Chương 1: Ngôi làng biệt lập
Làng Vũ Đại nằm khuất sau những dãy đồi trập trùng thuộc vùng Bắc Trung Bộ, là một ngôi làng cổ có lịch sử hàng trăm năm. Đường vào làng chỉ là con đường đất đỏ quanh co, hai bên là những luống ngô xanh mướt và thửa ruộng bậc thang. Dù thời đại đã đổi thay, nhưng dường như thời gian lại ngừng trôi nơi đây, làng vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ và những phong tục cổ xưa mà ít nơi nào còn lưu giữ.
Chính giữa làng là một cây đa cổ thụ có tuổi đời hàng trăm năm, thân to đến mức phải bốn người lớn ôm mới xuể. Rễ cây chằng chịt, uốn lượn như những con rắn khổng lồ bò ra xung quanh, cắm sâu xuống lòng đất tạo thành những hốc nhỏ, nơi trẻ con trong làng thường chơi trốn tìm. Tán lá sum suê che phủ một vùng rộng lớn, tạo thành mảng tối âm u ngay cả vào những ngày nắng gắt. Dưới gốc đa là một miếu thờ nhỏ đã cũ kỹ, rêu phong, nơi dân làng thường đến thắp hương vào những ngày rằm, mùng một.
Chị Hoa, ba mươi hai tuổi, sinh ra và lớn lên ở thành phố, vừa chuyển về làng Vũ Đại được hai tháng sau khi kết hôn với anh Tuấn - người con trai duy nhất của ông Trưởng thôn. Là một cô gái thành thị, Hoa chưa quen với cuộc sống ở vùng quê hẻo lánh này. Những đêm đầu tiên, cô không thể ngủ được vì tiếng côn trùng, tiếng gió thổi qua kẽ lá, và đôi khi là tiếng cú rúc từ xa vọng lại. Nhưng điều khiến Hoa khó chịu nhất là ánh mắt của người dân trong làng - một sự dò xét, nghi ngờ pha lẫn e dè khi nhìn cô.
"Em đừng bận tâm," Tuấn thường nói, "họ chỉ chưa quen với người lạ thôi. Làng ta đã rất lâu rồi không có người ngoài đến sinh sống."
Hoa cố gắng thích nghi. Cô học cách nấu những món ăn địa phương, tham gia các buổi sinh hoạt cộng đồng, và giúp đỡ phụ nữ trong làng khi họ cần. Dần dần, cô được chấp nhận hơn, mặc dù vẫn còn nhiều người giữ khoảng cách.
Một buổi chiều, khi đang phơi quần áo trong sân sau, Hoa nghe thấy tiếng thì thầm từ hai người phụ nữ đang đi ngang qua nhà mình.
"Cô ta ở gần cây đa quá, không biết có sao không?" một giọng nói lo lắng.
"Suỵt! Đừng nói chuyện đó. Nhưng mà đúng là tôi cũng lo. Đêm rằm sắp tới rồi..." giọng kia đáp lại, rồi họ đi xa dần.
Hoa cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Đây không phải lần đầu cô nghe những lời bàn tán kỳ lạ về cây đa. Khi cô hỏi Tuấn, anh chỉ cười và bảo đó là mê tín dị đoan, không có gì đáng lo.
Nhưng đêm đó, khi Tuấn đi công tác huyện, để Hoa ở nhà một mình, cô đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc đa vào lúc nửa đêm. Trăng tròn sáng vằng vặc, nhưng dưới tán cây vẫn tối đen như mực. Và từ trong bóng tối, có tiếng thì thầm gọi tên cô, giọng nói nghe như gió thổi qua kẽ lá: "Hoa... Hoa... Lại đây..."
Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm. Đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Căn nhà im lặng đến đáng sợ. Và rồi, Hoa nghe thấy - một tiếng thì thầm, nhẹ như hơi thở, vọng qua cửa sổ đang khép hờ: "Hoa... Lại đây..."
Cô co rúm người lại, kéo chăn trùm kín đầu. "Chỉ là gió thôi," cô tự nhủ, "chỉ là gió và trí tưởng tượng của mình..."
Sáng hôm sau, Hoa kể lại giấc mơ cho bà Sáu, người hàng xóm tốt bụng nhất với cô từ khi chuyển đến. Bà Sáu là góa phụ, sống một mình trong căn nhà nhỏ cách nhà Hoa không xa. Bà đã hơn bảy mươi tuổi, lưng còng, mái tóc bạc phơ, nhưng đôi mắt vẫn tinh anh và ký ức về quá khứ rất rõ ràng.
"Cô nghe tiếng gọi từ cây đa?" Bà Sáu hỏi, giọng trở nên căng thẳng.
Hoa gật đầu. "Có lẽ chỉ là giấc mơ thôi ạ."
"Không phải giấc mơ đâu," bà Sáu nói, giọng hạ xuống thành tiếng thì thầm. "Cô Hoa này, cây đa ấy không phải cây thường đâu. Nó đã ở đây từ trước khi làng ta được lập. Người ta nói nó là cửa ngõ giữa thế giới người sống và người chết."
Hoa cảm thấy rùng mình. "Bà đang nói đến... ma quỷ ạ?"
"Không hẳn là ma quỷ," bà Sáu lắc đầu. "Là linh hồn. Những linh hồn không thể siêu thoát. Họ bị trói buộc vào cây đa, và đôi khi, họ tìm cách liên lạc với người sống."
"Nhưng tại sao lại là tôi?" Hoa thắc mắc.
"Có lẽ vì cô là người mới đến. Hoặc có lẽ..." bà Sáu ngập ngừng, "có lẽ vì căn nhà của cô."
"Căn nhà của tôi thì có vấn đề gì ạ?"
Bà Sáu im lặng một lúc, như đang cân nhắc xem có nên nói hay không. Cuối cùng, bà quyết định: "Ngôi nhà cô đang ở... nó có lịch sử không mấy tốt đẹp. Trước đây, đó là nhà của gia đình ông Cả Thành. Cả nhà họ đã chết trong một đêm, cách đây ba mươi năm."
Tim Hoa như ngừng đập. "Chết... như thế nào ạ?"
"Không ai biết chắc," bà Sáu đáp. "Sáng hôm đó, khi người làng đến tìm vì không thấy họ ra đồng, thì cả gia đình - ông Cả, vợ và hai đứa con - đều nằm chết trong nhà, mặt họ... biến dạng vì sợ hãi. Không có dấu vết đánh đập hay vết thương nào. Thầy cúng trong vùng nói rằng họ đã chết vì quỷ ám."
Hoa nuốt khan. "Và... không ai kể cho tôi biết điều này sao?"
"Gia đình chồng cô không muốn cô lo lắng thôi," bà Sáu nói. "Sau cái chết của gia đình ông Cả, ngôi nhà bỏ hoang nhiều năm. Rồi gia đình ông Trưởng thôn mua lại, sửa sang, và bây giờ là của cô và anh Tuấn."
"Có phải vì thế mà mọi người trong làng nhìn tôi kỳ lạ không?" Hoa hỏi.
Bà Sáu thở dài. "Một phần là vậy. Họ tự hỏi liệu cô có biết mình đang sống ở đâu không. Nhưng phần lớn là vì... đêm rằm sắp tới."
"Đêm rằm có gì đặc biệt ạ?"
"Đó là ngày giỗ của gia đình ông Cả Thành. Và theo truyền thuyết, cứ ba mươi năm một lần, vào đêm rằm tháng Bảy, linh hồn những người chết oan sẽ trở về nơi họ đã mất mạng."
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm lay động những chiếc lá trên cây đa cổ thụ gần đó. Tiếng lá xào xạc nghe như tiếng thì thầm, như tiếng khóc than từ một thế giới khác.
"Và năm nay," bà Sáu nói, giọng run run, "đúng ba mươi năm sau cái chết của họ."
Hoa cảm thấy như có bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng mình. Cô nhìn về phía cây đa, và trong một thoáng, cô tưởng như thấy một bóng đen di chuyển giữa những cành cây, dù không có gió.
"Bà có nghĩ là tôi nên... chuyển đi không?" Hoa hỏi, giọng lạc đi vì sợ.
"Giờ thì đã quá muộn rồi," bà Sáu lắc đầu. "Cô đã nghe thấy tiếng gọi. Nó đã chọn cô rồi."
"Chọn tôi để làm gì?" Hoa hỏi, cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
"Để giải thoát," bà Sáu đáp, "hoặc để trả thù."
Đêm đó, khi Tuấn trở về, Hoa kể lại tất cả những gì bà Sáu đã nói. Tuấn tỏ ra giận dữ.
"Toàn chuyện mê tín! Em không nên nghe những điều vô căn cứ đó. Đúng là có gia đình chết trong ngôi nhà này nhiều năm trước, nhưng họ chết vì ngộ độc thực phẩm, không phải vì ma quỷ gì cả!"
"Nhưng em thực sự nghe thấy tiếng gọi tên mình..." Hoa phản đối.
"Chỉ là gió và trí tưởng tượng thôi," Tuấn khẳng định. "Em mới chuyển đến nông thôn, chưa quen với những âm thanh ở đây. Và giấc mơ chỉ là phản ánh những câu chuyện em đã nghe từ dân làng."
Hoa muốn tin chồng mình, nhưng cảm giác bất an vẫn không rời đi. Đêm đó, cô lại nghe thấy tiếng thì thầm, lần này rõ hơn, gần hơn, như ngay bên tai: "Hoa... Giúp tôi... Tìm nó..."
Và khi cô nhìn ra cửa sổ, cô thấy một bóng đen đứng dưới gốc đa, đang nhìn về phía nhà cô. Bóng đen đó không có hình dáng rõ ràng, chỉ là một vệt tối đặc giữa màn đêm, nhưng Hoa biết nó đang nhìn mình. Và nó đang chờ đợi.
Hoa biết, đêm rằm tháng Bảy đang đến gần. Và cùng với nó, là một bí mật kinh hoàng từ ba mươi năm trước, đang chờ được phơi bày...