Chương 3: Bí mật sau bức tường
Ông Trưởng thôn đứng trong phòng khách, dáng vẻ uy nghiêm như thường lệ, nhưng đôi mắt ông ánh lên nỗi lo lắng Hoa chưa từng thấy trước đây. Ông nhìn quanh căn nhà, như thể đang kiểm tra xem có ai khác đang nghe lén không, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
"Mời cha ngồi," Hoa nói, dù ông đã ngồi xuống. Cô cảm thấy bối rối, không biết phải phản ứng thế nào trước lời buộc tội của ông.
"Con có biết ông Năm là ai không?" ông Trưởng thôn hỏi, giọng trầm xuống.
"Thủ từ đình làng...?" Hoa đáp, cố gắng che giấu sự lo lắng.
"Không chỉ vậy," ông lắc đầu. "Ông Năm là người cuối cùng còn sống của một dòng họ cổ trong làng này. Dòng họ Nguyễn Hữu, những người từng là thầy cúng, giữ vai trò kết nối giữa thế giới người sống và người chết. Và họ là những người canh giữ pho tượng 'Thần Mục' từ hàng trăm năm trước."
Tim Hoa đập mạnh. Đây là lần đầu tiên cô nghe đến tên pho tượng.
"Thần Mục? Là gì vậy, thưa cha?"
"Một vị thần cổ, từ thời chưa có Phật giáo và Nho giáo," ông Trưởng thôn thở dài. "Người ta tin rằng, Thần Mục có khả năng nhìn thấu hai thế giới - sống và chết. Nhưng đồng thời, ngài cũng là vị thần của trừng phạt, trả thù cho những oan hồn không được siêu thoát."
"Và pho tượng này... đã được chôn dưới gốc đa?"
"Đúng vậy. Theo truyền thuyết, cây đa kia đã mọc từ máu của một vị đại pháp sư, người đã tự hiến tế để trấn yểm những oán khí trong vùng. Pho tượng Thần Mục được đặt dưới gốc cây để canh giữ ranh giới giữa hai thế giới. Và dòng họ Nguyễn Hữu của ông Năm là người giữ bí mật này."
Hoa cố gắng hiểu những điều ông Trưởng thôn đang nói. "Nhưng ông Cả Thành đã đào lên và lấy đi phải không?"
Ông Trưởng thôn nhìn Hoa chăm chú, như đang cân nhắc xem nên nói đến đâu.
"Đúng, ông Cả Thành đã đào lên khi xây nhà. Ông ấy không tin vào những chuyện mê tín. Ông ấy là một thương nhân giàu có từ thành phố, mua mảnh đất gần cây đa vì nó có vị trí tốt. Khi đào móng nhà, họ tìm thấy pho tượng. Thay vì trả lại, ông Cả đã giữ nó, tin rằng đó là một cổ vật có giá trị."
"Và rồi cả gia đình ông ấy chết trong đêm rằm?" Hoa hỏi, cổ họng khô khốc.
"Đúng vậy," ông Trưởng thôn gật đầu, nét mặt tối sầm. "Một cái chết kinh hoàng mà đến giờ ta vẫn không thể quên. Ta là người đầu tiên phát hiện ra họ, cùng với ông Năm."
"Cha đã thấy dòng chữ viết bằng máu?"
Ông Trưởng thôn nhìn Hoa, ánh mắt ngạc nhiên. "Ông Năm đã kể cho con nhiều đến thế sao? Đúng, có một dòng chữ: 'TRẢ LẠI NHỮNG GÌ CÁC NGƯỜI ĐÃ LẤY'. Và pho tượng thì biến mất."
"Biến mất? Vậy nó ở đâu bây giờ?"
Ông Trưởng thôn đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi có thể thấy cây đa cổ thụ đứng sừng sững như một cái bóng đen khổng lồ trên nền trời.
"Ta không biết," ông nói, giọng trở nên căng thẳng. "Sau cái chết của gia đình ông Cả, không ai dám mua mảnh đất đó. Ngôi nhà bỏ hoang nhiều năm, cho đến khi ta mua lại với giá rẻ, sửa sang, và cho con và Tuấn ở."
Ông quay lại nhìn Hoa, ánh mắt nghiêm trọng. "Ta đã tìm kiếm pho tượng khắp ngôi nhà này, nhưng không thấy. Ta tưởng mọi chuyện đã kết thúc, cho đến khi..." ông ngừng lại.
"Cho đến khi sao, thưa cha?" Hoa hỏi, trái tim đập loạn nhịp.
"Cho đến khi con bắt đầu nghe thấy tiếng gọi," ông nói. "Đó là dấu hiệu. Lời nguyền đang trỗi dậy, và nó đang tìm kiếm một người môi giới - một người có thể nhìn thấy và giao tiếp với thế giới bên kia."
"Như ông Năm đã nói, con có 'con mắt âm'?" Hoa hỏi, giọng run run.
"Đúng vậy. Và điều đó khiến con trở thành mục tiêu của lời nguyền."
"Vậy cha muốn con làm gì? Rời khỏi ngôi nhà này ư?"
Ông Trưởng thôn lắc đầu. "Đã quá muộn rồi. Nếu con bỏ chạy, lời nguyền sẽ đuổi theo con. Cách duy nhất để kết thúc nó là tìm lại pho tượng và trả nó về nơi nó thuộc về."
"Nhưng cha vừa nói cha đã tìm khắp nơi mà không thấy?"
"Ta tìm những nơi hiển nhiên. Nhưng có thể có những nơi bí mật mà ta không biết. Và có lẽ... có lẽ linh hồn những người đã khuất đang cố gắng chỉ dẫn con đến nơi cất giấu."
Hoa nhớ lại giấc mơ đêm qua. "Bức tường sau bàn thờ...?"
Mắt ông Trưởng thôn sáng lên. "Con đã mơ thấy điều gì phải không?"
Hoa gật đầu, kể lại giấc mơ của mình. Khi cô kết thúc, ông Trưởng thôn đứng dậy, vẻ quyết đoán.
"Chúng ta phải kiểm tra ngay."
Họ đi vào phòng thờ. Ông Trưởng thôn cẩn thận di chuyển bàn thờ sang một bên, rồi áp tai vào bức tường, gõ nhẹ từng vị trí. Khi đến một điểm cách mặt đất khoảng một mét, ông gật đầu.
"Ở đây, âm thanh khác. Có một khoảng trống đằng sau."
Ông lấy từ túi ra một con dao nhỏ, cậy một viên gạch lỏng lẻo. Viên gạch bật ra, để lộ một khoảng trống nhỏ bên trong. Ông Trưởng thôn thò tay vào, và khi rút ra, trong tay ông là một gói vải đỏ nhỏ, bụi bám dày.
Tim Hoa như ngừng đập khi ông Trưởng thôn từ từ mở gói vải ra. Bên trong là một pho tượng nhỏ, cao chừng 20 cm, được tạc từ một loại đá đen bóng. Pho tượng là hình một người đàn ông ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, nhưng trên trán lại có một con mắt thứ ba đang mở to. Quanh thân tượng có những hoa văn kỳ lạ được khắc sâu vào đá, và ở đế tượng, có khắc một cây đa với nhiều rễ phụ.
"Thần Mục," ông Trưởng thôn thì thầm, giọng đầy kinh ngạc. "Nó ở đây suốt thời gian qua."
"Ai đã giấu nó ở đây?" Hoa hỏi.
"Ta không biết. Có lẽ là ông Cả Thành, trước khi chết. Hoặc có lẽ... có lẽ là linh hồn những người đã khuất, di chuyển nó đến đây."
Khi Hoa nhìn vào pho tượng, cô cảm thấy một luồng năng lượng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Con mắt thứ ba trên trán tượng dường như đang nhìn thẳng vào cô, xuyên qua tâm hồn cô.
"Chúng ta phải làm gì với nó bây giờ?" Cô hỏi, giọng run rẩy.
"Trả nó về nơi nó thuộc về - dưới gốc đa," ông Trưởng thôn đáp. "Nhưng không phải bây giờ. Phải đợi đến đêm rằm, khi cánh cổng giữa hai thế giới mở ra. Và phải có nghi lễ đúng cách."
"Ai sẽ thực hiện nghi lễ đó?"
"Ông Năm. Ông ấy là người cuối cùng của dòng họ Nguyễn Hữu, những người canh giữ truyền thống. Ông ấy biết cách làm."
Ông Trưởng thôn cẩn thận gói lại pho tượng. "Ta sẽ giữ nó cho đến đêm rằm. Con đừng nói với ai về việc này, kể cả Tuấn. Càng ít người biết càng tốt."
"Nhưng... tại sao cha lại giấu Tuấn? Anh ấy là con trai cha..."
Ông Trưởng thôn thở dài, vẻ mặt buồn bã. "Tuấn không tin vào những chuyện tâm linh. Cậu ấy sẽ phản đối và cản trở chúng ta. Và..." ông ngừng lại, như đang cân nhắc, "có điều ta chưa nói với con. Sau cái chết của gia đình ông Cả, thời kỳ đen tối đã đến với làng ta. Mất mùa, dịch bệnh, tai nạn liên tiếp. Mọi người đổ lỗi cho lời nguyền của cây đa. Và..."
"Và sao ạ?" Hoa hỏi, cảm thấy có điều gì đó rất tệ sắp được tiết lộ.
"Và ta đã mua mảnh đất đó, xây lại ngôi nhà, bất chấp lời cảnh báo. Ta không tin vào lời nguyền, giống như Tuấn bây giờ. Nhưng rồi..."
"Rồi sao ạ?"
"Vợ ta - mẹ của Tuấn - đã chết một cách bí ẩn chỉ một tháng sau khi chúng ta chuyển vào. Bà ấy được tìm thấy dưới gốc đa, mắt trợn trừng, miệng há hốc, y như gia đình ông Cả."
Hoa cảm thấy như mặt đất đang sụp đổ dưới chân mình. "Mẹ của Tuấn... chết vì lời nguyền? Nhưng Tuấn nói mẹ anh ấy mất vì bệnh tim..."
"Đó là điều ta nói với cậu ấy. Tuấn khi đó mới mười tuổi, quá nhỏ để hiểu sự thật. Và sau đó, ta đã tìm cách phong tỏa mọi thông tin về cái chết của vợ ta, đồng thời trở thành Trưởng thôn để kiểm soát những câu chuyện lan truyền trong làng."
Ông Trưởng thôn nhìn vào mắt Hoa, ánh mắt đau đớn. "Đó là lý do ta không ngăn cản khi Tuấn muốn cưới con về sống ở đây. Ta hy vọng rằng, với một người vợ mới trong nhà, lời nguyền sẽ nguôi ngoai. Nhưng giờ ta biết mình đã sai. Lời nguyền không bao giờ nguôi ngoai cho đến khi pho tượng được trả lại."
"Cha đã hy sinh con để cứu Tuấn," Hoa nói, giọng lạnh tanh. Cô không biết mình nên cảm thấy giận dữ hay sợ hãi.
"Ta xin lỗi," ông Trưởng thôn cúi đầu. "Ta không ngờ con lại là người có 'con mắt âm'. Điều đó khiến con trở thành mục tiêu đầu tiên của lời nguyền. Nhưng giờ chúng ta đã tìm thấy pho tượng, chúng ta có thể kết thúc tất cả."
Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng động lớn từ bên ngoài - như tiếng một vật nặng đổ xuống. Họ vội vàng chạy ra sân và kinh hoàng khi thấy một nhánh lớn của cây đa đã gãy đổ, rơi chính xác lên mái hiên nhà.
"Nó biết," ông Trưởng thôn thì thầm, khuôn mặt tái nhợt. "Cây đa biết chúng ta đã tìm thấy pho tượng."
Khi họ đang nhìn cành cây gãy, Hoa bỗng nhận ra một điều - phần vỏ cây nơi cành gãy ra đã tạo thành một hình dạng kỳ lạ, giống như một khuôn mặt đang gào thét.
"Chúng ta phải nhanh lên," ông Trưởng thôn nói, giọng cấp bách. "Ta sẽ đi tìm ông Năm ngay. Con ở trong nhà, đừng đi đâu cả. Và đặc biệt, đừng lại gần cây đa."
Khi ông Trưởng thôn vội vàng rời đi, Hoa đứng một mình trong sân, cảm giác bị bao quanh bởi những hiểm nguy vô hình. Cô nhìn lên cây đa cổ thụ, và trong một thoáng, cô tưởng như thấy hàng trăm khuôn mặt hiện lên trên thân cây, những khuôn mặt biến dạng vì đau đớn và căm hận.
Trở vào nhà, Hoa cảm thấy cô đơn và bất lực. Thông tin mới từ ông Trưởng thôn không mang lại sự nhẹ nhõm mà càng khiến cô lo lắng hơn. Tuấn đã bị lừa dối suốt cả đời về cái chết của mẹ mình. Và cô, Hoa, đã bị đưa vào ngôi nhà này như một lá bùa hộ mệnh, một vật tế thần tiềm tàng.
Bên ngoài, trời bắt đầu tối. Chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm rằm. Hoa không biết liệu mình có sống sót qua được khoảng thời gian đó không.
Cô đi vào phòng ngủ, cảm thấy mệt mỏi cùng cực. Vừa nằm xuống giường, cô đã chìm vào giấc ngủ. Và trong giấc mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc đa. Trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền hậu nhưng buồn bã.
"Con là Hoa phải không?" người phụ nữ hỏi, giọng nhẹ như gió.
"Vâng. Còn bà là ai?"
"Ta là Lan, mẹ của Tuấn," người phụ nữ đáp. "Và ta đến để cảnh báo con. Pho tượng Thần Mục mà các con tìm thấy không phải bản gốc."
"Không phải bản gốc? Vậy nó là gì?"
"Một bản sao. Bản gốc vẫn đang bị giấu, bởi kẻ thực sự đứng sau tất cả những cái chết này."
"Ai vậy?" Hoa hỏi, cảm thấy lạnh buốt.
Người phụ nữ mở miệng định nói, nhưng bỗng nhiên cô ấy trở nên mờ ảo, như thể có một lực lượng vô hình đang kéo cô ấy đi.
"Cẩn thận với người đàn ông đứng đầu làng," là những lời cuối cùng Hoa nghe được trước khi hình ảnh người phụ nữ biến mất hoàn toàn.
Hoa giật mình tỉnh giấc, tim đập như búa bổ. Ngoài cửa sổ, cây đa cổ thụ đứng sừng sững dưới ánh trăng. Và từ phòng khách, cô nghe thấy tiếng nói chuyện khẽ.
Cô rón rén ra khỏi giường, đi đến gần cửa phòng ngủ đang khép hờ. Qua khe cửa, cô thấy ông Trưởng thôn và ông Năm đang ngồi ở bàn, giữa họ là pho tượng Thần Mục.
"Chúng ta phải thực hiện nghi lễ vào đêm rằm," ông Năm nói. "Không thể trì hoãn thêm nữa."
"Nhưng nếu đó không phải bản gốc thì sao?" ông Trưởng thôn hỏi, giọng lo lắng.
"Ông nói gì vậy? Tất nhiên đây là bản gốc!"
"Tôi không chắc. Có những điểm khác biệt với những gì tôi nhớ. Và nếu đó chỉ là bản sao, nghi lễ có thể sẽ không hiệu quả, hoặc tệ hơn, có thể kích hoạt thứ gì đó còn đáng sợ hơn."
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác," ông Năm nói. "Phải thử."
Từ góc khuất của mình, Hoa cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu giấc mơ của cô là thật, nếu pho tượng kia chỉ là bản sao, vậy bản gốc đang ở đâu? Và ai đã tạo ra bản sao để đánh lừa mọi người? Ai là "người đàn ông đứng đầu làng" mà linh hồn của mẹ Tuấn đã cảnh báo?
Phải chăng chính ông Trưởng thôn - người đang ngồi trong phòng khách nhà cô - mới là kẻ đứng sau tất cả những cái chết bí ẩn?