Chương 2: Lạc trong miền ký ức

“Cậu chẳng từng kể là có cảm giác như mình đã đi qua một khoảng thời gian hỗn loạn rất dài ư? Biết đâu cậu đã… vô tình bước xuyên qua một cánh cổng thời gian nào đó rồi đến hiện tại.”
“Tôi nhớ mà, lúc cậu tỉnh lại còn bảo đã gặp ‘bọn tôi của một năm sau’. Khi ấy chúng tôi đâu có tin, đúng không Yến Viên?”

Tôi lặng lẽ bóp tay Yến Viên, cô ấy lập tức hoàn hồn, gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi! Lúc đó hai đứa mình còn cười ầm lên nữa, giờ nghĩ lại thấy áy náy thật.”

Trình Quyền Cảnh vẫn chưa hết nghi ngờ, đề xuất muốn gặp “phiên bản tương lai” của chính mình:
“Dù gì tôi cũng chỉ tin bản thân là nhất. Nếu tự điều tra được nguyên nhân vì sao mình mắc kẹt trong gương, chắc chắn sẽ sáng tỏ hơn.”

Cậu ấy còn không quên nháy mắt đầy tự tin:
“Dù sao tôi cũng là cảnh sát Trình tài giỏi, xuất sắc mà.”

Tự tin quá mức rồi đấy.
“Đáng tiếc là ‘cảnh sát Trình xuất sắc’ hiện giờ lại đang đi làm nhiệm vụ tuyệt mật. Đến cả ông nội cậu cũng không biết ngày nào cậu trở về.”
Tôi khoanh tay, hừ một tiếng đầy châm biếm.

“Thôi được…” Trình Quyền Cảnh miễn cưỡng đồng ý:
“Vậy… 7 ngày nữa-à không, chỉ còn 5 ngày-khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, linh hồn này sẽ trở về đúng không?”

Tôi và Yến Viên lại liếc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian:
“Lý thuyết là như vậy.”

Yến Viên vẫn chăm chú nhìn đồng hồ, sắc mặt bỗng tái nhợt. Tôi lo lắng nắm lấy tay cô ấy:
“Có chuyện gì thế?!”

Cô ấy hét lên:
“Bảy giờ hai mươi rồi! Hôm nay tớ có tiết tiếng Anh đầu tiên! Trễ giờ mất rồi!!”

Tôi nhìn đồng hồ, lập tức cùng Yến Viên lao vào một trận chiến tốc độ: dọn dẹp, thay đồ thần tốc. Trình Quyền Cảnh thì đứng trong gương, mặt mũi chán nản. Mỗi lần định lên tiếng, lại bị ánh mắt cảnh cáo của tôi làm cho im bặt, chỉ biết lặng lẽ nép vào góc gương nhường không gian cho tụi tôi trang điểm.

  • Hôm qua bị cậu ấy dọa nguyên ngày, tôi phải xin nghỉ phép cả buổi. Tháng này lại mất tiền thưởng chuyên cần rồi. Tôi dùng che khuyết điểm cố xóa quầng thâm mắt, khí chất u ám như bị ma ám.

“Ở năm 2023 này, tôi với cậu là quan hệ gì vậy?”
Đang chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi nghe tiếng Trình Quyền Cảnh vang lên phía sau.

“Hả?”
Cậu ấy ngập ngừng một chút, rồi lắc đầu:
“Không có gì đâu. Mau đi làm đi.”

Chen lấn trong dòng người đông đúc trên tàu điện ngầm giờ cao điểm, tôi cuối cùng cũng kịp đến công ty và bấm vân tay đúng giờ. Vừa ngồi xuống bàn, tôi vội lấy gương ra chỉnh lại lớp trang điểm đã nhòe vì vội vã. Đúng lúc ấy-

Một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện trong gương. Tôi giật mình suýt đánh rơi cả gương. Hành động đột ngột của tôi khiến đồng nghiệp đối diện nhìn sang với ánh mắt kỳ quặc. Tôi chỉ biết cười trừ xin lỗi.

“Cậu theo tôi đến tận công ty làm gì vậy?!”
Tôi nghiến răng, hạ giọng hỏi.

Trình Quyền Cảnh nhún vai, bắt chước tôi thì thào đáp lại:
“Thì đi khảo sát môi trường làm việc của cậu một chút thôi mà.”

Ánh mắt cậu ấy lướt qua vai tôi, bỗng trở nên sắc bén. Tôi quay lại nhìn theo, chỉ thấy một đồng nghiệp nam không mấy thân thiết vừa đi qua, tay cầm cốc cà phê. Tôi lại liếc Trình Quyền Cảnh:
“Lo làm việc của mình đi. Đừng dọa người khác.”

Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu. Tôi thì cất gương, bắt đầu lao đầu vào công việc. Không ngờ đến giờ nghỉ trưa, tôi lại bắt gặp cậu ấy trong gương nhà vệ sinh nữ của công ty.

“Trình Quyền Cảnh! Đây là nhà vệ sinh nữ đấy!! Cậu biến thái đến mức này rồi à?!”

“Có chuyện gấp! Tôi đợi cậu cả sáng mà cậu chẳng soi gương lấy một lần, đành phải đến đây chặn đường.”
Cậu ấy vừa sốt ruột vừa bất lực.

“-Yên tâm đi, tôi kiểm tra kỹ rồi, không có ai khác ở đây mới dám xuất hiện! Không hề có ý định nhìn trộm đâu!”

“Lúc nãy cái anh cầm cà phê nhìn cậu rất kỳ lạ.” Tôi thấy nghi ngờ nên lặng lẽ đi theo hắn vào nhà vệ sinh nam. Lén nghe, tôi phát hiện hắn cùng vài đồng nghiệp khác đang bàn tán không hay về cậu…”

Tôi ngắt lời, nhếch mép:
“Có phải lại bảo tôi dựa vào việc ‘lấy lòng sếp’ mới được thăng chức không?”

Trình Quyền Cảnh tròn mắt ngạc nhiên:
“Sao cậu đoán trúng thế?!”

Tôi bật cười khẩy. Gã đồng nghiệp đó vào làm cùng thời điểm với tôi, nhưng tôi được đề bạt nhanh hơn, nên mấy tin đồn kiểu này tôi nghe mãi cũng thành quen.

“Nhưng tôi chẳng bận tâm đâu. Người ngay không sợ bóng tối. Năng lực của tôi thế nào, cấp trên hiểu rõ.”
Tôi phẩy tay, tỏ vẻ chẳng mảy may để ý. Bạn bè thân thiết vẫn quý mến tôi như thường, lãnh đạo vẫn tin tưởng giao dự án lớn – hà cớ gì phải bận lòng mấy lời đố kỵ vô nghĩa?

“Cậu… nhịn được chuyện này thật á?!” Trình Quyền Cảnh không tin nổi. “Ngày xưa ai động vào cậu, cậu đều đáp trả ngay lập tức mà?! Tính khí ‘ăn miếng trả miếng’ của cậu đâu rồi?!”

“Giờ tôi có thể đánh lại họ chắc?”
Tôi thở dài bất lực.

“Thế thì báo cảnh sát! Cảnh sát tụi tôi sinh ra để làm gì chứ? Chuyện ma quỷ thì báo nhanh lắm, còn chuyện thật thì lại im re?! Cậu đâu phải kiểu người chịu đựng thiệt thòi mà không lên tiếng? Một năm qua tôi chẳng giúp được gì cho cậu à?!”

Trình Quyền Cảnh càng nói càng bức xúc, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi. Tôi cứng họng, không biết đáp thế nào.

Giọng Yến Viên bất ngờ vang lên từ chiếc điện thoại tôi đặt trên bồn rửa:
“Phải nói thật nhé, Thư Yên hồi nhỏ chỉ đánh nhau vì một lý do duy nhất – là vì Trình Quyền Cảnh thôi. Còn chuyện của chính mình, cậu ấy chưa bao giờ để tâm nhiều.”

Không gian bỗng im phăng phắc. Tôi hét lên:
“Khoan đã! Cậu ở đâu ra vậy hả?!”

“Báo cho biết, tôi vẫn ở đây mà, ha…”
Yến Viên bình thản đáp qua điện thoại.

Tôi sực nhớ – à đúng rồi, tôi vào nhà vệ sinh là để gọi cho Yến Viên nhờ giúp chuyện công việc. Dạo này công ty tôi đang chạy một chiến dịch quảng bá kem dưỡng da trẻ em. Tôi và tên đồng nghiệp hay đặt điều kia đang cạnh tranh quyền quản lý dự án. Hai hôm nay, cả hai phải nộp bản kế hoạch; ai được chọn sẽ chính thức phụ trách. Bạn cùng phòng đại học của Yến Viên lại học ngành sư phạm mầm non, nên tôi định nhờ cô ấy liên lạc giúp để lấy số liệu khảo sát từ phụ huynh. Vừa gọi điện chưa kịp nói gì thì Trình Quyền Cảnh xuất hiện – thành ra quên mất Yến Viên vẫn đang nghe máy.

“Quen rồi. Hai người cứ như vợ chồng, coi tôi như không tồn tại.”
Yến Viên lên tiếng, giọng đầy ai oán.

“Đừng nói linh tinh.”
Tôi đỏ mặt, vội vàng ngắt lời. Trình Quyền Cảnh thì chẳng phản bác gì, chỉ ra hiệu cho Yến Viên tiếp tục.

“Đinh~” – Yến Viên rất biết điều, tắt máy ngay, nhường không gian lại cho “hai người”.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương, nghẹn lời – Tôi còn chưa kịp bàn công việc mà!!

Nhưng những gì Yến Viên nói… cũng không sai. Thời nhỏ dù nghịch ngợm, chúng tôi vẫn là học sinh ngoan, được thầy cô yêu quý. Đặc biệt là Trình Quyền Cảnh – con trai liệt sĩ, nhận được sự quan tâm còn nhiều hơn cả Yến Viên – người luôn đứng đầu lớp. Trẻ con cũng biết ganh tị. So với những lời xì xào sau lưng đồng nghiệp, thì những câu nói thẳng mặt Trình Quyền Cảnh phải nghe hồi nhỏ còn cay nghiệt hơn nhiều.

Họ chê cậu ấy không có cha mẹ. Họ bảo, cậu ấy được thầy cô ưu ái chỉ vì xuất thân, còn bản thân chẳng có gì đặc biệt ngoài cái vỏ bọc đẹp đẽ.
“Có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi…” – câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, mấy đứa đó đã bị tôi “xử đẹp”. Gặp một đứa, tôi đánh một đứa. Dù chỉ là một cô bé, sức lực chẳng bằng ai, nhưng tôi chưa bao giờ biết sợ.

Chuyện tôi bị thương nặng hay nhẹ hoàn toàn phụ thuộc vào việc Yến Viên kéo thầy cô tới “giải cứu” nhanh tới mức nào.

“Đừng bận tâm những gì họ nói. Ông bà mình nuôi lớn tới chừng này, chẳng thua kém ai đâu.” Cậu ấy học giỏi đến mức ai cũng phải công nhận. Chúng ta chẳng cần phải lấy lòng ai, cứ dựa vào năng lực thật sự để khẳng định bản thân, việc gì phải bận tâm đến những lời độc miệng ấy.
Hồi đó, tôi từng ngồi trong phòng giáo viên, bị mắng vì đánh nhau, nhưng vẫn nhỏ nhẹ an ủi Trình Quyền Cảnh - lúc ấy đang ngồi co ro ở góc phòng, nước mắt ngắn dài. Tôi đưa tay lau nước mắt cho cậu ấy, thì thầm:

“Bố mẹ cậu dù không còn, nhưng họ đã dạy chúng ta biết can đảm bằng cả sinh mạng của mình. Thế nên… đừng khóc nữa. Cậu chẳng phải luôn mơ ước trở thành cảnh sát như họ sao? Một người cảnh sát dũng cảm thì không được yếu lòng như vậy.”

Tôi nhe răng cười với cậu ấy, nụ cười rạng rỡ đến mức kéo căng vết thương ở khóe miệng, đau điếng người suýt nữa thì xỉu.
Đôi mắt Trình Quyền Cảnh long lanh, nhìn tôi như thể tôi là siêu nhân, rồi gật đầu thật mạnh:
“Ừ!”


Tối hôm đó, trên đường bị bà ngoại lôi về nhà, tôi vừa buồn rầu sờ vết xước trên mặt vừa thì thầm đe dọa cậu ấy:
“Tối nhớ lén lấy thuốc trị sẹo của ông nội bôi cho tôi đấy.”
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị bà ngoại tặng cho một cái bợp tai:
“Biết sợ xấu thì đừng có đánh nhau nữa!”

Ký ức ùa về, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt. Trình Quyền Cảnh bật cười thành tiếng, sắc mặt cũng dịu lại.
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, nhà vệ sinh bắt đầu có người ra vào, cậu ấy lập tức biến mất khỏi gương.
Tôi quay lại bàn làm việc, bắt đầu nhắn tin “khủng bố” Yến Viên để hoàn thành nốt bản kế hoạch dự án. Lạ một điều, cả buổi chiều hôm đó lẫn lúc về nhà buổi tối, tôi không thấy bóng dáng Trình Quyền Cảnh trong bất kỳ tấm gương nào. Có lẽ cậu ấy lại chui vào cái gương nào đó trong nhà tôi để “dạo chơi” rồi.

Đến 10 giờ đêm, khi tôi còn đang ôm laptop làm slide thuyết trình thì…
Một giọng nói quen thuộc vang lên gọi tên tôi.
Tôi nhìn về phía bàn trang điểm - Trình Quyền Cảnh ló mặt ra từ gương, mặt mày rạng rỡ:
“Tôi vừa hoàn thành một việc lớn đấy nhé!”

“Nếu cậu còn nói chuyện kiểu úp mở như phim trinh thám nữa là tôi đập vỡ gương thật đấy!”
Tôi lạnh lùng đáp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Cậu ta chỉ cười tủm tỉm, lắc đầu:
“Bây giờ chưa thể tiết lộ, nhưng sớm thôi cậu sẽ biết!”


Tôi cũng chẳng hỏi thêm, tiếp tục cắm cúi làm việc.
Trình Quyền Cảnh lại không chịu buông tha:
“Khuya thế này rồi còn cày gì nữa vậy?”

“Tôi vừa bị sếp loại một bản kế hoạch. Bây giờ phải làm lại từ đầu để kịp nộp sáng mai.”
Tôi vừa trả lời vừa cố gắng tập trung.

“Trời đất, sếp cậu khó tính thế à? Nếu là tôi thì-”
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trả lời. Quên mất là Trình Quyền Cảnh có hai “năng lực đặc biệt”: dễ xúc động và… nói không biết mệt.
Hồi còn đi học, từ lúc tan trường về đến nhà, cậu ấy chưa từng im miệng lấy một phút. Chuyện lớp học, chuyện khu tập thể, từ con vẹt nhà ông Vương đến chó hoang đầu ngõ, cậu ta đều có thể kể vanh vách.
Tôi từng nghĩ nghiêm túc - cậu ấy hợp làm dân phòng hòa giải mâu thuẫn hơn là cảnh sát. Nếu không vì trượt đại học lần đầu, có khi ước mơ ấy đã thành sự thật.
Giờ thì bạn hiểu rồi đấy - cậu ấy thật sự rất ồn ào! Tôi đang làm PPT mà bị làm phiền liên tục thì ai mà chịu nổi?!

“Cậu im lặng giúp tôi được không?!”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, trừng mắt nhìn cậu ấy.
Chắc giọng tôi hơi lớn, Trình Quyền Cảnh lập tức sững lại, mắt đỏ hoe, môi run run, dáng vẻ chuẩn bị bật khóc - y như hồi nhỏ.
Tôi mềm lòng ngay lập tức.
Thật ra, cũng đã lâu rồi tôi không được nghe cậu ấy lải nhải như thế.
Từ nhỏ đến lớn, hai đứa cãi nhau suốt - giờ không nghe thấy tiếng lại thấy… trống trải.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào gương, giả vờ xoa mặt cậu ấy để xin lỗi.
Cậu ta quay mặt đi, “hừ” một tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn lùi vào một góc, lặng lẽ nằm đó nhìn tôi làm việc.

Không biết đã bao lâu, mắt tôi mỏi quá nên xoa trán, quay sang thì thấy Trình Quyền Cảnh đã ngủ gục trong gương, mặt vùi vào khuỷu tay.
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu ấy, nhẹ nhàng hỏi:

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao