêm đó, anh luôn túc trực bên giường tôi. Khi con khóc, mẹ chồng tôi lo thay tã, còn anh thì đứng bên cạnh học hỏi, pha trà, lấy nước, chạy đi chạy lại giúp đỡ. Đến khi hai bà mệt quá phải ra khách sạn nghỉ, chỉ còn lại Cố Tiêu ở lại chăm tôi và con.

“Em có mệt không? Ngủ một chút đi.” Anh ngồi bên giường, nhẹ nhàng hỏi.
Tôi vẫn còn lơ mơ vì thuốc mê chưa tan hết.
“Một chút thôi, còn anh thì sao?”
“Anh không mệt.” Anh mỉm cười, “Bao nhiêu đêm thức trắng vì công việc, giờ được thức vì vợ con mình, anh thấy hạnh phúc lắm.”

Tôi mơ màng không đáp, lại nghe anh thì thầm:
“Giai Giai, cảm ơn em.”
“Ừ.”
“Anh có một mái nhà, có em cùng xây dựng tổ ấm này.”
“Ừ.”
Trong lòng tôi dâng lên niềm xúc động khó tả. Nhờ có anh, tôi mới có được gia đình nhỏ của riêng mình. Tôi lại thấy hy vọng, tin rằng ngày mai sẽ luôn tốt đẹp hơn hôm nay.

“Anh yêu em.” Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Tôi không nói gì, nước mắt lặng lẽ trào ra.
“Ừm, em cũng yêu anh.”
Giai Giai cuối cùng cũng có một mái ấm cho riêng mình.

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao