Chương 5: Ánh sáng cuối cùng
Tôi thực sự không biết phải làm gì. Đã không ít lần tôi tự hỏi, nếu hôm ấy tôi chạy nhanh hơn một chút, không bị đám đông chắn lối… biết đâu tôi đã có thể nhảy xuống cùng cậu ấy, cùng gỡ những sợi rong rêu quấn quanh thân thể cậu… Có lẽ, tôi đã có thể giữ cậu ấy ở lại.
Vì thế, suốt một thời gian dài, tôi cứ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ. Trong mơ, tôi chìm xuống đáy sông, vùng vẫy tuyệt vọng, tận mắt thấy Trình Quyền Cảnh bị mắc kẹt, bị dòng nước cuốn đi - còn tôi thì chỉ biết bất lực đứng nhìn.
Tôi thay đổi công việc, ép bản thân bận rộn đến mức không còn thời gian để nghĩ ngợi. Thời gian đầu, tôi lao vào công việc như điên. Mỗi lần về nhà, ông bà ngoại lại nhẹ nhàng khuyên nhủ, động viên. Đến lúc không chịu nổi nữa, họ phải gọi cả Yến Viên đến để “giáo huấn” tôi một trận.
“Cậu chẳng phải từng nói sau này chỉ muốn tìm một việc nhẹ nhàng, có thời gian chăm sóc cho gia đình, cho con cái sao?”
“Cậu từng ghét nhất kiểu cha mẹ chỉ biết đến sự nghiệp mà bỏ rơi con mình.”
Tôi im lặng, không đáp. Đúng là tôi từng nói như vậy. Tôi từng rất ghét việc bố mẹ dành trọn thanh xuân cho công việc, để lại tôi lớn lên cùng ông bà. Tôi từng thề rằng, sau này nhất định sẽ chọn một công việc ổn định, linh hoạt thời gian để có thể dành hết yêu thương cho gia đình, cho người mình trân trọng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tôi lại tự đẩy mình vào guồng quay công việc, bắt bản thân bận rộn đến mức không còn một phút thảnh thơi để nhớ, để đau. Tôi tưởng rằng như vậy sẽ khiến nỗi đau nguôi ngoai, sẽ không còn nhớ nhung…
Nhưng tôi hiểu rõ - người mà tôi từng muốn cùng xây dựng một mái ấm, cùng nuôi dạy con cái, cùng nắm tay đi hết cuộc đời này… đã không còn nữa.
Trình Quyền Cảnh… người tôi muốn gắn bó cả đời, cậu ấy đã ra đi mãi mãi.
Tôi ngồi bệt xuống bãi cỏ, lặng lẽ nhìn hình ảnh nhỏ bé của cậu ấy phản chiếu trong gương. Vẫn là dáng vẻ năm ngoái - áo sơ mi đồng phục trường cảnh sát, mái tóc còn ướt, nụ cười tươi như vừa chạy đến gặp tôi sau một ngày dài.
Đôi mắt tôi bỗng cay xè. Tôi biết rất rõ - chính tôi là người đã giữ linh hồn cậu ấy ở lại. Chính sự không cam tâm, nỗi tiếc nuối và nỗi nhớ khắc khoải của tôi đã “kéo” Trình Quyền Cảnh của một năm trước mắc kẹt trong gương, xuyên qua thời gian.
Tôi không cho phép cậu ấy biến mất. Tôi không để cậu ấy siêu thoát.
Tôi đã tìm đủ mọi cách để ngăn cản cậu ấy tiếp cận sự thật:
Không cho cậu gặp bản thân ở tương lai, che kín toàn bộ gương trong nhà ông nội, tránh mọi dấu hiệu có thể dẫn cậu ấy đến di ảnh, đến tin tức về cái chết của chính mình…
Chỉ bởi… tôi ích kỷ muốn giữ cậu ấy ở lại. Dù chỉ thêm một ngày, tôi cũng muốn níu kéo thêm chút thời gian bên nhau.
Thậm chí, tôi từng tự hỏi:
“Nếu tôi mãi không buông bỏ, không nói ra, không để cậu ấy biết - liệu cậu có thể ở mãi trong gương, mãi ở bên tôi không?”
Tôi biết, nếu cậu ấy biết được, chắc chắn sẽ nổi giận, sẽ trách tôi ngốc nghếch, phiền phức. Nhưng rồi, cậu ấy lại sẽ dịu dàng an ủi tôi như mọi lần.
