Ngoại truyện: Góc nhìn của Cố Tiêu
Vào sinh nhật lần thứ 28 của mình, nhà tôi đông vui chưa từng thấy vì họ hàng kéo đến chúc mừng. Ai cũng nhiệt tình muốn mai mối cho tôi. Tôi chỉ mỉm cười, đáp gọn: “Con bận lắm.”
Khi mọi người đã về hết, mẹ kéo tôi lại, ánh mắt đầy lo lắng:
“Bận rộn đến đâu cũng không thể trì hoãn chuyện cưới xin. Con nhìn cha con đi, làm bác sĩ bao năm vẫn có gia đình đấy thôi.”
Tôi ôm vai mẹ, cười đáp: “Đó là vì cha gặp được mẹ. Nếu con cũng gặp được người phụ nữ tốt như mẹ, con nhất định sẽ kết hôn.”
“Chỉ giỏi nịnh mẹ thôi!” Mẹ liếc tôi, rồi quay sang trách cha:
“Tất cả là tại ông, học y đã đành, còn để con trai cũng theo nghề. Giờ thì hay rồi, hai cha con ngày nào cũng bận, trong nhà chỉ còn mình tôi. Đến giờ con trai cũng chẳng có nổi một cô bạn gái.”
Cha tôi bình thản đáp: “Học y để cứu người, có gì không tốt đâu.” Nhưng thấy mẹ nổi giận, ông cũng im lặng luôn.
Tôi nhìn hai người, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ lùng. Mẹ tôi dù miệng hay trách cha, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong nhà bà đều tự tay làm, chỉ vì biết ông vất vả ở bệnh viện. Cha về nhà, mẹ luôn xoa bóp vai cho ông, sợ ông đứng lâu sẽ mỏi. Cha tôi cũng chưa từng to tiếng với mẹ. Suốt mấy chục năm, tình cảm của họ vẫn bền chặt, đến mức mỗi lần về nhà tôi đều cảm thấy mình như “ăn cơm chó”.
Hôm đó, cha gọi tôi vào phòng làm việc để bàn chuyện công việc. Đang nói, ông bỗng hỏi:
“Con còn liên lạc với con bé ấy không?”
Tôi khựng lại một giây, rồi hiểu ngay cha đang nhắc đến ai. Sáu năm qua, tôi cứ nghĩ mình đã bận rộn đến quên mất cô ấy, cứ tưởng khi ai đó nhắc tên cô, lòng tôi sẽ không còn gợn sóng. Nhưng chỉ cần nghe cha hỏi, tôi lại thấy bối rối.
“Không.” Tôi buột miệng đáp.
Cha nhìn tôi một lúc rồi hỏi tiếp:
“Vậy sao con không thử gặp những cô gái mẹ con giới thiệu?”
“Con bận…”
Cha nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi thở dài:
“Con 28 tuổi rồi mà vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện.”
Tôi im lặng, cha cũng không nói gì thêm. Đêm đó, khi nằm một mình trong phòng, cảm giác cô đơn bao phủ lấy tôi. Tôi lại nhớ về cô ấy – Trần Giai.
Cả trường đều biết cô ấy từng kiên trì theo đuổi tôi suốt bốn năm đại học. Lúc đầu, tôi thực sự không có cảm xúc gì với cô ấy, thậm chí còn thấy phiền phức với những lần cô ấy xuất hiện mỗi ngày. Có tin đồn tôi không thích cô ấy vì cô ấy hơi mũm mĩm, thế là cô ấy bắt đầu giảm cân. Tôi thấy cô ấy gầy đi từng ngày, lại càng cảm thấy bối rối.
Trong thời gian ấy, cô ấy ít tìm tôi hơn. Cô bảo phải giảm cân xong mới dám gặp lại. Ban đầu, tôi tưởng mình được giải thoát, không còn phải lo cô ấy đột nhiên xuất hiện trên đường tới thư viện, hay bất ngờ ngồi ở sân vận động xem tôi chơi bóng, hoặc bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi ở căng tin…
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi nhận ra có điều gì đó trống vắng, như thể thiếu mất một phần quan trọng mà không rõ là gì.
Cho đến một ngày, khi tôi trở về ký túc xá, nghe mọi người bàn tán:
“Hằng ngày cô ấy đều ra sân thể thao để chạy bộ giảm cân.”
“Ai cơ?”
“Cô gái nhỏ đang theo đuổi Cố Tiêu đấy.”
“Trời ơi, sao cô ấy kiên trì quá vậy?”
“Cố Tiêu, cậu nên đồng ý đi thôi, người ta cố gắng như vậy, bọn tôi nhìn còn thấy xót xa.”
Chủ đề buổi tối của đám bạn cùng phòng luôn xoay quanh Trần Giai, khiến tôi thật sự không biết nên phản ứng thế nào.
“Đừng lôi tôi vào chuyện này.”
Mỗi lần họ trêu chọc, tôi đều giả vờ không để tâm.
“Cố Tiêu, cậu chắc chắn không muốn gặp thử à? Trần Giai bây giờ xinh lắm, gầy đi nhiều rồi đấy.”
“Trần Giai vốn đã xinh mà, lúc còn tròn trịa cũng dễ thương, giờ thon gọn lại càng khác biệt.”
“Cậu thật sự không muốn gặp à? Dạo này có nhiều anh theo đuổi, xin Wechat của cô ấy lắm.”
“Liên quan gì đến tôi đâu?” Tôi lạnh lùng đáp.
“Thôi được, không liên quan đến cậu.”
“Tôi nghe nói cái tên hải vương ở học viện thể thao, mỗi tuần thay bạn gái một lần, cũng nhờ người xin Wechat của cô ấy.”
“Này, cậu không sợ Trần Giai đi lạc đường, bị gã nào đó lừa à…”
Tôi im lặng, không đáp lại: “Người khác muốn thì cô ấy cho chắc?”
“Con gái trẻ, dễ bị dụ lắm mà…”
Câu nói ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, ra sân thể thao chạy bộ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Giai đâu. Sau đó, tôi kiên trì đi mấy tuần liền, vẫn chẳng gặp được cô ấy. Lẽ nào… cô ấy thật sự bị ai đó lừa mất rồi sao?
Thực ra, tôi không phải quá quan tâm cô ấy, chỉ là nghĩ cô ấy theo đuổi mình bao lâu, nếu cuối cùng lại bị gã xấu lừa thì tôi cũng thấy mất mặt. Tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở cô ấy. Nhưng liên tiếp một, hai tháng không gặp, tôi bắt đầu thấy hụt hẫng. Đến Wechat của cô ấy tôi cũng không có, chẳng biết liên lạc kiểu gì.
Đúng lúc tôi còn đang bối rối, bạn cùng phòng hỏi:
“Cậu ghét Trần Giai đến thế à? Cô ấy chạy bộ mỗi tối, cậu lại chạy sáng, có phải cố tình tránh không?”
Tôi ngẩn người. Không trách sao mãi không gặp.
“Cứ coi là vậy đi.” Tôi miễn cưỡng đáp.
Nói vậy thôi, nhưng tôi vẫn đổi giờ chạy sang buổi tối.
Cuối cùng, tôi cũng gặp lại cô ấy. Trần Giai thực sự đã gầy đi rất nhiều. Khi cô ấy chào tôi, tôi giả vờ lạnh nhạt, nhưng tim lại đập loạn cả lên. Đến mức tôi quên mất lý do mình muốn tìm cô ấy là gì. Tôi không hiểu nổi, rõ ràng trước đây thấy cô ấy phiền, vậy mà chỉ cần lâu không gặp, vừa thấy lại, mọi cảm giác khó chịu đều tan biến, chỉ còn lại một thứ cảm xúc kỳ lạ, khiến tôi nhẹ nhõm.
Chúng tôi cùng chạy vài vòng. Sau đó, cô ấy xin Wechat, lẽ ra tôi nên từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Về ký túc, cô ấy nhắn “Chúc ngủ ngon”, tôi vốn không định trả lời, nhưng lại nhắn lại “Chúc ngủ ngon”. Nằm trên giường, tôi cứ nghĩ mãi không hiểu nổi mình nữa. Thậm chí, tôi còn liên tục ra sân thể thao, chỉ mong tình cờ gặp lại cô ấy.
Rốt cuộc cô ấy bỏ bùa gì mà khiến tôi thay đổi như vậy?
Sau này nghĩ lại, nếu cô ấy đã thích tôi đến vậy, thì tôi cũng không phải không thể chấp nhận, còn hơn để cô ấy bị gã xấu lừa.
Nghĩ vậy, tôi dần dần mở lòng. Một tối, cô ấy rủ tôi đi xem phim. Đến đoạn nam nữ chính vượt qua mọi trở ngại để đến với nhau, không khí trong rạp trở nên ấm áp, cặp đôi ngồi cạnh bắt đầu hôn nhau. Cô ấy quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen láy lấp lánh, như muốn hôn tôi vậy. Tôi bối rối không biết làm gì, thì cô ấy bật cười hỏi:
“Cố Tiêu, anh làm bạn trai em nhé?”
Bạn trai?
Chỉ là làm bạn trai thôi, không phải muốn hôn tôi à?
Tôi bỗng thấy nhẹ cả người.
Nếu không, tôi cũng chẳng biết nếu cô ấy thực sự chủ động hôn mình, liệu tôi có đủ bình tĩnh để đẩy ra không. Không phải là không thể, chỉ là mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Dù sao thì giữa tôi và cô ấy còn chưa từng nắm tay lần nào…
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhưng không ngờ…
Cô ấy ngẩng đầu lên, bất ngờ chủ động hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu đời của tôi. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trống rỗng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho phải. Sao cô ấy lại dám bạo dạn đến vậy? Tôi mới chỉ vừa đồng ý làm bạn trai, cô ấy đã mạnh dạn như thế rồi. Nếu ba năm trước tôi đồng ý, không biết cô ấy còn làm ra chuyện gì nữa…
Chỉ biết, môi cô ấy mềm mại đến khó tin. Thật xấu hổ, tôi lại mong cô ấy cứ tiếp tục táo bạo như thế.
Những ngày bên Trần Giai trôi qua khá bình yên. Tôi vốn là kiểu người lạnh lùng, còn cô ấy thì luôn hoạt bát, vui vẻ, dễ dàng hòa nhập với mọi người xung quanh. Vì vậy, mỗi lần đưa cô ấy đi cùng, tôi chẳng bao giờ phải lo cô ấy sẽ làm mất không khí.
Không chỉ thế, cô ấy còn rất tự lập, không hề phiền phức. Nhiều cô gái tôi biết ngày nào cũng gọi điện cho bạn trai, gặp chuyện gì cũng nhờ bạn trai giải quyết. Nhưng Trần Giai thì khác. Đi chơi, cô ấy tự lên kế hoạch, tự tìm hiểu mọi thứ, chuẩn bị chu đáo. Khi ốm đau, cô ấy tự đi bệnh viện, chẳng bao giờ than vãn hay làm ầm ĩ. Trước mặt tôi, cô ấy luôn nở nụ cười tươi, khiến tôi cảm thấy dễ chịu và yên lòng.
Nhiều lúc tôi nghĩ, chỉ cần có cô ấy ở bên là đủ, cuộc đời này sẽ luôn bình yên. Sắp đến ngày tốt nghiệp, cô ấy nói muốn về làm việc ở quê nhà. Tôi bàn với cha, quyết định cũng sẽ chuyển đến thành phố của cô ấy.
“Khi nào con dẫn bạn gái về nhà ăn cơm?” Cha hỏi, tôn trọng mọi quyết định của tôi.
Trước đây, cha luôn mong tôi làm ở bệnh viện của ông để mẹ tiện chăm sóc. Vì vậy, khi tôi chọn về thành phố của Trần Giai, mẹ có chút không vui.
“Sắp rồi, đợi con phỏng vấn xong đã.”
“Ừ, yêu xa không phải cách hay. Nếu đã quyết định, nên gặp cha mẹ cô ấy, nói rõ mọi chuyện.” Cha tôi suy nghĩ rất thoáng.
“Mẹ lo con ở một mình bên đó, bệnh viện chắc bận lắm, mẹ chẳng giúp gì được cho con.”
“Con lớn rồi, sau này còn phải lập gia đình, tự nhiên sẽ có người chăm lo cho nó, bà đừng lo quá.” Cha trách mẹ vẫn cứ coi tôi là trẻ con.
Nói chuyện xong, tôi cảm thấy rất mãn nguyện. Nghĩ đến tương lai được xây dựng mái ấm cùng Trần Giai, lòng tôi tràn đầy yên tâm và háo hức. Ngày nhận được tin báo trúng tuyển, tôi vui mừng khôn xiết. Đời tôi vốn thuận lợi, tôi nghĩ chẳng còn điều gì khiến mình xúc động hơn nữa. Nhưng khi nghĩ đến việc được sống cùng thành phố với cô ấy, được cùng nhau xây tổ ấm, tôi chỉ muốn báo tin vui cho cô ấy ngay lập tức.
Nhưng còn chưa kịp nói, cô ấy đã nhắn tin cho tôi: muốn chia tay. Hai chữ “chia tay” như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Tôi nghĩ lại, dạo này vì mải lo phỏng vấn, tìm việc, đúng là tôi đã lơ là cô ấy. Tôi nhắn lại bảo cô ấy đừng làm quá lên. Nhưng cô ấy chỉ nhẹ nhàng đáp: đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn chia tay thật.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị xé vụn. Tôi thấy mình bị phản bội. Tôi có ghét cô ấy không? Tôi cũng không chắc. Chỉ biết, từ đó về sau, mỗi lần nghe ai nhắc đến tên cô ấy, ngực tôi lại nhói lên từng cơn.
Người con gái đầu tiên tôi thật lòng đối xử lại quay lưng, giẫm đạp lên trái tim tôi. Có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng còn đủ niềm tin vào tình yêu nữa.
Chúng tôi chia tay. Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, hợp đồng đã ký, tôi còn ít nhất 5 năm ở lại thành phố này. Tôi vẫn phải đi làm mỗi ngày, sống giữa nơi đâu đâu cũng phảng phất bóng hình cô ấy, nhưng cô ấy thì đã không còn là của tôi nữa. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy nghẹn thở.
Để quên đi mọi thứ, tôi chủ động xin vào khoa cấp cứu – nơi bận rộn nhất bệnh viện. Khám bệnh, cấp cứu, phẫu thuật… Ngày nào cũng quay cuồng, đến mức không còn thời gian nghĩ về cô ấy. Tôi gần như chẳng về nhà, chỉ quanh quẩn trong ký túc xá bệnh viện. Đôi khi tôi tự hỏi, mình vùi đầu vào công việc như vậy để làm gì… Nhưng khi liên tục có bệnh nhân nhập viện, tôi lại chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi.
Tôi giống như một cỗ máy được lên dây cót, cứ thế chạy mãi, chưa dừng thì tôi cũng không thể dừng lại. Cho đến một ngày, một người bạn học nhắn tin nhắc tôi đi họp lớp, đúng lúc tôi vừa xong ca trực đêm. Ban đầu tôi không định đến buổi họp lớp nhàm chán đó. Nhưng khi nhìn thấy tên và ảnh đại diện quen thuộc trong nhóm chat, tim tôi bất giác loạn nhịp. Sáu năm rồi chưa gặp, nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ, vẫn khiến tôi xao động như ngày nào.
Không hiểu sao, tôi lại đến đó. Vừa tới nơi, tôi đã nghe thấy bạn học hỏi cô ấy:
“Cậu đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi?”
“Không nhớ nữa, chắc cũng mấy chục lần rồi…” Cô ấy đáp tỉnh bơ.
Nhìn thấy tôi, cô ấy chỉ hơi bất ngờ, rồi lại bình thản như không có gì.
“Đi xem mắt nhiều thế mà vẫn chưa có bạn trai à?”
“Sắp có rồi, tháng sau lại đi xem mắt nữa, nếu hợp thì cưới luôn.”
Tim tôi nhói lên. Cô ấy nói những lời đó nhẹ tênh, ngay cả khi nhìn tôi, ánh mắt cũng chỉ dừng lại thoáng chốc. Đối với cô ấy, tôi là gì chứ?
Tối hôm ấy, tôi uống rất nhiều rượu. Cứ nghĩ đến những gì cô ấy nói, lòng tôi lại rối bời. Cuối cùng, tôi say mềm. Lạ lùng là, tôi lại thấy cô ấy ở nhà mình. Cô ấy ôm tôi, cho tôi uống nước, dặn tôi đừng ngủ, bắt tôi uống thuốc giải rượu. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Cô ấy ngồi đó, lặng lẽ nhìn tôi rất lâu. Tôi cảm thấy rung động, không kìm được mà cười thầm trong lòng. Tôi tự giễu mình, đến trong mơ cũng chỉ cần nhìn thấy cô ấy là tim đã loạn nhịp.
Trong mơ, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt, tôi không kiềm chế nổi mà hôn cô ấy, muốn giữ cô ấy cho riêng mình… Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh chỉ là khoảng trống lạnh lẽo. Thật sự chỉ là mơ thôi sao? Nhưng sao lại chân thực đến mức khi tỉnh giấc không thấy cô ấy, lòng tôi đau như cắt.
Vài tuần sau, tôi lại gặp cô ấy – lần này là ở bệnh viện. Cô ấy đi cùng một người đàn ông. Nghe nói họ đến kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, lòng tôi như bị khoét đi một mảng. Cả ngày hôm đó tôi như người mất hồn. Cô ấy sắp kết hôn, với người đàn ông ấy.
Tôi nghĩ mãi, không khỏi tự vấn bản thân. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là học sinh ưu tú, là niềm tự hào của gia đình, là người xuất sắc trong mắt bạn bè, được lãnh đạo bệnh viện khen ngợi. Hồi còn đi học, tôi giành đủ mọi học bổng. Ra trường đi làm, giải thưởng lớn nhỏ trong bệnh viện tôi đều có. Nhưng tất cả những điều đó, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tôi vẫn không hiểu mình đã thua kém người đàn ông kia ở điểm nào.
Sau vài ngày chìm trong cảm giác hụt hẫng, cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi. Ngồi đối diện, cô ấy đưa cho tôi tờ giấy kết quả khám thai và nói rằng mình đã mang bầu, rằng tôi là cha của đứa trẻ đó. Lúc ấy, tôi thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao. Trong mắt cô ấy, tôi rốt cuộc là gì? Cô ấy vốn định kết hôn, mang thai con của người khác, giờ cãi vã rồi lại quay về tìm tôi, mong được nối lại tình xưa?
Khi lấy lại bình tĩnh, tôi lại rơi vào mớ cảm xúc lẫn lộn. Tôi không rõ nên vui hay buồn, bởi nếu hai người họ cãi nhau, liệu cô ấy sẽ không kết hôn với người kia nữa? Ý nghĩ ấy khiến tôi hoảng sợ, vội nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Nhưng tôi chẳng thể kiểm soát nổi, lòng vẫn không ngừng lo lắng cho cô ấy. Đến mức tôi tìm gặp cả bác sĩ sản của cô ấy, giả vờ là bạn chỉ để hỏi thăm tình hình. Nghe nói sức khỏe cô ấy không tốt, tôi càng thêm bất an.
Tôi không ngờ cô ấy lại đến tìm tôi lần nữa, khẳng định đứa bé chính là con tôi. Hóa ra đêm họp lớp đó không phải là mơ, mà là sự thật… Tôi chết lặng, không biết phải nói gì. Tình cảnh hiện tại là tôi phải cưới cô ấy, phải giữ lại đứa trẻ này.
Từ đó, đêm nào tôi cũng gọi điện hỏi han tình hình của mẹ con cô ấy, nhưng cô ấy lại tỏ ra dửng dưng, chẳng mấy quan tâm đến tôi. Tôi rối bời, không hiểu cô ấy rốt cuộc muốn gì. Cảm giác của tôi lúc này là: cô ấy vốn định lấy người khác, nhưng vì tôi mà mọi kế hoạch bị đảo lộn. Cô ấy đến tìm tôi chỉ vì đứa trẻ này. Dù là lý do nào, tôi cũng không cảm nhận được tình cảm thật lòng từ cô ấy. Trong lòng tôi luôn bất an.
Tôi đưa cha mẹ đến nhà cô ấy để bàn chuyện cưới hỏi. Tôi nghĩ khi mọi chuyện được quyết định, tôi sẽ yên tâm hơn. Nhưng rồi, tôi lại nghe được một tin còn khiến tôi chấn động hơn nữa: cha tôi chính là bác sĩ điều trị cho em gái cô ấy, gia đình cô ấy đã quen biết cha tôi suốt 10 năm. Vậy nên, tôi bắt đầu hoài nghi: phải chăng Trần Giai theo đuổi tôi từ đại học là vì thật sự thích tôi, hay chỉ vì muốn nhờ cha tôi giúp em gái cô ấy điều trị?
Cô ấy đã chọn tôi khi còn đi học, rồi lại rời bỏ tôi, giờ lại quay về, giữ lại đứa trẻ… Tôi thực sự không biết đâu là thật lòng. Cuộc nói chuyện về hôn nhân giữa hai nhà diễn ra khá căng thẳng. Tôi cần một lời giải thích, tôi chờ cô ấy lên tiếng. Dù chỉ là một lời nói dối, chỉ cần cô ấy nói rằng cô ấy chọn tôi vì yêu tôi, rằng tất cả chỉ là trùng hợp, tôi cũng sẽ tin. Cô ấy nói gì tôi cũng tin, dù là dối trá, tôi cũng tự thuyết phục bản thân hàng trăm lần.
Nhưng cô ấy không nói gì cả. Khi cô ấy rời đi, tôi chỉ thấy thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Dù động cơ của cô ấy là gì, những gì tôi đã làm, tôi vẫn phải có trách nhiệm. Kết hôn, sinh con, bất cứ điều gì cô ấy muốn, tôi đều có thể đáp ứng. Nhưng trái tim tôi, trong thời gian ngắn, thật khó để mở lòng trở lại.
Sau đó, cô ấy dọn đến sống cùng tôi. Nhưng tôi lại không muốn về nhà. Tôi không biết phải đối diện với cô ấy ra sao. Dù vậy, tôi vẫn luôn lo lắng cho cô ấy và đứa trẻ, nên chỉ còn cách hỏi thăm tình trạng thai kỳ qua bác sĩ phụ sản của cô ấy. Khoa cũng sắp xếp cho tôi trực ca đêm liên tục nửa tháng trời.
Tối nào tôi cũng gọi cho cô ấy, nhưng hầu như chỉ nhận được vài câu đáp lại rồi im lặng. Cảm giác bản thân thật đáng thương, tôi chuyển sang nhắn tin thay vì gọi điện. Sau đó, công việc ở bệnh viện bận rộn đến mức tôi gần như không còn thời gian để trả lời tin nhắn của cô ấy nữa.
Mẹ tôi cũng tỏ ra thất vọng về cuộc hôn nhân của tôi. Ban đầu, bà rất vui khi tôi chuẩn bị lập gia đình, nhưng bệnh tình của em gái Trần Giai lại khiến bà lo lắng không yên.
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Em gái cô ấy như vậy, nếu kết hôn, con sẽ phải gánh trách nhiệm cả đời. Đây đâu phải chuyện nhỏ. Hơn nữa, ai biết tình trạng này có ảnh hưởng đến con cái sau này không?”
Mỗi lần nhắc đến, mẹ đều không giấu nổi lo lắng. Tôi im lặng một lúc rồi đáp:
“Con và Trần Giai đã là vợ chồng, em gái cô ấy cũng là em gái con, con sẽ chịu trách nhiệm.”
Mẹ tôi tức đến mức không nói nên lời, chỉ dứt khoát cúp máy. Tôi hiểu nỗi lo của mẹ, nhưng một khi đã quyết định cưới Trần Giai, tôi cũng phải chấp nhận cả gia đình cô ấy. Không thể ích kỷ chỉ nhận riêng cô ấy mà bỏ mặc những người thân của cô ấy.
Về chuyện này, cha tôi lại có cái nhìn rất khác.
“Bệnh của em gái Trần Giai, cha đã gặp hàng vạn ca rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa.” Ông ngừng lại, rồi nói tiếp:
“Bệnh tật ở đâu cũng có, chẳng có gì phải sợ. Là bác sĩ, con càng không nên sợ hãi. Việc của chúng ta là cố gắng chữa trị cho từng bệnh nhân, còn lại để số phận quyết định.”
“Con à, ai rồi cũng sẽ rời khỏi thế gian này. Quan trọng là trước khi đi, mình đã sống trọn vẹn hay chưa. Hãy chọn người con muốn gắn bó cả đời, sống thật tốt nửa đời còn lại, như vậy mới không uổng phí.”
“Cha chỉ lo, Trần Giai đã chịu quá nhiều thiệt thòi, cha không biết con có đủ kiên định để đi cùng cô ấy đến cuối cùng, để không khiến cô ấy thêm thất vọng hay không.”
Cúp máy xong, tôi lại trầm ngâm suy nghĩ. Rốt cuộc, tôi muốn gì cho cuộc đời mình? Tôi vẫn chưa rõ. Chỉ biết mỗi khi nhớ về những ngày tháng bên Trần Giai, nghĩ đến cảnh tan làm được gặp cô ấy, lòng tôi lại thấy bình yên.
Hôm đó, Trần Giai đến bệnh viện kiểm tra, tiện ghé qua khoa của tôi. Lúc ấy tôi đang ngủ. Khi mở mắt ra và nhìn thấy cô ấy, tôi có cảm giác như được quay về thời đại học, lần đầu gặp cô ấy trên sân thể thao. Rõ ràng chỉ mới nửa tháng không gặp, mà tôi lại thấy như đã rất lâu rồi, vừa gặp lại tim đã đập rộn ràng. Tôi nhìn cô ấy, bất giác mỉm cười. Cười chính mình, giận dỗi với cô ấy lâu như vậy mà chỉ cần gặp lại là mọi bực bội đều tan biến. Tôi chỉ muốn được gặp cô ấy.
Tôi lưu luyến tiễn cô ấy ra đến ga tàu. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại có thể phụ thuộc vào một người đến thế. Đêm hôm đó, dù kết thúc ca trực đã rất muộn, tôi vẫn quay về nhà. Thế nhưng, về đến nơi với tâm trạng phấn khởi, lại không thấy cô ấy đâu. Bảo không thất vọng là nói dối.
Hôm sau, tôi gọi cho mẹ, nghĩ chắc cô ấy ở nhà một mình buồn quá, cộng với việc nhà cách công ty xa, nên đã về nhà cũ. Nhưng mẹ tôi đến kiểm tra thì bảo Trần Giai đã gầy đi nhiều, còn nói muốn dọn ra ngoài. Tôi càng thêm bàng hoàng.
Sau một ngày suy nghĩ, tôi hiểu rằng mình không thể tiếp tục thế này nữa, đã đến lúc phải dành thời gian để nói chuyện rõ ràng với cô ấy.
Gần đây tôi thường xuyên thức khuya, khiến đồng hồ sinh học của mình bị đảo lộn, ngày đêm lẫn lộn. Tôi cứ mãi không tìm được dịp thích hợp để nói chuyện với cô ấy. Cuối cùng, phải rất vất vả mới chờ đến lúc hết ca trực, tình cờ hôm đó Trần Giai cũng đến khám thai. Đây là lần đầu tiên tôi được cùng cô ấy đi khám thai. Cảm giác ấy khiến tôi rất vui, bởi trước đây tôi luôn cảm thấy mình đã để cô ấy chịu đựng quá nhiều một mình, bản thân lại vô tâm, chẳng mấy khi ở bên cạnh.
Tôi tự nhủ sau này nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn để cùng cô ấy đi khám thai, cùng cô ấy chứng kiến từng ngày đứa trẻ lớn lên. Khi được tham gia vào quá trình này, tôi thấy lòng mình yên ổn hơn rất nhiều. Tôi mua cho hai mẹ con những tấm đệm thật mềm, vừa trải vừa tưởng tượng đến cảnh sau này cô ấy mang bụng bầu đi lại trên đó, rồi đứa trẻ bò lẫm chẫm, khóe môi tôi không kìm được mà khẽ cong lên.
Lúc ăn mì, dù cô ấy có phàn nàn đôi chút, vẫn không quên nhặt rau mùi cho tôi. Điều đó khiến tôi nhớ đến mẹ mình, ngày xưa cũng luôn làm vậy cho cha tôi. Người con gái tôi yêu nhất, đang mang đứa con của tôi, nấu cơm cho tôi, chăm sóc tôi – tôi không hiểu trước đây mình đã giận dỗi vì điều gì nữa. Cô ấy có thích tôi không, chẳng lẽ tôi còn chưa nhận ra? Nếu không yêu tôi, liệu cô ấy có sẵn lòng mang thai con tôi, làm những điều ấy, chờ tôi về nhà mỗi ngày không?
Tôi bật cười vì chính mình, hóa ra bao phiền não đều do mình tự chuốc lấy.
Tôi quyết tâm sẽ sống tốt với cô ấy. Những vấn đề tồn đọng trước đây, tôi sẽ dần dần giải quyết từng cái một. Tôi cùng cô ấy về quê, tận mắt quan sát tình trạng của em gái cô ấy, cũng đã có buổi trò chuyện sơ bộ với cha vợ tương lai. Dù chưa thể giải quyết ngay, nhưng tôi tin mọi chuyện sẽ được tháo gỡ dần, cuộc sống rồi sẽ tốt lên.
Cha mẹ cô ấy thực sự là những người rất tốt. Họ không trách tôi vì những lạnh nhạt trước kia, ngược lại còn chẳng nhắc đến chuyện cũ, chỉ cần tôi đối xử tốt với Trần Giai là họ đã mãn nguyện. Chính vì thế, tôi lại càng thấy áy náy. Nhưng Trần Giai chưa từng nhắc lại những chuyện đó, cô ấy hiếm khi đòi hỏi gì ở tôi, thậm chí đôi khi còn độc lập đến mức không cần tôi bên cạnh. Nhưng tôi đã nhầm.
Khi nhận được cuộc gọi từ cha Trần Giai, bảo tôi về nhà gấp, tôi vội vàng chạy về, thấy cô ấy khóc như một đứa trẻ. Tôi hoàn toàn bối rối, chỉ biết ôm cô ấy, lắng nghe nỗi sợ hãi về “nguy cơ cao của bệnh Down” mà cô ấy đang phải đối mặt. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự yếu đuối thực sự của cô ấy – hóa ra bề ngoài mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc. Lần đầu làm mẹ, cô ấy cũng đầy bối rối, lo lắng khi gặp vấn đề về thai nhi, chỉ là không dám thể hiện trước mặt tôi mà thôi. Tôi bận rộn đến mức không nhận ra điều đó, và cảm thấy vô cùng có lỗi.
Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao lại để gia đình bị bỏ bê như vậy. Tại sao tôi có thể nhớ rõ từng triệu chứng của bệnh nhân, mà lại để người mình yêu phải một mình đối diện với tất cả? Cô ấy cũng biết sợ hãi chứ.
Tối hôm đó, sau khi dỗ cô ấy ngủ, tôi gọi cho mẹ.
“Nguy cơ cao bệnh Down thật ra không đáng sợ như con nghĩ đâu,” mẹ tôi an ủi.
“Cô ấy không biết, lại hay ở một mình, lần đầu làm mẹ nên càng lo lắng.” Tôi tự trách.
Mẹ tôi im lặng một lúc.
“Mẹ, hồi mang thai con, mẹ có lo không? Cha có ở bên mẹ không?” Tôi hỏi mẹ.
“Lúc ấy, cha con bận rộn ở bệnh viện, không thể ở bên mẹ thường xuyên… May mà có ông bà ngoại giúp mẹ rất nhiều.”
Mẹ tôi nhẹ nhàng kể lại.
“Nhưng mẹ của Trần Giai lại không thể đến bên cạnh, còn con thì không muốn giống như bố.” Nghĩ đến cảnh Trần Giai ngủ mà vẫn còn nước mắt trên má, tim tôi lại nhói lên. Mẹ tôi yên lặng một lúc lâu rồi khẽ nói: “Ngày mai mẹ sẽ sang với con.”
Kết thúc cuộc gọi với mẹ, cha tôi cũng gọi đến. Tôi chia sẻ với cha ý định muốn chuyển sang một khoa ít áp lực hơn.
“Cả đời này, cha đã nợ mẹ con rất nhiều. Không phải ai cũng cần phải dâng hiến trọn đời cho bệnh viện. Nếu con muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cha hoàn toàn ủng hộ.”
“Trần Giai đã chịu nhiều tổn thương. Con bé không giống mẹ con đâu. Mẹ con mạnh mẽ, còn Trần Giai thì rất nhạy cảm, con phải quan tâm đến con bé nhiều hơn.”
Cha tôi tâm sự rất thật lòng. Ông kể về những điều ông còn nợ mẹ tôi, rằng thời trẻ chỉ biết lo cho sự nghiệp mà quên mất gia đình. Đến khi già, con cái trưởng thành rồi thì chẳng còn cơ hội để bù đắp. Ông mong tôi đừng lặp lại sai lầm của ông.
Đêm ấy, tôi gần như thao thức không ngủ. Tôi nghĩ về tất cả những gì đã trải qua cùng Trần Giai. Cuối cùng tôi nhận ra, ở bệnh viện, nếu tôi rời đi sẽ có người thay thế, nhưng với cô ấy, tôi là duy nhất. Nếu tôi không ở bên cạnh, cô ấy sẽ thật sự không thể chống đỡ nổi. Chính vì vậy, tôi càng quyết tâm chuyển khoa, để có thể ở bên chăm sóc Trần Giai nhiều hơn. Mong rằng mọi thứ vẫn còn kịp để bù đắp.
Sau đó, chúng tôi đi kiểm tra lại DNA, kết quả hoàn toàn bình thường, đứa bé cũng phát triển khỏe mạnh. Cả nhà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Việc chuyển khoa không hề dễ dàng, cũng chẳng thể thực hiện trong một sớm một chiều. Nhưng mỗi ngày tan làm, chỉ cần không phải trực đêm, dù muộn đến đâu tôi cũng về nhà. Dù đôi khi chẳng giúp được gì nhiều, chỉ cần nhìn bụng cô ấy lớn dần, thấy nụ cười của cô ấy ngày càng rạng rỡ, tôi đã cảm thấy mãn nguyện. Tôi biết mình phải ở bên cô ấy, chăm sóc tổ ấm này, bảo vệ đứa con sắp chào đời.
Trong lòng tôi cuối cùng cũng tìm thấy sự bình yên chưa từng có.
Chín tháng sau
Ngày con chào đời, tôi đứng ngoài phòng mổ, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ rệt sự lo lắng. Các đồng nghiệp đều trêu tôi, nói tôi từng vào phòng mổ không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa bao giờ thấy tôi căng thẳng đến thế, ngồi trên ghế mà tay vẫn run lên bần bật. Tôi cũng tự cười bản thân, phẫu thuật hiện đại đến vậy, tỷ lệ rủi ro cực thấp mà vẫn không thể yên lòng.