Chương 3: Dấu vết của hạnh phúc
“Cậu từng nói… không bao giờ muốn làm công việc quá bận rộn, đúng không?”
Tôi khẽ hỏi, như tự lẩm bẩm với chính mình. Đôi tay đang gõ bàn phím cũng bất giác dừng lại.
“Vậy mà giờ cậu lại tự ép bản thân lao đầu vào công việc, như vậy có thực sự hạnh phúc không?”
Tôi ngước lên nhìn vào gương - trong mắt Trình Quyền Cảnh là nỗi xót xa, còn phản chiếu lại chỉ là gương mặt mệt mỏi của tôi, môi mím chặt, ánh buồn phủ kín.
“Làm việc kiểu này… ai mà vui cho nổi… Thôi, cậu đừng hỏi nữa!”
Tôi nổi cáu, đóng sập nắp gương xuống bàn, rồi gập luôn cả laptop.
“Ngủ!”
Sáng hôm sau, khi đặt chân tới công ty, tôi bất chợt nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh có chút khác lạ. Ban đầu tôi nghĩ chắc lại là hậu quả của những lời đồn đại do đồng nghiệp kia tung ra. Nhưng nhìn kỹ, ánh mắt đó dường như… chẳng có ác ý gì.
Hay là do tôi quên che quầng thâm mắt nên bị chú ý? Hoặc cũng có thể mọi người đang ngầm khen tôi chăm chỉ làm việc đến mức mất ngủ?
Hay đơn giản, dù có quầng thâm thì tôi vẫn là “nữ thần nhan sắc” của công ty?
Tôi ngồi xuống bàn với tâm trạng mơ hồ, vừa bật máy tính chưa được bao lâu thì cô bạn lễ tân A Lật đã vội vã chạy tới, tay cầm hai ly cà phê.
“Cậu biết gì chưa? Tiểu Lý, cái tên chuyên nói xấu cậu ấy, đã nộp đơn xin nghỉ việc ngay trong đêm qua!”
“Khụ-!”
Tôi suýt sặc cà phê vì bất ngờ.
“Sao cơ?! Có chuyện gì vậy?!”
A Lật hạ giọng, ra vẻ bí mật:
“Nghe nói tối qua anh ta tăng ca ở công ty, vào nhà vệ sinh thì… gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.”
Cô ấy bĩu môi:
“Cho chừa! Ai bảo đặt điều lung tung. Đúng là quả báo!”
A Lật còn chìa điện thoại cho tôi xem đoạn tin nhắn trong nhóm:
Trước khi rời đi, Tiểu Lý đã đăng một lời xin lỗi công khai, thừa nhận tất cả tin đồn đều là do ghen tỵ với tôi và mong được tha thứ.
Tôi chỉ biết cạn lời khi đọc những dòng đó.
Các đồng nghiệp hóng chuyện thì xôn xao:
“Không hiểu cậu ta bị sao mà lại đột nhiên tỉnh ngộ như thế. Thư Yên đúng là chịu thiệt rồi!”
Tôi khẽ mỉm cười. Trong lòng dấy lên một linh cảm mơ hồ - và có vẻ tôi đã đoán đúng.
Tôi kiểm tra nhà vệ sinh công ty, chắc chắn không có ai “trú ngụ” bên trong, rồi gõ nhẹ lên gương:
“Ra đi, Trình Quyền Cảnh.”
Quả nhiên, khuôn mặt rạng rỡ như vừa trúng số của cậu ấy lập tức xuất hiện.
Biểu cảm ấy… rõ ràng là định làm ra vẻ bình thản, nhưng khóe miệng đã nhếch lên tận mang tai, trông chẳng khác nào chú chó vàng vui mừng vẫy đuôi.
“Sao, cảnh sát Trình lại lập công lớn nữa hả?”
Tôi khoanh tay, cố nén cười hỏi.
“Có gì đâu.”
Cậu ta bĩu môi, ra chiều đắc ý.
“Tối qua tôi chỉ ‘dọa ma’ hắn trong nhà vệ sinh một trận thôi. Hắn sợ tới mức quỳ sụp xuống, khóc lóc xin tha. Tôi còn bám theo về tận nhà - từ gương chiếu hậu xe cho tới gương phòng tắm, không bỏ sót cái nào.”
“Khóc lóc thảm thiết như đóng phim bi, vừa về tới nhà đã nộp đơn xin nghỉ việc ngay!”
Nhìn vẻ mặt tự hào của Trình Quyền Cảnh, tôi bỗng thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Khoảng thời gian vừa qua, tin đồn ngày càng lan rộng, đồng nghiệp ngấm ngầm gây khó dễ, ánh mắt dò xét của người xung quanh…
Bảo không quan tâm thì là nói dối.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi chân thành nói.
Trình Quyền Cảnh hơi sững lại, lúng túng đáp:
“Cậu sao lại khách sáo thế chứ? Giúp cậu chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy trong gương.
Tôi không rõ từ lúc nào, cậu bé mít ướt luôn trốn sau lưng tôi ngày nào giờ đã cao hơn tôi cả cái đầu.
Cậu ấy bắt đầu đứng ra che chắn cho tôi, xua đuổi những kẻ đàn ông có ý đồ xấu.
Cậu ấy không còn khóc nhè, trở thành cảnh sát Trình mạnh mẽ và chín chắn.
Bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi - đã trở thành một phần tự nhiên trong cậu ấy.
“Cậu trưởng thành thật rồi, Trình Quyền Cảnh.”
Tôi nói nhỏ, mắt bỗng cay xè.
“Ơ… đừng nói vậy mà, Thư Yên, cậu làm tôi… ngại quá!”
Tôi bật cười.
Còn cậu ấy thì ngửa mặt lên trời hét lớn, như thể xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Sau khi Tiểu Lý – đồng nghiệp chuyên bịa chuyện – bị “dọa cho hồn bay phách lạc” và vội vàng nộp đơn nghỉ, vị trí trưởng dự án tự nhiên rơi vào tay tôi. Tất nhiên, việc tôi thức trắng đêm hoàn thiện lại slide và được sếp đánh giá cao cũng góp phần không nhỏ. Tin đồn dần lắng xuống, con đường sự nghiệp rộng mở, tâm trạng tôi phơi phới. Trước khi tan ca, tôi còn tranh thủ vào nhà vệ sinh công ty soi gương… và trang điểm một lớp makeup hoàn chỉnh.
“Hôm nay đúng là ngày đẹp trời ~~ ”
Tôi khe khẽ ngân nga, lòng nhẹ bẫng.
A Lật vừa đi vệ sinh xong đã ghé vai bá vai tôi, rủ rê:
“Cậu biết không, khu bên cạnh vừa khai trương bể bơi đấy. Đi bơi xả stress không?”
Tôi vừa kẻ eyeliner vừa run tay, vẽ lệch một đường đen ngoằn ngoèo ở khóe mắt.
“…Tớ không đi đâu. Lâu rồi không tập, quên sạch động tác rồi. Với lại tối nay tớ có hẹn ăn với bạn thân, để hôm khác nhé…”
Không phải nói dối đâu. Tối nay tôi và Yến Viên đã hẹn nhau đi ăn để cảm ơn cô ấy giúp khảo sát dự án.
“Ừ, vậy thôi~”
A Lật không để tâm, vừa hát vừa tung tăng ra ngoài.
Đúng lúc đó, Trình Quyền Cảnh lại thò đầu ra từ gương.
“Tôi thấy dạo này cậu chuyển hộ khẩu luôn vào nhà vệ sinh công ty rồi đấy.”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục chỉnh lại đường eyeliner bị lệch.
“Cậu không thích bơi nữa à? Hồi nhỏ, hè nào tụi mình chẳng ngâm nước cả nửa tháng.”
Cậu ấy không đáp lại câu trêu chọc, mà lại gợi nhắc chuyện xưa.
“Tôi còn nhớ hồi đó cậu cứ lặn ngụp dưới nước, giả làm nàng tiên cá.”
“Còn cậu thì sao?”
Tôi nhếch môi.
“Học bơi ở bể cạn còn phải đeo phao, huấn luyện viên kè sát bên mà vẫn khóc như trẻ con.”
Tôi bình thản lau vết eyeliner lem, tỏ ra chẳng bận tâm.
Bị chạm đúng nỗi xấu hổ, Trình Quyền Cảnh giận quá liền… biến mất khỏi gương.
Tôi đứng lặng trước gương vài giây, chờ cho tim đập bình thường trở lại rồi mới rời đi.
Tôi không nói cho cậu ấy biết - giờ đây tôi thực sự… đã quên cách bơi rồi.
Nước. Một đại dương mênh mông không bờ bến.
Mặt nước đục ngầu, không phân biệt nổi đâu là trên đâu là dưới, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể như mất hết sức lực.
Cảm giác bất lực lan tỏa, tôi buông xuôi, để mặc thân mình chìm dần xuống đáy - cứ thế, chìm mãi.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến tôi bừng tỉnh.
Gối ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi ôm ngực thở dốc, lồng ngực đau nhói, tim đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lại là cơn ác mộng ấy.
“Trình Quyền Cảnh…”
Tôi run rẩy với tay tìm chiếc gương nhỏ trên đầu giường, khẽ gọi tên cậu ấy.
“Tôi đây. Có chuyện gì thế?”
Giọng nói quen thuộc vang lên trong gương -
Vẫn là giọng nói ấy, dịu dàng và vững chãi, như một bàn tay đưa ra giữa cơn bão hỗn loạn.
Đôi mắt tôi đỏ hoe:
“Trình Quyền Cảnh… Tôi lại gặp ác mộng rồi.”
Tôi kể cho cậu ấy nghe: dạo này tôi cứ mơ thấy mình rơi xuống một dòng sông lạnh lẽo, cứ chìm mãi, không sao ngoi lên được.
Cảm giác đó - bất lực, sợ hãi, tuyệt vọng - như muốn bóp nghẹt tôi.
Cậu ấy lắng nghe, rồi dịu dàng an ủi:
“Cậu quên rồi à? Hồi nhỏ có lần bão lớn, ông bà đều đi chống bão, tôi sợ quá không dám ngủ một mình, nửa đêm bò lên giường cậu, chui vào chăn trốn.”
“Sau đó Yến Viên cũng sang. Ba đứa tụi mình ôm nhau, vừa sợ vừa run. Lúc đó chính cậu chủ động hát, nhảy tưng tưng trên giường để át tiếng sấm. Hát mệt rồi thì cậu lại vỗ lưng chúng tôi ngủ, giống hệt bà ngoại cậu.”
“Bây giờ để tôi vỗ lưng cho cậu ngủ nhé. Nghĩ đi - cậu là cô gái dũng cảm như thế, lại còn có tôi ở bên cạnh. Cậu chẳng cần phải sợ gì hết.”
Cậu ấy cứ thì thầm, vỗ về tôi như thế.
Tôi bật cười - vừa cười vừa rơi nước mắt - rồi dần dần chìm vào giấc ngủ yên bình.
Trong giấc mơ, tôi thực sự cảm nhận rõ ràng bàn tay Trình Quyền Cảnh đang vỗ nhẹ lưng mình, y hệt như thuở nhỏ. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi mới có được một giấc ngủ sâu và bình yên đến vậy.
Sáng hôm sau, khi tôi đang ngồi trước bàn trang điểm, Trình Quyền Cảnh lại bất ngờ xuất hiện trong gương. Cậu ấy hà hơi lên mặt kính, rồi dùng tay lau đi lớp mờ đọng lại:
“Đúng là bụi phía bên cậu, tôi đã bảo mà, lau mãi chẳng sạch được đâu.”
Tôi lườm cậu ấy:
“Cậu rảnh quá nhỉ?”
Nhưng thật ra, tôi hiểu cậu ấy chỉ đang cố gắng pha trò để tôi vui hơn, sau chuyện đêm qua.
“Thật đấy, tôi ổn rồi mà. Cậu đừng lo nữa.”
Tôi nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc, nhẹ nhàng trấn an. Trang điểm xong, tôi xách túi, chuẩn bị tinh thần thật tốt để đến công ty nhận dự án mới.
Khi tôi soi lại gương lần cuối để kiểm tra lớp makeup, khuôn mặt Trình Quyền Cảnh lại hiện lên phía sau tôi, lặng lẽ.
“Cậu soi gương kỹ thế. Đang tự ngắm mình à?”
Tôi nhếch môi, chỉnh lại son môi:
“Tất nhiên rồi. Tôi còn phải hỏi gương xem - ai là người đẹp nhất thế giới này.”
“Dĩ nhiên là nữ hoàng đại nhân rồi…”
Giọng cậu ấy nhỏ dần, rồi tự dưng nghẹn lại.
Tôi chỉ mỉm cười, cất gương vào túi, tự tin bước ra khỏi cửa.
Hai ngày tiếp theo, dù tôi đã khuyên Trình Quyền Cảnh nên tranh thủ thời gian “du ngoạn” qua các tấm gương khắp thành phố để mở mang tầm mắt, hoặc ghé thăm Yến Viên, thậm chí gợi ý cậu ấy tiếp tục phát huy tài “dọa ma” trừng trị kẻ xấu…
Nhưng không, cậu ấy cứ bám lấy tôi như keo dính sắt. Hễ tôi soi gương ở đâu là y như rằng cậu ta lại xuất hiện ở đó.
“Trình Quyền Cảnh à, đàn ông thì phải lo sự nghiệp chứ! Cậu cứ thế này, còn mặt mũi nào nhận mình là ‘cảnh sát Trình’ nữa?”
Tôi vừa trang điểm vừa cố gắng thuyết phục.
Nhưng cậu ấy chỉ thản nhiên đáp:
“Tại cậu không chịu nói cho tôi biết cậu đang giấu chuyện gì, nên tôi phải tự quan sát. Nhỡ đâu phát hiện được điều gì bất thường thì sao.”
Cậu ấy còn nghiêm túc bổ sung:
“Dù sao tôi cũng là cảnh sát, phải có trách nhiệm với mọi dấu hiệu khả nghi.”
Nghe thì có vẻ chính nghĩa, nhưng rõ ràng chỉ là cái cớ để bám dính lấy tôi.
Thôi thì… tôi cũng chẳng phải người nhỏ nhen. Nếu cậu ấy muốn ở cạnh tôi, vậy thì cứ để như vậy đi. Sự hiện diện của cậu ấy khiến tôi cảm thấy an tâm và dễ chịu hơn.
Chúng tôi cứ thế trò chuyện, cãi vã, trêu chọc nhau qua những tấm gương. Đôi khi, bắt gặp ánh mắt cậu ấy lặng lẽ mỉm cười nhìn mình trong gương, tôi lại có cảm giác như được trở về tuổi thơ - những ngày tháng vô tư, gần gũi, không chút khoảng cách.
Ngày 30 tháng 6 năm 2023.
Chỉ còn một ngày nữa thôi…