Tôi bật cười trong nước mắt.
Tôi vốn là người yếu đuối, sợ mất mát, sợ cô đơn.
Còn Trình Quyền Cảnh, cậu ấy là ánh sáng duy nhất của tôi. Cậu ấy chưa từng thực sự thuộc về tôi, nhưng tôi vẫn luôn muốn giữ cậu ở lại thêm một chút nữa.
“Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi,” Trình Quyền Cảnh nói, “vậy tại sao đến tận bây giờ mới chịu nói cho tôi biết?”
Tôi lúng túng cúi đầu, tay vô thức gãi mũi.
Hồi đó, trong nhà ông nội cậu, Yến Viên từng hỏi tôi:
“Cậu thật sự… sẽ không nói cho cậu ấy biết sao?”
Tôi im lặng rất lâu. Tôi nghĩ: Nếu chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi, hãy để cậu ấy rời đi trong thanh thản, không vướng bận, không đau khổ, không cần biết đến cái chết của chính mình. Như thế, có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn.
Nhưng Yến Viên lại bảo:
“Nhưng cậu ấy cũng có quyền được biết sự thật. Cậu ấy ra đi quá bất ngờ, đến cả một lời dặn dò với ông nội cũng không kịp nói.”
Tôi bỗng nhớ lại khoảnh khắc khi ông nội Trình nghe tin cậu qua đời, đã sốc đến mức phát bệnh tim, suýt chút nữa không qua khỏi.
Chính vì vậy, khi Trình Quyền Cảnh đề nghị quay lại cầu Lưu Ly để xác nhận điều gì đó, tôi đã đồng ý, dù trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu.
Trên bãi cỏ dưới chân cầu, ba chúng tôi ngồi thành một vòng tròn nhỏ. Gió đầu hè thổi nhè nhẹ, mang theo tiếng xào xạc của cỏ cây và âm vang của dòng sông vỗ bờ. Đèn chợ đêm, ánh trăng, tiếng người trò chuyện xa xa hòa quyện cùng hương hoa cỏ, tạo nên một không gian vừa yên bình vừa man mác buồn.
Trình Quyền Cảnh nhìn hai đứa tôi, khẽ cười:
“Thật ra tôi sẽ không đợi ông nội về đâu. Ông đã lớn tuổi rồi, tôi sợ ông không chịu nổi cú sốc này.”
“Chỉ cần tạm biệt hai cậu là đủ rồi.”
Cậu ấy quay sang Yến Viên:
“Viên Viên này, đừng mãi ru rú trong nhà nữa. Hãy ra ngoài kết bạn, giao lưu nhiều hơn nhé.”
“Tiếc là tôi không thể giúp cậu ‘chấm điểm’ bạn trai tương lai, nên nhớ tự chọn cho kỹ vào đấy.”
Rồi cậu ấy nhìn tôi, giọng nghiêm túc:
“Còn cậu, Thư Yên, nghe cho rõ nhé.”
“Cái tên này là bố mẹ cậu đặt cho - mong cậu luôn bình yên, mãi giữ nụ cười trên môi.”
“Sau này, dù có chuyện gì buồn, nhất định phải giữ lại nụ cười đó.”
“Cậu có thể nhớ về tôi. Nhưng nếu sau này có bạn trai mới, cũng đừng quên từng có một Trình Quyền Cảnh… rất thích cậu.”
Tôi nín thở. Đó chính là lời tỏ tình mà tôi đã chờ đợi suốt bao năm qua. Cuối cùng cũng đến, nhưng đã chẳng còn kết quả nào nữa.
Trình Quyền Cảnh vẫn cố pha trò, phá vỡ bầu không khí quá đỗi nặng nề:
“Lần này không kịp yêu chị đẹp, tiếc thật đấy. Lần sau có gặp lại, nhất định tôi phải sinh trước cậu một tuổi, để cậu gọi tôi là anh!”
“À, còn nữa… Nhớ nhắn ông nội tôi đừng buồn quá. Tôi hy sinh vì cứu người, tôi đã làm điều mình mong muốn - tôi rất tự hào.”
“Và… bảo ông nội rằng tôi sắp được gặp ba mẹ rồi. Mọi chuyện khác… không cần nói thêm. Ông nội chắc chắn sẽ hiểu.”
Yến Viên ôm mặt khóc nức nở:
“Cậu nói xong chưa vậy? Hu hu… Sao lời tạm biệt của cậu dài như di chúc thế? Hết hơi luôn rồi…”
Nhưng, khác với những gì chúng tôi tưởng tượng…
Sau khi Trình Quyền Cảnh nói lời chia tay đầy xúc động, cậu ấy… vẫn chưa biến mất. Ba chúng tôi - một người trong gương, hai đứa ngoài đời - chỉ biết ngồi nhìn nhau, lặng lẽ, không ai nói gì. Cảnh tượng lúc đó thật sự rất kỳ cục.
Những người đi dạo quanh cầu Lưu Ly bắt đầu nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò: một cô gái ôm gương khóc nức nở, một cô khác sụt sùi như vừa mất người thân, còn cái gương thì cứ được giơ lên hạ xuống liên tục…
Không chịu nổi những ánh nhìn hiếu kỳ, tôi và Yến Viên mắt sưng húp, xách gương… lặng lẽ kéo nhau về nhà.
Đêm ấy, Trình Quyền Cảnh vẫn chưa rời đi. Cậu ấy còn dịu dàng dỗ dành hai đứa tôi ngủ.
Trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi nghe cậu ấy thì thầm:
“Thật ra, từ lúc hai người hỏi ‘chúng ta đã từng bên nhau chưa’ mà tôi không dám trả lời, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”
“Vì nếu hôm đó tôi tỏ tình thất bại, với bản lĩnh của tôi, sao mà đến một năm sau còn chưa theo đuổi được cậu chứ?”
Đồ tự luyến!
Tôi muốn bật lại, nhưng cổ họng đã khản đặc. Tôi không nhớ mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết rằng đêm ấy, tôi lại mơ…
Giấc mơ lần này đã khác. Tôi vẫn rơi vào làn nước lạnh lẽo, nhưng lần này tôi không còn đơn độc. Tôi nhìn thấy Trình Quyền Cảnh cũng đang chìm dần, mắt nhắm nghiền, bị rong rêu quấn quanh như mọi lần trong mơ. Nhưng lần này - tôi biết bơi. Tôi vươn tay kéo cậu ấy lại gần, gỡ từng sợi rong, ôm chặt lấy cậu và cùng nhau đạp nước. Chúng tôi từ từ nổi lên - giống như những ngày thơ bé cùng tập bơi.
Khi gần chạm mặt nước, ánh sáng bắt đầu lan tỏa. Thân thể cậu ấy dần phát sáng, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng. Cậu ấy quay đầu lại, mỉm cười với tôi… rồi tan biến vào làn sáng ấy.
Tôi tỉnh dậy - bình thản, không còn sợ hãi. Đưa mắt nhìn quanh phòng, tôi với tay tìm chiếc gương nhỏ.
Không còn ai trong đó.
Trình Quyền Cảnh… cuối cùng cũng rời đi rồi.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được - trong lòng bàn tay mình, dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của cậu ấy.
Tôi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn vương trên má. Tạm biệt nhé, Trình Quyền Cảnh. Tôi vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ mà cậu từng trân trọng. Từ nay về sau, tôi sẽ càng kiên cường hơn nữa-
Để tiếp tục sống một cuộc đời không còn cậu bên cạnh, nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ như ánh ban mai.
Cuối tuần ấy, tôi cùng Yến Viên đến nghĩa trang. Đây là lần đầu tiên tôi đủ dũng khí đứng trước phần mộ của cậu.
Tấm bia nhỏ được đặt cạnh mộ bố mẹ cậu, trên đó vẫn là bức ảnh thờ quen thuộc-nụ cười vừa đáng ghét vừa tự tin mà tôi chẳng bao giờ quên.
Tôi đặt một bó hoa lưu ly xanh biếc trước bia mộ, khẽ thì thầm:
“Cậu biết không? Thực ra, hoa lưu ly chưa từng là loài hoa tôi yêu thích nhất.”
“Chỉ là… nó từng nở rộ trước hiên nhà cậu, là loài hoa mẹ cậu yêu thích, là thứ tôi luôn nhìn thấy mỗi lần sang chơi. Dần dần… nó trở thành loài hoa tôi nhớ nhất.”
“Nhưng cậu biết không?”
“Tôi sẽ sống như hoa lưu ly-dũng cảm, kiên cường, rực rỡ-vì chính mình, và cũng vì cậu.”
(Hết)