Trên mặt gương trong nhà tắm của tôi bất ngờ xuất hiện một dấu vết bàn tay đàn ông. Tôi sống một mình, nên chắc chắn đó không thể là của tôi. Việc đầu tiên tôi làm là chụp lại hình ảnh ấy rồi đăng lên mạng, mong nhận được lời khuyên từ cộng đồng. Đúng như dự đoán, mọi người đều cho rằng có kẻ lạ đã lẻn vào nhà tôi, thậm chí có người còn lo ngại rằng hắn có thể đã lắp đặt camera phía sau gương và khi rời đi thì để lại dấu tích này, dù là vô ý hay cố ý.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy biết ơn sự lộn xộn của bản thân. Mấy ngày nay tôi tăng ca liên tục, về tới nhà chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng còn sức đâu mà tắm rửa hay soi gương. Thế mà chỉ vừa quay đi lấy chiếc tua vít, lúc trở lại-dấu tay ấy đã hoàn toàn biến mất, mặt gương sáng bóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi hoảng hốt bỏ chạy khỏi nhà.

Tôi vội vàng sang căn hộ của cô bạn thân ở tòa bên cạnh, ôm chặt lấy cô ấy mà run rẩy. Cảnh sát nhanh chóng có mặt, lục soát căn hộ tôi kỹ càng như lật tung từng ngóc ngách, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của người lạ từng ẩn náu. Tôi bắt đầu nghi ngờ: liệu kẻ đó có bám theo tôi khi tôi rời khỏi nhà, rồi lẩn khuất đâu đó trong khu chung cư này không?

May mắn là khi chạy ra khỏi cửa, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhờ bảo vệ kiểm tra camera giám sát lối ra vào. Sau đó, cảnh sát lập tức phong tỏa toàn bộ tòa nhà – đến một con ruồi cũng khó lòng thoát ra ngoài. Khu chung cư tôi ở vốn là khu tập thể cũ xây từ những năm 80, chủ yếu là các thầy cô giáo đã nghỉ hưu – trong đó có cả ông bà tôi và ông bà nội của Yến Viên, cô bạn thân của tôi. Tôi và Yến Viên lớn lên ở đây từ nhỏ. Những ngày gần đây, phần lớn người già trong khu đã đi du lịch “Tuổi Hạc” ở Tây Bắc, phải hai tuần nữa mới về. Bố mẹ tôi thì dạy học xa, cả năm chỉ về thăm nhà vài lần. Vì vậy, mấy hôm nay, tôi là người duy nhất sống trong tòa nhà.

Cả khu đa phần là người lớn tuổi, ai cũng hiền lành, ngày ngày chỉ thấy họ uống trà, nuôi chim, đánh cờ ngoài sân. Trang thiết bị trong tòa nhà cũ kỹ tới mức… ngay cả trộm cũng chẳng buồn ghé. Shipper giao đồ ăn cũng hiếm khi tới, chủ yếu là tôi và Yến Viên đặt hộ. Bác bảo vệ, vốn rảnh rỗi, quả quyết rằng từ lúc tôi rời đi đến giờ không có ai ra vào tòa nhà. Cảnh sát cũng đã xin phép từng hộ dân để kiểm tra từng căn hộ, nhưng không phát hiện người lạ nào. Camera giám sát cho thấy: ngoài một người phụ nữ tóc tai rối bù, ăn mặc lôi thôi, chạy như bay trên hành lang (chính là tôi), thì không có ai khác xuất hiện. Bao nhiêu năm xây dựng hình tượng “gái đẹp chỉn chu” của tôi coi như tan thành mây khói, nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí để bận tâm nữa.

Cảnh sát xác nhận phía sau gương không có camera, trong nhà không xuất hiện dấu vân tay lạ, khóa cửa nguyên vẹn, không mất mát gì, cũng không có dấu hiệu ai từng ẩn náu. Hành lang hoàn toàn vắng vẻ. Mọi bằng chứng đều chỉ ra rằng tôi có thể đã tưởng tượng ra mọi chuyện. Nhưng dấu tay kia – rõ ràng là của một người trưởng thành – sao có thể tự dưng xuất hiện? Theo ghi nhận từ camera, gần đây tôi chưa từng đưa người đàn ông nào về nhà. Cảnh sát tin bức ảnh tôi chụp là thật, nhưng bản thân họ cũng không thể lý giải. Mọi manh mối đều rơi vào ngõ cụt, vụ việc tạm thời bị bỏ dở.

“Cậu không thấy như vậy… càng đáng sợ hơn sao?” – Yến Viên nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi khi cảnh sát vừa rời đi. Tôi siết chặt tay cô ấy, lòng bàn tay cả hai đều lạnh ngắt vì sợ hãi:
“Dạo này… tớ có thể sang ngủ nhờ nhà cậu không…”
“Dĩ nhiên rồi…”

Cả ngày hôm đó tôi bị cuốn vào vòng xoáy của sự việc, đến khi hoàn thành xong các thủ tục với cảnh sát thì trời đã sang nửa đêm. Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin báo bình an cho người thân, không ngờ vừa mở ứng dụng đã thấy phần bình luận trên mạng đang bùng nổ. Khi tôi và cảnh sát đang tiến hành điều tra, bất ngờ một bình luận rợn người được cộng đồng mạng lan truyền chóng mặt:
“Có ai để ý rằng… dấu tay ấy dường như xuất hiện… bên trong gương không?”

Tôi lập tức phóng to bức ảnh, dán mắt vào màn hình điện thoại. Câu hỏi ấy khiến tôi lạnh sống lưng – hoàn toàn chính xác. Dạo này tôi bận rộn đến mức chẳng buồn lau dọn, mặt gương phủ một lớp bụi mỏng, chỉ khi quan sát kỹ mới nhận ra. Ấy vậy mà trong bức ảnh, dấu tay lại nằm ở vị trí mà bụi vẫn còn nguyên, không hề bị lau đi. Điều đó đồng nghĩa với việc: dấu vết ấy xuất hiện từ phía trong gương?

Phía sau tấm gương kia, liệu có một thế giới khác đang tồn tại?
Tôi và Yến Viên nhìn nhau, nỗi sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt cả hai. Không ai dám nghĩ xa hơn. Đêm ấy, chúng tôi chui rúc vào chiếc giường nhỏ của Yến Viên. Bố mẹ cô ấy đang đi công tác xa, chỉ còn lại hai đứa tựa vào nhau. Bình thường nằm sát là than chật, vậy mà lúc này, chẳng ai dám rời khỏi người kia dù chỉ một chút.

Hơi thở của Yến Viên dần đều đặn, còn tôi thì trằn trọc cả đêm, mắt mở thao láo nhìn trần nhà. Gần sáng, tôi quyết định vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Dù vẫn còn cảm giác bất an, tôi lấy hết can đảm, nhắm mắt đếm ngược ba giây rồi mở mắt nhìn vào gương-Mọi thứ vẫn bình thường. Gương chỉ phản chiếu khuôn mặt phờ phạc của tôi: đôi mắt thâm quầng, trông chẳng khác gì mấy minh tinh vừa vướng scandal, thậm chí còn giống… người chết trôi. Tôi vốc nước lạnh lên mặt, mong xua tan cảm giác mơ hồ.

Bất chợt, giữa tiếng nước chảy, tôi nghe thấy âm thanh lạ vang lên.
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng gõ vang vọng. Tôi lập tức tắt nước, đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì.
Bốp bốp bốp…
Âm thanh chuyển thành tiếng vỗ, lần này tôi nghe rất rõ – nó phát ra từ phía sau tấm gương. Người tôi cứng đờ, chậm rãi quay đầu. Trên gương… lại xuất hiện một dấu tay, giống hệt lần trước. Rồi từng chút một, một khuôn mặt đàn ông dần hiện rõ trong gương.

“A--!”
Tôi hét thất thanh, ôm mặt bỏ chạy ra ngoài, lao vào vòng tay của Yến Viên vừa chạy tới vì nghe tiếng động. Cô ấy nhìn theo hướng tay tôi run rẩy chỉ về phía gương, mắt mở to sửng sốt:
“Trình Quyền Cảnh?!”

Nghe thấy tên ấy, tôi mới dần hạ tay khỏi mặt. Khuôn mặt lạ lẫm trong gương kia, tôi nhận ra ngay – không ai khác, chính là Trình Quyền Cảnh. Ba giây sau, Yến Viên cũng hét lên thất thanh.

Tôi, Yến Viên và Trình Quyền Cảnh… đã gắn bó với nhau suốt hai mươi hai năm. Bố mẹ tôi là giáo viên, từ khi tôi còn nhỏ đã lên vùng biên giới dạy học. Tình cảm và tâm huyết của họ dành trọn cho những đứa trẻ nơi xa xôi, còn tôi được gửi về cho ông bà ngoại chăm sóc. May mắn thay, ông bà rất thương yêu tôi. Tôi không hề cô đơn, bởi còn có Yến Viên – bạn thân lớn lên cùng khu tập thể – và Trình Quyền Cảnh, nhỏ hơn chúng tôi một tuổi.

Như tôi từng kể, gia đình Yến Viên kinh doanh, bố mẹ cô ấy chỉ bận rộn thỉnh thoảng. Tôi thì bố mẹ xa nhà nhưng lễ tết vẫn về sum họp, cũng chỉ là kiểu “trẻ nhỏ ở lại quê”.
Còn Trình Quyền Cảnh… lại khác biệt hoàn toàn. Từ khi còn rất nhỏ, cậu ấy đã không còn bố mẹ bên cạnh. Theo lời ông nội kể, bố mẹ Trình Quyền Cảnh đều là cảnh sát và đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, lúc ấy cậu còn chưa đầy hai tuổi. Từ nhỏ, Trình Quyền Cảnh luôn mơ ước trở thành một cảnh sát xuất sắc như bố mẹ mình. Cậu ấy rất quyết tâm, đến năm mười tám tuổi đã thi đỗ vào trường cảnh sát – chuyên ngành kỹ thuật… nuôi chó nghiệp vụ.

Ngày trước, Trình Quyền Cảnh từng là một trong ba “quỷ nhỏ” nổi tiếng nhất khu tập thể, lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi và Yến Viên đi nghịch ngợm: nào là xây nhà đất, rình bắt chim nhà ông Vương, rồi còn bày trò nhuộm lông chó nhà bà Ngô. Nhờ hoàn cảnh đáng thương và vẻ ngoài “vô hại” của tôi, cả ba đứa đều được các cụ trong khu cưng chiều hết mực. Dù có làm trò quậy phá gì, cuối cùng cũng chẳng ai nỡ phạt nặng. Thế là chúng tôi dính lấy nhau không rời: tôi thì đảm nhận “nhan sắc”, Yến Viên nổi tiếng học giỏi, còn Trình Quyền Cảnh… đặc biệt nhất là tài khóc nhè. Ai mà ngờ sau này “cảnh sát Trình” oai phong lại từng là cậu nhóc mít ướt, động tí là rơi nước mắt?

Bị bắt quả tang làm điều xấu - khóc. Không dám xuống bể bơi sâu - khóc. Đợi tôi với Yến Viên tan học lâu quá - cũng khóc. Bao nhiêu nước mắt của cậu ấy, tôi và Yến Viên đều thuộc nằm lòng. Có thể nói, ngoài ông nội cậu ấy ra, không ai hiểu Trình Quyền Cảnh bằng chúng tôi. Ba đứa lớn lên cùng nhau, cùng chia sẻ cả những giọt nước mắt ấy. Nhưng dù thân thiết đến đâu, dù từng gắn bó suốt tuổi thơ - thì việc một người bạn cũ bỗng dưng xuất hiện trong… gương, trông chẳng khác gì hồn ma, cũng đủ khiến ai nấy lạnh sống lưng. Tôi quay lại kiểm tra nhiều lần để chắc chắn phía sau mình không có Trình Quyền Cảnh thật. Dù lý trí hiểu rõ - chuyện đó là bất khả thi.

Cả tôi và Yến Viên đều chết lặng khi nhìn vào hình ảnh “Trình Quyền Cảnh” trong gương, mà cậu ấy trong gương cũng bối rối nhìn lại chúng tôi. Vài giây sau, cậu ấy lên tiếng:
“Thư Yên, sao trông cậu tàn tạ như ma vậy?!”

…Xin hỏi, tôi có thể đập vỡ gương ngay bây giờ không?

Chỉ cần nghe câu đó, tôi biết chắc chắn: đây chính là Trình Quyền Cảnh thật, không phải ma quỷ giả dạng.
“Cậu… tại sao lại ở trong gương?”
“Câu này phải để tôi hỏi mới đúng! Sao tôi lại ở trong gương chứ?!”

Cả hai cùng đồng thanh, rồi cùng sững lại. Rõ ràng, dù đã được dạy dỗ theo chủ nghĩa duy vật hơn hai mươi năm, chưa từng gặp chuyện gì liên quan đến tâm linh, thì hiện tượng này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cả hai. Ánh mắt cậu ấy dừng lại phía sau lưng tôi. Tôi và Yến Viên quay đầu - thấy chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.

Tôi từng hỏi Yến Viên lý do treo đồng hồ trong nhà tắm. Cô ấy bảo, là giáo viên tiếng Anh nghiêm túc nhưng lại mê ngủ nướng, nên phải treo đồng hồ trong nhà vệ sinh để tránh đi dạy muộn. Dù sau này phát hiện nhìn đồng hồ qua gương thì số bị ngược, nhưng cô vẫn lười tháo xuống.

“Ngày 26 tháng 6 năm 2023… Đây đúng là năm 2023 à?”
Trình Quyền Cảnh nhìn chằm chằm vào đồng hồ, giọng ngạc nhiên không tin nổi.

Yến Viên dè dặt hỏi: “Vậy… theo trí nhớ của cậu, hiện tại là lúc nào?”
“Trong ký ức của tôi, hôm kia - tức ngày 23 tháng 6 năm 2022, sau lễ tốt nghiệp, tôi về nhà, hẹn gặp Thư Yên hôm sau ở cầu Lưu Ly…”
“Rồi sáng hôm sau vừa bước ra khỏi nhà thì… chẳng nhớ gì nữa.”

Cầu Lưu Ly là nơi hồi tiểu học ngày nào chúng tôi cũng đi qua, mặt cầu làm bằng kính cường lực, bên dưới là dòng nước trong vắt, hai bên trồng đầy hoa lưu ly xanh biếc. Giờ nơi đó đã thành điểm check-in nổi tiếng. Trình Quyền Cảnh hồi nhỏ sợ độ cao, hai năm đầu mỗi lần đi qua đều phải bám lấy cặp tôi mới dám bước, nên tôi hay trêu cậu ấy mãi.

“Tôi chỉ nhớ, sau đó như rơi vào một khoảng không mờ mịt bất tận, đi mãi đi mãi, cuối cùng mới thấy ánh sáng.”
“Rồi tôi mở mắt ra, đã ở trong nhà vệ sinh của Thư Yên, nhưng lại bị nhốt lại như thể có gì đó chặn giữa. Tôi đập gương mãi không ai nghe, rồi phát hiện mọi thứ đều đảo ngược, mới biết mình… đã ở phía trong gương.”
“Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở gương nhà Yến Viên?” – tôi hỏi.

Cậu ấy gãi đầu, vẻ bối rối: “Tôi cũng không chắc lắm… dường như tôi có khả năng di chuyển qua lại giữa các tấm gương. Một lúc sau, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng hai cậu trò chuyện, nên lần theo âm thanh mà đến đây.”

“Nhưng sáng hôm ấy, tôi vừa bước ra khỏi nhà thì rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Tại sao lại bị ‘dịch chuyển’ đến tận một năm sau? Có khi nào tôi đã chết, rồi linh hồn bị mắc kẹt trong gương không?”

Không hổ danh là học viên ưu tú của trường cảnh sát, cậu ấy suy luận rất kỹ càng, chỉ là… trí tưởng tượng cũng hơi bay xa. Tôi và Yến Viên liếc nhìn nhau, tôi vội lên tiếng trước:

“Khụ, thật ra tôi cũng không rõ vì sao cậu lại ở trong gương, nhưng tôi có thể kể cho cậu nghe vài chuyện đã xảy ra với cậu vào năm ngoái.”

Ánh mắt Yến Viên đầy hoài nghi hướng về phía tôi. Tôi tiếp tục giải thích:

“Ngày 25 tháng 6 năm ngoái, cậu có hẹn gặp tôi. Đang trên đường đạp xe ra ngoài thì cậu bị một chiếc xe tông phải. Sau vụ đó, cậu phải nằm viện cả tuần mới tỉnh lại. Có lẽ… chính lúc ấy, linh hồn cậu đã rời khỏi cơ thể.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao