Chương 4: Hẹn gặp nhau trong ký ức
Theo đúng dự đoán, ngày mai Trình Quyền Cảnh sẽ biến mất khỏi mọi tấm gương. Nếu mọi chuyện diễn ra như cậu ấy tin tưởng, sáng hôm sau cậu sẽ tỉnh lại trong bệnh viện, trở về với cơ thể thật của mình. Trùng hợp thay, đó cũng là ngày học sinh các trường vừa kết thúc kỳ thi. Yến Viên nộp xong bài kiểm tra liền vội vã chạy đến công ty để đón tôi tan ca. Ba chúng tôi – tôi, Yến Viên, và Trình Quyền Cảnh trong gương – cùng nhau tổ chức một “bữa tiệc chia tay” cuối cùng.
Chúng tôi chọn ngồi dưới chân cầu Lưu Ly – nơi gắn liền với tuổi thơ của cả ba. Hồi nhỏ, mỗi lần gây chuyện, ba đứa lại kéo nhau ra đây trốn. Tụi tôi ngồi xổm bên bãi cỏ, hái hoa lưu ly ven sông, rồi bứt từng cánh để bói: “Về nhà sẽ bị mắng” – “Không bị mắng” – “Bị ăn đòn” – “Thoát nạn”…
Tiền tiêu vặt chẳng có nhiều, có hôm thèm ăn quá, cả bọn gom góp được mấy đồng mua mấy món ông bà cấm tiệt – nào là xúc xích chiên, bánh tráng trộn… Ăn xong lại lau miệng thật sạch, lén lút trở về nhà.
Lúc nhỏ tôi từng thắc mắc, vì sao về muộn mà ông bà chẳng bao giờ đi tìm?
Sau này mới biết – mỗi chiều tan học, các ông bà trong khu đều nhìn thấy ba đứa tôi ngồi dưới cầu, từ trên mặt kính cầu trong suốt có thể quan sát rõ mồn một. Họ chỉ lặng lẽ đứng đó, yên tâm rồi mới về.
Giờ đây, chúng tôi đã lớn. Cầu Lưu Ly trở thành điểm check-in nổi tiếng trên mạng xã hội, ven bờ giăng đèn vàng ấm áp, có chợ đêm, người đi dạo, chụp ảnh, ca hát.
Chúng tôi mua thật nhiều đồ ăn vặt, hai chai rượu nhẹ vì Trình Quyền Cảnh không uống được, ba người ngồi trên thảm cỏ, vừa ăn vừa trò chuyện, hát hò.
Trình Quyền Cảnh vẫn là linh hồn trong chiếc gương trang điểm tôi mang theo. Cậu ấy lặng lẽ lắng nghe tôi và Yến Viên kể đủ thứ chuyện, thỉnh thoảng lại xen vào vài câu đùa vui.
Mặt sông lấp lánh ánh trăng, ánh đèn phản chiếu dưới cầu kính trong veo. Thành phố đã thay đổi, chúng tôi cũng trưởng thành.
“Thời gian trôi nhanh thật…”
Tôi khẽ thở dài.
Trình Quyền Cảnh trong gương nhẹ nhàng hỏi:
“Ngày mai… tôi sẽ trở về cơ thể thật trong bệnh viện, đúng không?”
Tôi cố làm ra vẻ bình thản, nhếch môi:
“Đúng vậy, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.”
“Nhưng mà…”
Cậu ấy ngập ngừng, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi:
“Tại sao cậu lại khóc?”
Tôi sững lại, đưa tay lên mặt – mới nhận ra nước mắt đã lặng lẽ lăn dài trên má.
“Cậu luyến tiếc tôi đến vậy sao? Hay là… tôi của năm sau trở nên đáng ghét, nên các cậu chỉ còn thương tiếc tôi của hiện tại?”
Giọng cậu ấy run rẩy. Tôi biết, cậu ấy cũng đang sợ hãi. Nhưng chúng tôi chẳng thể ôm nhau qua tấm gương, chẳng thể dùng bất cứ cử chỉ nào để an ủi nhau.
Tôi run run, đưa tay khẽ chạm lên mặt gương.
“Mình muốn ăn chả viên.”
Yến Viên lảo đảo đứng dậy, mắt đỏ hoe.
“Tiện thể đi mua khăn giấy luôn nhé…”
“Đừng đi… xin cậu… đừng đi mà…”
Tôi giữ chặt tay cô ấy, như người sắp chìm níu lấy chiếc phao cứu sinh.
“…Ở lại đi… ở lại với mình…”
Tôi cảm nhận má mình nóng bừng lên.
Cậu ấy vẫn dõi theo tôi từ trong gương – ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
Kim đồng hồ chậm rãi dịch chuyển đến 12 giờ. Ngày 1 tháng 7 đã tới.
Tôi nín thở.
Trình Quyền Cảnh cúi đầu nhìn tay mình, nhìn lại cơ thể – chẳng có gì thay đổi.
Cậu ấy ngước lên, lặng lẽ nhìn tôi:
“Thư Yên… rốt cuộc… cậu đang giấu tôi điều gì?”
Tôi không đáp. Nhờ men rượu làm tê liệt cảm xúc, đầu óc tôi trở nên mơ hồ. Không nhớ nổi đêm đó về nhà bằng cách nào.
Chỉ nhớ – lúc tỉnh dậy giữa đêm, tôi theo thói quen tìm chiếc gương nhỏ bên gối.
Trình Quyền Cảnh… vẫn đang cuộn tròn ngủ ngon lành trong đó.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức tôi dậy. Theo phản xạ, tôi kéo chăn trùm kín đầu – chưa kịp trốn kỹ thì một lực mạnh đã giật tung chăn ra. Tôi còn chưa kịp ngồi dậy thì một đống quần áo đã ụp thẳng lên người.
“Là Viên Viên đấy.”
Giọng nhắc nhở dịu dàng vang lên sát bên gối - Trình Quyền Cảnh trong gương lên tiếng.
“Biết rồi mà…”
Tôi lầu bầu, dù chưa mở mắt cũng đoán ra ngay.
“Thay đồ đi, dậy mau.”
Yến Viên nói ngắn gọn, giọng điệu chẳng khác gì một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc. Đúng là vừa lên chủ nhiệm năm hai, khí chất thay đổi hẳn.
Đầu tôi đau như búa bổ, hậu quả của đêm qua vẫn còn. Tôi vừa thay quần áo vừa để mặc Yến Viên lôi đi như một cái xác không hồn. Cô ấy kéo tôi xuống tầng một, dừng lại trước cửa nhà ông nội Trình Quyền Cảnh.
Yến Viên móc chìa khóa giấu trong chậu hoa, mở cửa rồi dẫn tôi vào trong.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu biết trong này không còn tấm gương nào?”
Yến Viên khoanh tay, nhìn tôi như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay:
“Cậu nghĩ tôi không hiểu cậu chắc? Cậu làm gì mà tôi không biết?”
Đúng thật. Từ khi phát hiện Trình Quyền Cảnh có thể di chuyển qua các mặt gương, tôi đã lén tới nhà ông nội cậu ấy, lấy vải đen che kín tất cả mọi thứ có thể phản chiếu hình ảnh.
Hồi đó, Trình Quyền Cảnh từng ngạc nhiên hỏi tôi:
“Sao lúc về nhà tôi, mọi thứ lại tối om thế này?”
Tôi chỉ giả vờ lảng tránh cho qua chuyện.
Yến Viên nhìn tôi nghiêm túc:
“Thư Yên, lý do vì sao đến giờ này cậu ấy vẫn chưa biến mất - cậu là người rõ nhất.”
Tôi hiểu. Tôi hiểu tất cả.
Sáng hôm ấy, tôi vẫn lơ mơ đi làm. Vì tinh thần không tốt nên bị sếp gọi vào phòng nhắc nhở. May mắn là bản kế hoạch tôi nộp vẫn ổn, nên không bị làm khó. Tôi tranh thủ xin nghỉ phép hai ngày, rồi nằm bẹp ở nhà như một cái xác khô.
Chiều hôm đó, trong căn phòng tối om, giọng Trình Quyền Cảnh vang lên từ gương:
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tôi lại dùng chiêu cũ - chui vào chăn, trùm kín đầu.
“Vậy… cậu có thể cùng tôi quay lại cầu Lưu Ly một lần được không?”
Cậu ấy hỏi, giọng nghiêm túc lạ thường.
Tôi ngồi bật dậy, kéo chăn xuống, nhìn vào gương:
“Cậu nhớ ra gì rồi à?”
Cậu ấy nhìn tôi, trầm giọng:
“Không chắc, chỉ cảm thấy rất rõ ràng - mọi chuyện đều liên quan đến nơi đó. Tôi cần đến đó để xác nhận.”
Tôi ngập ngừng, nhớ lại lời Yến Viên nói sáng nay:
“Cậu ấy phải đối diện với sự thật. Còn cậu - cũng cần chấp nhận hiện thực.”
Tôi gật đầu:
“Được. Tôi sẽ đưa cậu đi.”
Tôi không rõ mình bắt đầu thích Trình Quyền Cảnh từ khi nào. Có thể là khoảnh khắc đầu tiên cậu ấy dũng cảm đứng chắn trước mặt tôi. Hoặc cũng có thể là từ khi còn nhỏ, mỗi lần cậu ấy khóc nhè rồi dựa vào tôi tìm chỗ dựa. Hai mươi năm làm bạn thanh mai trúc mã, tình cảm ấy lớn dần qua từng kỷ niệm nhỏ nhặt. Một khi đã bén rễ, thì chẳng thể nào dứt ra được.
Và tôi cũng luôn tin rằng, Trình Quyền Cảnh - cũng dành tình cảm cho tôi. Giữa chúng tôi có một sự đồng điệu ngầm hiểu, không cần phải nói ra, không cần xác nhận. Chỉ thiếu một cơ hội để phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh ấy.
Vì vậy, khi cậu ấy rủ tôi ra cầu Lưu Ly vào ngày hôm sau lễ tốt nghiệp, tôi đã trang điểm thật xinh, ăn mặc tươm tất, hồi hộp bước ra khỏi nhà.
Cậu ấy từng nói:
“Ngày mai, tôi sẽ hái một bó hoa lưu ly, đứng chờ cậu giữa cầu.”
Tôi biết cậu ấy muốn làm gì.
Giờ đây, tôi đứng đúng vị trí năm ấy - giữa cầu Lưu Ly, dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt.
Không phải Trình Quyền Cảnh bằng xương bằng thịt, mà là “cậu ấy” trong chiếc gương nhỏ tôi mang theo bên mình.
Tôi giơ gương lên. Hình ảnh cậu ấy phản chiếu qua lớp kính trong suốt, ánh sáng làm cho hình bóng ấy trở nên nhỏ bé - nhỏ như chính cậu hồi còn bé, cứ lẽo đẽo theo sau tôi.
“…Tôi chết rồi đúng không?”
Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi lên tiếng, giọng bình tĩnh lạ thường.
Tôi cắn môi, cố không để nước mắt rơi, chậm rãi gật đầu.
Ngày hôm ấy - 26 tháng 6 năm 2022 -
Tôi đã đến sớm hơn giờ hẹn. Từ xa, tôi thấy một đám đông tụ tập gần bờ sông.
Tiếng la hét, còi xe, tiếng khóc vang lên hỗn loạn.
Tôi chạy tới, chen qua đám người, chỉ kịp nhìn thấy một người vừa nhảy xuống sông.
Trên cầu còn sót lại bó hoa lưu ly rơi vương vãi.
Khi tôi chạy đến gần, chỉ còn những cánh hoa xanh trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Ánh mặt trời chiếu lên từng cánh hoa, đẹp rực rỡ đến nhói lòng.
Trình Quyền Cảnh luôn nghĩ rằng tôi yêu thích hoa lưu ly. Thực ra, điều đó không hoàn toàn đúng. Năm tôi lên ba, lần đầu gặp cậu ấy, bà nội bế tôi sang nhà họ Trình. Trước hiên nhà, cả một dãy hoa lưu ly xanh rì rào trong gió - nghe kể đó là loài hoa mẹ cậu ấy yêu nhất. Ấn tượng ấy in sâu trong ký ức tôi. Từ đó, hoa lưu ly dần trở thành hình ảnh gắn liền với Trình Quyền Cảnh trong tâm trí tôi.
Sau này, tôi từng tìm hiểu ý nghĩa của loài hoa này: “Dũng cảm.”
Và đúng như thế - Trình Quyền Cảnh cuối cùng đã trở thành người dũng cảm, giống như bố mẹ cậu ấy từng là. Cậu bé từng sợ hãi chỉ vì bể bơi sâu 1,5 mét, vậy mà đến cuối cùng lại không ngần ngại lao mình xuống dòng sông, cứu lấy một đứa trẻ chẳng may rơi xuống nước.
Và rồi - cậu ấy đã không bao giờ trở lại.
Suốt một năm qua, tôi sống như người mất hồn. Phải mất rất lâu tôi mới quen được việc Trình Quyền Cảnh không còn ở bên cạnh nữa. Không còn nghe tiếng cậu ấy lải nhải mỗi ngày. Không còn ai luôn sát cánh phía sau, vừa càm ràm vừa quan tâm lo lắng.
Một người – từng hiện diện rõ ràng bên tôi suốt hơn hai mươi năm – bỗng dưng biến mất khỏi cuộc đời, để lại một khoảng trống không gì lấp đầy được.