Chương 4: Giữa căn bếp ấm
“Bác gái.” Tôi buột miệng gọi mà không kịp suy nghĩ. Nhìn thấy sắc mặt bà ấy thoáng biến đổi, tôi mới nhận ra mình vừa lỡ lời. Từ sau buổi gặp mặt không mấy vui vẻ ở nhà tôi, chúng tôi chưa từng chạm mặt lại. Bảo tôi gọi bà là mẹ, thực sự tôi không thể mở miệng được.
“Con đang… chuẩn bị đi đâu à?” Mẹ anh ta bước vào, thay giày ở cửa rồi ngồi xuống ghế sofa.
“Con thấy nhà bên này hơi xa, đi làm mỗi ngày khá vất vả nên định chuyển về chỗ cũ ạ.” Tôi thành thật trả lời.
“Con với Cố Tiêu cãi nhau à?” Bà lại hỏi tiếp.
“Không ạ.” Tôi đóng cửa, đặt túi đồ xuống, biết chắc mình chưa thể đi ngay được.
“Nếu không cãi nhau thì sao nó lại gọi điện bảo mẹ qua đây?”
“Ơ?” Tôi hơi ngỡ ngàng. Cố Tiêu gọi mẹ anh ấy đến ư? Để làm gì chứ?
“Thực sự không phải đâu ạ,” tôi giải thích, “anh ấy chưa từng về nhà, mẹ cứ yên tâm, bọn con còn chẳng gặp nhau thì lấy đâu ra chuyện cãi vã.”
Càng nói tôi lại càng thấy mình rối rắm, nhất là khi bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Hai đứa đăng ký kết hôn hai tuần rồi mà nó chưa về nhà lần nào à?”
Thôi rồi, cuối cùng cũng đến chuyện chính. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta không về thì tôi cũng chẳng ép được, liên quan gì đến tôi đâu.
“Vâng, anh ấy bận.” Tôi cúi đầu đáp.
Mẹ anh ta cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho cha Cố Tiêu. Tôi ngại nghe lén nên giả vờ dọn dẹp quanh phòng.
“Chưa từng về nhà…”
“Hồi trước tôi đã bảo rồi mà…”
“Ông nói xem, kết hôn để làm gì?”
“Thằng bé đến nhà cũng không muốn về?”
Tôi nghe loáng thoáng vài câu, thấy bà ấy nói cũng đúng. Kết hôn để làm gì, tôi cũng chẳng biết nữa. Cuộc sống của tôi bây giờ không khác gì lúc độc thân, ngoài việc mỗi ngày phải chịu đựng cơn nghén và không còn phải lo chuyện xem mắt nữa. Cảm giác kết hôn là gì? Thật sự tôi không rõ. Nhưng nếu hỏi cuộc hôn nhân này có ý nghĩa không, tôi nghĩ cũng đáng: tôi được chăm sóc con mình, lấy người mình từng yêu, sống trong căn nhà rộng rãi, cha mẹ tôi cũng yên tâm hơn. Chỉ là nhiều đêm vẫn phải đi bộ một mình, cơm nước, giặt giũ cũng chỉ có tôi, đôi lúc vẫn thấy thiếu vắng điều gì đó.
Mẹ Cố Tiêu gọi xong, quay lại hỏi tôi:
“Dạo này con thấy trong người thế nào? Sao mẹ thấy con gầy đi?”
“Con vẫn khỏe ạ.”
“Trước khi có bầu con nặng bao nhiêu?”
“47 ạ.”
“Giờ thì sao?”
Tôi ngập ngừng, khẽ đáp: “46 ạ.”
Đúng vậy, mang thai hơn ba tháng mà tôi đã giảm 2kg. Ăn không vào, ăn vào lại nôn, lại còn phải chạy ngược xuôi công việc.
“Có bầu mà lại sụt cân à?” Bà ấy ngạc nhiên hỏi. Tôi cũng chẳng biết nói gì, gầy đi cũng đâu phải lỗi của tôi.
“Chắc mấy hôm nữa sẽ tăng lại thôi ạ.”
“Con cho mẹ số điện thoại của mẹ con đi.” Vừa nói bà vừa lấy điện thoại ra.
Không còn cách nào, tôi đành đọc số cho bà ấy. Hai người họ kết bạn WeChat rồi gọi video call ngay trước mặt tôi.
“Có ai mang thai mà lại gầy đi không? Sao bé không đủ chất thế này?” Mẹ anh ta sốt ruột hỏi.
“Lần nào tôi cũng nhắc con bé ăn nhiều vào, mà sao vẫn gầy được nhỉ?” Mẹ tôi ở đầu dây bên kia cũng lo lắng không kém. Tôi ngồi bên cạnh mà chỉ muốn ôm đầu than thở.
“Nếu nhà chị rảnh thì có thể sang chăm sóc Giai Giai giúp tôi được không?” Mẹ anh ta đề nghị.
“Không không! Không cần đâu ạ!” Tôi vội vàng từ chối. Nhưng hai bà mẹ chẳng ai để ý đến ý kiến của tôi.
“Thật ra, ông nhà tôi lớn tuổi rồi, bên bệnh viện lại bận, tôi cũng không thể sang đây mãi được. Phòng cấp cứu của Cố Tiêu cũng bận rộn, bản thân nó còn chẳng lo xong nữa là…”
“Chỉ còn cách xem bên nhà có thể cử ai lên thành phố giúp trông nom con bé một thời gian không?”
“Chúng tôi hiểu mà, nhưng em gái nó không thể rời khỏi tầm mắt đâu.” Mẹ tôi thật sự khó xử. Đúng là với tình trạng của Trần Ngọc bây giờ, phải có người bên cạnh 24/24, chỉ cần lơ là một chút là có thể gặp nguy hiểm, ngã xuống ao hồ hay rãnh nước bất cứ lúc nào. Chuyện mẹ tôi lên thành phố là không thể. Cha tôi ngày nào cũng phải đi công trường, là trụ cột kinh tế của cả nhà, tiền thuốc cho Trần Ngọc mỗi tháng đã ngốn hết 2.000 tệ, cha không đi làm thì lấy đâu ra tiền.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, thậm chí còn tính sau khi sinh sẽ tiết kiệm để tự thuê dịch vụ chăm sóc mẹ và bé với chi phí hợp lý.
“Thế Giai Giai biết xoay xở sao đây? Cô nhìn mà xem, nó càng ngày càng gầy, liệu sinh con ra có khỏe mạnh không?”
“Bác gái, con tự lo được mà, bác đừng lo quá…” Tôi cố gắng trấn an, nhưng lại lỡ miệng gọi sai xưng hô, cảm giác bất lực tràn về.
“Đấy, nhà ai cũng có nỗi khổ riêng cả. Mẹ thấy con còn xách đồ đi, Cố Tiêu thì chẳng về nhà, con thì bụng mang dạ chửa, hai đứa cứ như vậy thì còn ra sao nữa? Nếu thế thì sao lúc trước lại cứ nhất quyết giữ lại… Đứa bé thì có tội tình gì đâu.”
“Mẹ già rồi, chẳng quản nổi hai đứa nữa, muốn làm gì thì làm.” Bà thở dài, cất đống hải sản mang theo vào tủ lạnh rồi lặng lẽ ra về.
Tôi đứng lặng người, lòng đầy ngổn ngang. Thì ra trong mắt bà, tôi là người ép con trai bà đi đăng ký kết hôn?
Mang thai hơn ba tháng, Cố Tiêu chưa từng đưa tôi đi khám thai một lần, vậy mà người cảm thấy thiệt thòi lại là anh ta?
Tôi ngồi thừ trên sofa, cảm giác như cả thế giới đều quay lưng lại với mình, còn tôi thì chẳng biết phải tìm lối ra ở đâu.
Sau bao nhiêu chuyện rối ren, cuối cùng tôi vẫn không chuyển đi, ngày ngày ngồi tàu điện ngầm mấy tiếng đồng hồ.
Một hôm, tan làm về tới cửa, tôi bất ngờ thấy một người đàn ông mặc đồ công nhân, tay xách túi nilon đứng trước nhà. Đến gần hơn, tôi mới nhận ra đó là cha mình.
“Cha?” Tôi ngỡ mình nhìn nhầm.
Cha mặc áo dài tay, quần lao động, nở nụ cười gượng gạo.
“Sao hôm nay con về muộn thế?” Cha vội vàng bước lại, cầm lấy túi đồ ăn trên tay tôi.
“Con ghé qua cửa hàng nên về trễ một chút ạ.” Tôi nhìn chiếc mũ bảo hộ trên đầu ông, dáng vẻ vẫn còn nguyên bụi bặm công trường.
Vào nhà, cha đặt túi đồ lên tủ giày, nhẹ nhàng bảo:
“Cha tìm được việc ở thành phố rồi.”
“Dạ? Công việc gì vậy cha?” Tôi ngạc nhiên.
“Người ta thuê trang trí mặt tiền, cha nhận sơn tường. Cũng gần đây thôi.” Ông cười hiền.
“Gần đây thật ạ? Vậy cha có thể ghé qua đây thường xuyên không?”
“Được chứ.” Cha đáp rồi lùi ra cửa, bắt đầu cởi áo khoác và quần ngoài.
“Cha vào nhà thay đồ đi ạ, đứng ngoài này làm gì?” Tôi vội ngăn cha.
“Cha mặc sẵn áo trong rồi, quần áo công trường bẩn lắm.” Ông chỉ vào chiếc áo thun bên trong.
“Bẩn thì giặt là sạch mà cha.” Tôi áy náy.
Ông bỏ quần áo vào túi nilon rồi đặt trước cửa.
“Để trong nhà sợ bẩn sàn.” Ông chỉ xuống nền nhà sạch bóng.
“Không sao đâu cha!” Tôi vừa buồn vừa thương: “Cha để ngoài này nhỡ ai lấy mất thì sao?”
“Không đáng tiền, chẳng ai lấy đâu con.”
Nói rồi cha cởi giày, đi chân trần vào nhà.
“Nhà rộng nhỉ.”
“Cha đừng đi chân đất, đi dép lê vào cho sạch.”
“Được rồi, cha rửa chân trước đã.” Ông vừa nói vừa xỏ dép lê vào nhà tắm.
Tôi nhìn túi nilon trước cửa, trong lòng rối bời.
Đi vào theo cha, thấy ông rửa chân qua loa, lau khô rồi mới mang dép vào. Sau đó, cha bê túi đồ ăn vào bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
“Để con làm cho.”
Thật ra, ngày còn ở quê, cha tôi rất ít khi vào bếp. Chỉ khi nhà có đông họ hàng, cần trổ tài thì cha mới đứng ra nấu nướng. Vì vậy, nhìn cha rửa rau, tôi cũng nhận ra ông không quá thành thạo.
“Con cứ nghỉ ngơi đi.” Cha tôi nhất quyết không cho tôi động tay vào, một mực muốn tự mình chuẩn bị bữa ăn. Không lay chuyển được ông, tôi đành đứng trong bếp trò chuyện cùng cha.
“Cha này, cha lên thành phố rồi, một mình mẹ ở nhà làm sao trông nổi Trần Ngọc?” Tôi hỏi.
Động tác của cha khựng lại một chút.
“Dạo này con bé ngoan hơn nhiều, mẹ con vẫn xoay xở được.”
“Vâng.”
“Thế cha định ở lại thành phố bao lâu ạ?”
“Chắc tầm vài tháng.”
Vài tháng ư? Trong ký ức của tôi, cha luôn chọn việc gần nhà để tiện chăm sóc gia đình. Thành phố lớn, đi lại vất vả, làm sao cha có thể lo toan chu toàn được?
Bữa tối hôm đó, tôi ăn cơm cha nấu, vừa hạnh phúc vừa chộn rộn lo lắng. Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho mẹ, mẹ mới kể cho tôi nghe sự thật.
“Có gì mà trùng hợp, mẹ chồng con gọi điện bảo bố mẹ lên chăm con, cha con mất ngủ mấy đêm liền, nhờ người quen tìm việc xây dựng gần chỗ con ở để tiện chăm sóc.”
Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại.
“Con đã nói là tự lo được, nhưng cha mẹ vẫn không nghe.”
“Làm cha làm mẹ ai chẳng lo cho con. Cha con sợ con một mình chịu thiệt nên mới chạy tới nấu cơm cho con, chứ mẹ còn chưa từng được ăn cơm cha con nấu đâu.”
“Thế ở nhà mình thì sao hả mẹ?” Tôi nghẹn ngào hỏi.
“Còn làm sao nữa, ai cũng phải sống mà con. Con đừng bận tâm chuyện nhà nữa, cứ an tâm dưỡng thai.”
Cúp máy, tôi nằm trên giường, nhớ lại cảnh cha đứng chờ trước cửa, không biết ông đã đợi tôi bao lâu. Nhớ lại dáng cha lúng túng thay quần áo ngoài cửa, sợ làm bẩn sàn nhà, tôi chợt hiểu: dù tôi sống trong căn nhà rộng lớn này, nhưng cảm giác làm chủ nơi đây, cha tôi còn hiểu rõ hơn tôi nữa. Chính vì vậy, cha mới không tự nhiên, chẳng dám thoải mái như ở nhà mình.
Cha lên thành phố làm việc, ngày ngày mặc bộ đồ lao động lấm lem, chen chúc trên tàu điện ngầm, chắc hẳn đã chịu không ít ánh mắt soi mói. Tất cả chỉ vì thương tôi… Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay xè, nước mắt cứ thế trào ra. Tôi bỗng thấy mình thật nhỏ bé và thất bại. Rốt cuộc tôi cố giữ đứa bé này, nhất quyết lấy Cố Tiêu, ôm mãi chấp niệm bao năm qua, để làm gì? Tôi quá ích kỷ.
Khóc một hồi, nhìn đồng hồ đã một giờ sáng, tôi vội ngừng lại. Sáng mai còn phải dậy từ 6h30 để kịp bắt tàu điện ngầm đi làm cho đúng giờ. Tôi rửa mặt rồi ngủ thiếp đi. Người lớn chẳng thể cứ thích là khóc mãi, tôi còn phải tiếp tục sống.
Những ngày sau đó, tôi cảm thấy khá dễ chịu. Mỗi ngày đi làm về, cha đã nấu cơm sẵn, tôi chỉ việc ăn, thậm chí chẳng phải rửa bát. Thứ sáu tôi có lịch sàng lọc Down. Tôi định khám xong sẽ chờ cha tan làm rồi hai cha con cùng về quê.
Đến bệnh viện, tôi bất ngờ gặp Cố Tiêu. Hôm nay anh ta không mặc áo blouse mà đứng ở khoa sản, có vẻ như đang đợi tôi.
“Nghe mẹ bảo em gầy đi nhiều.” Anh ta nhìn tôi từ đầu tới chân, “Nhưng anh lại thấy hình như không phải.”
Anh ta nói đúng, nhờ cha nấu ăn mỗi ngày nên sắc mặt tôi tốt lên hẳn. Tôi định nổi cáu, trách anh ta vài câu, nhưng nghĩ lại, tôi không muốn làm mọi chuyện căng thẳng thêm để cha mẹ phải lo lắng, nên chỉ im lặng, lặng lẽ đi vòng qua anh ta.
Tôi vừa bước đi được một đoạn thì bị anh ta giữ tay lại.
“Em thực sự không muốn nhìn mặt anh đến vậy sao?” Anh ta hỏi, giọng bình thản.
“Tôi phải vào khám rồi, anh đừng làm lỡ thời gian của tôi nữa được không?” Tôi chẳng muốn dây dưa gì thêm.
“Được.” Anh ta buông tay, giọng cũng dịu lại: “Em vào chuẩn bị đi, anh sẽ ngồi đây đợi.”
“Chờ tôi làm gì? Hôm nay anh không đi làm à?” Tôi ngạc nhiên, chẳng phải anh ta lúc nào cũng bận rộn sao?
“Hôm nay anh nghỉ.”
Ra là vậy…
“Vậy anh đợi một lát.” Tôi quay người vào trong. Có người giúp chạy việc, xếp hàng thanh toán cũng tiện hơn, tôi chẳng cần phải bực mình với anh ta làm gì.
Khám sàng lọc Down chỉ cần lấy máu. Cố Tiêu đi nộp viện phí, lúc lấy máu cùng tôi, mấy đồng nghiệp trong bệnh viện đều tò mò nhìn sang.
“Bác sĩ Cố, ai vậy nhỉ?”
“Người nhà hả? Chính anh tự đưa đi luôn à?”
“Hôm nay bác sĩ Cố nghỉ làm à?”
…
Mọi người xì xào bàn tán, còn tôi thì hồi hộp chờ xem anh ta trả lời thế nào. Nhưng anh ta chỉ mỉm cười, không nói gì, hoàn toàn phớt lờ, không hề muốn công khai mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi hơi buồn, nhưng cảm giác đó cũng chỉ thoáng qua.
“Không vui à?” Anh ta vừa lấy bông băng cầm máu cho tôi, vừa hỏi mà không ngẩng đầu.
“Đâu có.” Tôi nói dối.
“Đừng bận tâm tới họ.”
“Ừ.”
Anh ta đặt bông xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Làm bác sĩ cũng nhiều cái khổ, đủ chuyện bàn ra tán vào…”
Tôi không đáp lại. Đó chẳng phải lý do anh ta không muốn công khai chuyện đã kết hôn, càng không phải vì tôi là vợ anh ta. Tôi biết rõ, anh ta vẫn muốn giữ hình ảnh độc thân.
“Em muốn ăn gì không?” Anh ta hỏi.
“Tôi về nhà tự nấu.” Tôi gạt tay anh ta ra: “Tôi đi đây.”
“Em…” Anh ta đi theo sau, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, rồi bất ngờ nắm chặt tay tôi, như muốn an ủi.
“Anh kéo tôi lại làm gì?” Tôi cố rút tay ra, nhưng anh ta càng siết chặt hơn.
“Ý em là gì vậy?” Anh ta hỏi tiếp.
“Không sợ mấy cô điều dưỡng của anh nhìn thấy à?” Tôi không ngại nói thẳng, vừa nãy trong bệnh viện thì không dám nắm, giờ vắng người thì lại dám?
Anh ta nhìn tôi, rồi bất chợt nở nụ cười, không nói gì, chỉ im lặng đứng đó. Tôi cảm giác như anh ta đang chế giễu mình, bực quá nên giẫm mạnh lên chân anh ta. Anh ta nhăn mặt buông tay, tôi mặc kệ, bước thẳng về phía trước.
Anh ta không đuổi theo nữa. Khi tôi đi được một quãng, phía sau vang lên tiếng gọi:
“Trần Giai, em vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
Tôi ngoái lại, thấy anh ta đứng xa xa, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi.
Thực ra, tôi cũng nhiều lần tự hỏi, lý trí thì bảo nên sống tốt với anh ta – dù sao cũng đã là vợ chồng, anh ta cũng là người tôi từng yêu. Nhưng cảm xúc lại không cho phép. Tôi giận anh ta, không kìm được. Thấy bác sĩ Lưu có ý với anh ta tôi khó chịu, thấy các cô điều dưỡng vây quanh anh ta tôi cũng bực, thấy anh ta không chịu công khai mối quan hệ tôi càng không vui.
Nhưng… cuối cùng tôi cũng hiểu, chính tôi là người dùng đứa bé để ép anh ta kết hôn, là tôi tự chuốc lấy mọi chuyện. Anh ta đâu có yêu tôi, mọi thứ đều do tôi lựa chọn. Tôi chỉ có thể giận mình, chẳng thể trách ai khác.
Nghĩ vậy, tôi quay người định rời đi. Bất ngờ, cả người tôi bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
“Cố Tiêu, anh…” Tôi hốt hoảng khi nhận ra anh ta bế ngang tôi lên.
“Sao nhẹ thế này?” Anh ta cúi xuống hỏi, hơi thở gần sát khiến tim tôi đập loạn.
“Anh thả tôi xuống đi.” Tôi định nói cứng, nhưng chẳng hiểu sao giọng lại mềm đi, nghe như đang nũng nịu. Tôi tự thấy mình thật vô dụng.
Nghe tôi làm nũng, anh ta thoáng ngạc nhiên, chỉ đứng yên ôm tôi mà không nói gì.
Anh ta ngập ngừng trong giây lát rồi nhẹ nhàng bế tôi tiến về phía chiếc Mercedes đen bóng. Một tay anh mở cửa ghế phụ, dùng chân đẩy cửa rộng ra rồi cẩn thận đặt tôi xuống ghế. Đặt tôi ngồi xong, anh ta vẫn chưa rời đi ngay mà đứng sát lại gần, khiến tôi có chút hồi hộp, nín thở chờ đợi. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kéo dây an toàn, cài cẩn thận cho tôi rồi mới đi ra ngoài.
Tôi quay mặt sang chỗ khác, không buồn nhìn anh ta. Anh ta đứng yên một lúc, rồi bất ngờ hỏi:
“Đang mong đợi điều gì sao?”
Tôi vội vàng đáp lại: “Tôi đâu có mong gì…” Nhưng vừa quay sang, suýt nữa thì môi tôi chạm vào môi anh ta. Tôi hoảng hốt, lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào. Anh ta cũng không nhúc nhích, chỉ cúi mắt nhìn môi tôi một giây rồi thu lại ánh mắt.
“Về nhà trước đã.” Khi khoảng cách giữa chúng tôi xa hơn, tôi thấy yết hầu anh ta khẽ chuyển động.
Tôi không trả lời, tim đập thình thịch, tay vô thức siết chặt vạt áo. Sau này mỗi lần nhớ lại cảnh này, tôi lại bật cười vì chính mình. Rõ ràng chẳng phải lần đầu hôn nhau, chuyện gì cũng đã trải qua, vậy mà vẫn hồi hộp như cô gái mới lớn, thấy mình thật ngốc nghếch.
Trên đường trở về, cả hai đều im lặng. Anh ta tập trung lái xe, tôi thì cắm cúi nghịch điện thoại, mỗi người một thế giới. Nhưng trong đầu tôi cứ văng vẳng câu nói của anh ta: “Về nhà trước đã.”
Về nhà rồi thì sao? Chẳng có gì cả. Vừa về đến nơi, anh ta đã nằm dài trên sofa, cầm sách lên đọc, còn tôi thì phải vào bếp nấu cơm. Tôi tức đến nghiến răng.
“Anh không ăn rau thơm.” Khi tôi bưng hai bát mì ra, anh ta nhăn mặt nhắc nhở.
Tôi…
“Vậy thì anh ăn mì, rau thơm để tôi ăn.” Tôi đưa đũa cho anh ta, cảm giác như phục vụ ông chủ. Anh ta nhìn tôi một lúc rồi thở dài: “Vẫn còn mùi.”
Khó chiều thật sự. Tôi không muốn tranh luận, đành gắp hết rau thơm sang bát mình rồi đẩy bát mì về phía anh ta. Anh ta vẫn không động đũa.
“Cả hành nữa.”
“Hành cũng không ăn?”
“Ừ.” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.
Tôi… Ừ cái gì mà ừ! Tôi cúi đầu ăn mì, mặc kệ anh ta. Anh ta ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng, trong khi tôi ăn xong từ lâu mà anh ta vẫn chưa xong.
“Ăn chậm giúp tiêu hóa tốt hơn.” Anh ta vừa ăn vừa giải thích.
“Nhai kỹ có lợi cho dạ dày.” Anh ta lại nói.
Tôi cạn lời, không hiểu sao trước đây mình không phát hiện ra anh ta lắm tật xấu như vậy.
Ăn xong, anh ta chủ động đi rửa bát. Cũng còn chút lương tâm!
“Tủ bát này hơi cao với em đúng không?” Anh ta vừa rửa bát vừa ngó nghiêng xung quanh.
Ừ, lại chê tôi thấp chứ gì, tôi biết thừa.
“Cũng tạm.”
“Sao trong nhà chẳng có lấy một cái cây xanh nào nhỉ?” Anh ta tiếp tục quan sát.
“Anh thích thì tự đi mua, tôi bận lắm.” Tôi trả lời thật lòng. Ngày nào cũng làm đến tối mịt, lấy đâu ra thời gian trang trí nhà cửa. Mà thật ra, tôi cũng chưa từng coi nơi này là nhà nên chẳng buồn bày biện gì.
“Trong phòng làm việc của em cũng chẳng có quyển sách nào.” Anh ta nhận xét.
“Tôi không đọc sách.” Tôi đáp gọn.
Tôi để ý hôm nay anh ta lạ lắm, chẳng có chuyện gì cũng cố tìm ra để nói.
“Sau này con cũng phải đọc sách chứ?” Anh ta cười, hỏi tôi.
Tôi hơi sững lại. Con?
Thật lòng mà nói, tôi chưa từng nghĩ xa đến vậy, cũng không dám mơ về cảnh anh ta ngồi trên thảm đọc sách cho con nghe, còn tôi thì nấu ăn trong bếp. Nhưng khi anh ta nhắc tới, hình ảnh ấy bất chợt hiện lên, khiến lòng tôi xao động lạ thường. Cảm giác ấy nhẹ nhàng lướt qua tim, làm mềm mọi góc cạnh trong tôi.
Bầu 15 tuần, lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận rõ ràng: trong bụng mình đang có một sinh linh nhỏ bé, từng ngày lớn lên.
“Tôi cũng không biết nên chọn sách gì nữa.”
Anh ta ngập ngừng trong giây lát rồi nhẹ nhàng bế tôi tiến về phía chiếc Mercedes đen bóng. Một tay anh mở cửa ghế phụ, dùng chân đẩy cửa rộng ra rồi cẩn thận đặt tôi xuống ghế. Đặt tôi ngồi xong, anh ta vẫn chưa rời đi ngay mà đứng sát lại gần, khiến tôi có chút hồi hộp, nín thở chờ đợi. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kéo dây an toàn, cài cẩn thận cho tôi rồi mới đi ra ngoài.
Tôi quay mặt sang chỗ khác, không buồn nhìn anh ta. Anh ta đứng yên một lúc, rồi bất ngờ hỏi:
“Đang mong đợi điều gì sao?”
Tôi vội vàng đáp lại: “Tôi đâu có mong gì…” Nhưng vừa quay sang, suýt nữa thì môi tôi chạm vào môi anh ta. Tôi hoảng hốt, lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào. Anh ta cũng không nhúc nhích, chỉ cúi mắt nhìn môi tôi một giây rồi thu lại ánh mắt.
“Về nhà trước đã.” Khi khoảng cách giữa chúng tôi xa hơn, tôi thấy yết hầu anh ta khẽ chuyển động.
Tôi không trả lời, tim đập thình thịch, tay vô thức siết chặt vạt áo. Sau này mỗi lần nhớ lại cảnh này, tôi lại bật cười vì chính mình. Rõ ràng chẳng phải lần đầu hôn nhau, chuyện gì cũng đã trải qua, vậy mà vẫn hồi hộp như cô gái mới lớn, thấy mình thật ngốc nghếch.
Trên đường trở về, cả hai đều im lặng. Anh ta tập trung lái xe, tôi thì cắm cúi nghịch điện thoại, mỗi người một thế giới. Nhưng trong đầu tôi cứ văng vẳng câu nói của anh ta: “Về nhà trước đã.”
Về nhà rồi thì sao? Chẳng có gì cả. Vừa về đến nơi, anh ta đã nằm dài trên sofa, cầm sách lên đọc, còn tôi thì phải vào bếp nấu cơm. Tôi tức đến nghiến răng.
“Anh không ăn rau thơm.” Khi tôi bưng hai bát mì ra, anh ta nhăn mặt nhắc nhở.
Tôi…
“Vậy thì anh ăn mì, rau thơm để tôi ăn.” Tôi đưa đũa cho anh ta, cảm giác như phục vụ ông chủ. Anh ta nhìn tôi một lúc rồi thở dài: “Vẫn còn mùi.”
Khó chiều thật sự. Tôi không muốn tranh luận, đành gắp hết rau thơm sang bát mình rồi đẩy bát mì về phía anh ta. Anh ta vẫn không động đũa.
“Cả hành nữa.”
“Hành cũng không ăn?”
“Ừ.” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.
Tôi… Ừ cái gì mà ừ! Tôi cúi đầu ăn mì, mặc kệ anh ta. Anh ta ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng, trong khi tôi ăn xong từ lâu mà anh ta vẫn chưa xong.
“Ăn chậm giúp tiêu hóa tốt hơn.” Anh ta vừa ăn vừa giải thích.
“Nhai kỹ có lợi cho dạ dày.” Anh ta lại nói.
Tôi cạn lời, không hiểu sao trước đây mình không phát hiện ra anh ta lắm tật xấu như vậy.
Ăn xong, anh ta chủ động đi rửa bát. Cũng còn chút lương tâm!
“Tủ bát này hơi cao với em đúng không?” Anh ta vừa rửa bát vừa ngó nghiêng xung quanh.
Ừ, lại chê tôi thấp chứ gì, tôi biết thừa.
“Cũng tạm.”
“Sao trong nhà chẳng có lấy một cái cây xanh nào nhỉ?” Anh ta tiếp tục quan sát.
“Anh thích thì tự đi mua, tôi bận lắm.” Tôi trả lời thật lòng. Ngày nào cũng làm đến tối mịt, lấy đâu ra thời gian trang trí nhà cửa. Mà thật ra, tôi cũng chưa từng coi nơi này là nhà nên chẳng buồn bày biện gì.
“Trong phòng làm việc của em cũng chẳng có quyển sách nào.” Anh ta nhận xét.
“Tôi không đọc sách.” Tôi đáp gọn.
Tôi để ý hôm nay anh ta lạ lắm, chẳng có chuyện gì cũng cố tìm ra để nói.
“Sau này con cũng phải đọc sách chứ?” Anh ta cười, hỏi tôi.
Tôi hơi sững lại. Con?
Thật lòng mà nói, tôi chưa từng nghĩ xa đến vậy, cũng không dám mơ về cảnh anh ta ngồi trên thảm đọc sách cho con nghe, còn tôi thì nấu ăn trong bếp. Nhưng khi anh ta nhắc tới, hình ảnh ấy bất chợt hiện lên, khiến lòng tôi xao động lạ thường. Cảm giác ấy nhẹ nhàng lướt qua tim, làm mềm mọi góc cạnh trong tôi.
Bầu 15 tuần, lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận rõ ràng: trong bụng mình đang có một sinh linh nhỏ bé, từng ngày lớn lên.
“Tôi cũng không biết nên chọn sách gì nữa.”
Tôi ngập ngừng đáp. Anh ta đưa tay qua, dịu dàng xoa đầu tôi: “Khi nào rảnh, chúng ta cùng đi chọn sách nhé.”
Tôi hơi xấu hổ, khẽ né tránh: “Ừ, được.”
Nói xong, tôi vội vàng về phòng mình. Không ngờ anh ta rửa bát xong cũng đi theo vào.
“Sao em lại chọn căn phòng này?” Anh ta quan sát xung quanh, hơi nhíu mày.
“Chỉ có mình tôi thôi, tôi thích không gian nhỏ nhỏ, cảm giác an toàn hơn.”
“Chỉ một mình?” Anh ta không hài lòng, khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Anh thích ngủ đâu thì ngủ…” Tôi buột miệng, rồi nhận ra mình hơi gắt nên bổ sung: “Phòng ngủ lớn bên kia tôi đã thay ga gối rồi, anh cứ qua đó nằm.”
Tôi đoán chắc anh ta cũng mệt mỏi lắm, lần nào gặp cũng thấy quầng thâm mắt càng rõ. Anh ta liếc nhìn phòng ngủ chính, rồi lại ngồi xuống mép giường tôi.
“Chật như này mà chen chúc được à?” Anh ta nói nhẹ nhàng, khiến tôi càng lúng túng.
“Giường nhỏ lắm, anh sang bên kia đi.” Giường này chỉ rộng 1m5, mà anh ta cao tận 1m88, tôi sợ anh ta ngủ không nổi.
Anh ta không trả lời, chỉ tháo áo khoác rồi ngồi xuống, ánh mắt pha chút buồn cười.
“Em đang lo lắng gì vậy?”
“Sợ gì chứ? Tôi mà biết sợ à?” Tôi bực mình đáp lại, nhưng thật ra cũng chẳng hiểu mình đang hồi hộp điều gì.
Sáu năm trước, khi còn yêu nhau, chúng tôi chỉ dừng ở nắm tay, hôn nhẹ, chưa từng tiến xa hơn. Đêm họp lớp, tôi uống rượu, trong lúc bốc đồng mới lao vào anh ta. Chứ giữa ban ngày ban mặt thế này, quả thực… ngại ngùng không chịu nổi.
“Lát nữa tôi muốn về quê với cha.” Khi anh ta vừa nhấc chăn lên, tôi buột miệng nói.
Anh ta khựng lại: “Mấy giờ?”
“Năm giờ chiều nay.”
Anh ta nhìn đồng hồ: “Vẫn kịp, giờ mới hai giờ thôi.”
Vẫn kịp? Mặt tôi bắt đầu nóng lên.
“Em ngủ một lát đi, anh sẽ gọi dậy đúng giờ.”
Anh ta nói rồi ngồi xuống cạnh tôi, cẩn thận đắp chăn cho tôi.
“Ừ, còn anh thì sao?”
“Anh,” anh ta tiện tay cầm lấy một cuốn sách y học, “đọc sách một lúc đã.”
Đọc sách thật à? Hóa ra tôi nghĩ nhiều quá. Tôi ôm chặt lấy chăn, chỉ mong có thể chui tọt vào trong.
“Em còn muốn làm gì nữa không?” Anh ta cười khẽ bên ngoài tấm chăn.
“Thôi đi, tôi ngủ đây, đừng nói gì nữa.” Tôi trùm kín đầu.
“Được rồi, lát nữa ngủ dậy, anh sẽ cùng mọi người về quê. Ngủ đi.” Giọng anh ta dịu dàng hẳn.
Tôi trằn trọc vài phút, rồi cơn buồn ngủ kéo đến, tôi nhắm mắt lại. Trong cơn mơ màng, có ai đó đặt một nụ hôn lên trán tôi, khe khẽ thở dài: “Mới ba tháng, còn chưa ổn định đâu.”
Tôi còn định nghĩ xem ai nói, nhưng chưa kịp nghĩ xong đã chìm vào giấc ngủ rồi.