Chương 5: Đêm rằm nguyệt tròn

Bóng đêm bao trùm nghĩa trang làng Vũ Đại, nơi nằm biệt lập phía sau đồi, cách xa những ngôi nhà cuối cùng của làng. Dưới ánh trăng gần tròn, những ngôi mộ hiện lên như những khối đá lạnh lẽo, câm lặng. Hoa và Tuấn di chuyển thận trọng giữa các ngôi mộ, tay cầm đèn pin yếu ớt và dụng cụ đào đất.

"Mộ mẹ ở đâu?" Hoa thì thầm, cảm thấy không khí lạnh buốt xung quanh dù đêm hè.

"Ở cuối kia," Tuấn chỉ tay về phía một ngôi mộ đơn độc nằm dưới bóng một cây bách diệp già cỗi. "Mẹ được chôn cất riêng, không nằm trong khu mộ của gia đình ta."

Khi họ tiến đến gần ngôi mộ, Hoa cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt. Bia mộ bằng đá hoa cương màu đen, khắc tên người quá cố: "Nguyễn Thị Lan (1960-1995) - An nghỉ trong bình yên". Hoa không khỏi rùng mình khi nhận ra đây cũng chính là tên và khuôn mặt của người phụ nữ đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

"Anh có chắc chúng ta nên làm việc này không?" Hoa hỏi, giọng run rẩy. "Đào mộ người chết là điều cấm kỵ."

"Anh cũng không muốn làm vậy," Tuấn đáp, mắt ngấn lệ khi nhìn vào bia mộ mẹ mình. "Nhưng không còn cách nào khác. Nếu pho tượng thật đúng là ở đây, chúng ta phải lấy nó trước khi cha anh hoàn thành nghi lễ với pho tượng giả."

Họ bắt đầu đào. Tiếng xẻng chạm vào đất vang lên trong đêm tĩnh mịch, nghe như tiếng sét đánh vào không gian yên lặng của nghĩa trang. Mỗi nhát đào khiến Tuấn đau đớn trong lòng, nhưng anh biết đây là điều phải làm - không chỉ để cứu Hoa mà còn để giải thoát cho linh hồn mẹ mình.

Sau gần một giờ đào bới, xẻng của Tuấn chạm vào thứ gì đó cứng. "Anh tìm thấy rồi," anh thì thầm, lau mồ hôi trên trán. "Đây là nắp quan tài."

Họ cẩn thận đào rộng thêm và lộ ra một phần nắp quan tài gỗ đã mục rữa theo thời gian. Tuấn dùng xẻng cậy nắp lên, tiếng gỗ mục gãy vang lên trong đêm tối khiến Hoa phải bịt miệng để không hét lên.

Khi nắp quan tài được mở ra, một mùi ẩm mốc xộc lên. Bên trong, thay vì một bộ hài cốt như Hoa lo sợ, chỉ có một lớp vải lụa trắng phủ lên cái gì đó có hình dạng con người. Và đặt trên ngực "thi thể" là một vật thể đen bóng được bọc trong lụa đỏ.

"Pho tượng," Tuấn thì thầm, cẩn thận lấy nó ra. Khi anh mở lớp lụa, họ thấy một pho tượng giống hệt pho tượng mà họ đã tìm thấy trong bức tường, nhưng vật này toát ra một năng lượng kỳ lạ, như thể đang rung động trong tay Tuấn.

"Đây là bản thật," Hoa nói, cảm thấy một sức mạnh vô hình tỏa ra từ pho tượng. "Em có thể cảm nhận được."

Đúng lúc đó, Tuấn tò mò kéo lớp vải lụa trắng đang phủ lên "thi thể" trong quan tài. Cả hai sững người trước cảnh tượng hiện ra - không có thi thể. Quan tài trống rỗng, chỉ có vải lụa được xếp thành hình một người nằm.

"Mẹ anh không ở đây!" Tuấn kêu lên. "Điều này nghĩa là gì?"

"Nghĩa là ta đã lừa các con."

Một giọng nói vang lên từ phía sau. Hoa và Tuấn quay lại, đông cứng khi thấy ông Trưởng thôn đang đứng đó, trong tay cầm một con dao lễ cổ xưa. Bên cạnh ông là ông Năm với vẻ mặt cúi đầu tội lỗi.

"Cha..." Tuấn lên tiếng, giọng đau đớn.

"Ta biết các con sẽ tìm đến đây," ông Trưởng thôn nói, tiến lại gần. "Các con nghĩ ta không biết về những tìm tòi của các con sao? Về việc Hoa đột nhập vào phòng ta và đọc nhật ký của ta?"

"Ông đã giết mẹ tôi," Tuấn nói, giọng run rẩy vì giận dữ. "Vì pho tượng này, vì quyền lực."

"Không, con trai," ông Trưởng thôn lắc đầu. "Ta không giết mẹ con. Mẹ con vẫn còn sống."

Lời tuyên bố này như sét đánh ngang tai Tuấn và Hoa.

"Sao... có thể?" Tuấn lắp bắp.

"Mẹ con đã phát hiện ra bí mật của ta về pho tượng. Bà ấy dọa sẽ tố cáo ta. Ta không thể để điều đó xảy ra, nhưng ta cũng không thể giết chết người phụ nữ mà ta yêu. Vì vậy, ta đã dùng sức mạnh của pho tượng để giam giữ linh hồn bà ấy trong cây đa."

"Linh hồn trong cây đa..." Hoa thì thầm, nhớ lại khuôn mặt phụ nữ mà cô đã thấy trên thân cây.

"Đúng vậy," ông Trưởng thôn gật đầu. "Thể xác của bà ấy vẫn sống, nhưng trong trạng thái ngủ say, được giữ ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy. Và linh hồn bà ấy bị trói buộc vào cây đa, không thể siêu thoát, không thể trở về thể xác."

"Ông là con quỷ," Tuấn gầm lên, tiến về phía cha mình với nắm đấm siết chặt.

"Đừng hòng, con trai," ông Trưởng thôn giơ con dao lên. "Ta đã đi quá xa để dừng lại bây giờ. Đêm rằm sắp đến, khi sức mạnh của pho tượng đạt đến đỉnh điểm. Ta cần nó để tiếp tục duy trì quyền lực của mình."

"Và ông cần một vật hiến tế," Hoa nói, cuối cùng cũng hiểu ra. "Đó là lý do ông đưa tôi về làng này."

"Thông minh," ông Trưởng thôn cười nhạt. "Đúng vậy, ta cần một người có 'con mắt âm' làm vật hiến tế. Và con là người hoàn hảo, Hoa à. Ta đã biết điều đó ngay từ khi Tuấn đưa con về giới thiệu."

"Nhưng tại sao phải là người có 'con mắt âm'?" Hoa hỏi, cố gắng kéo dài thời gian.

"Vì chỉ có họ mới có thể kết nối hai thế giới," ông Năm bất ngờ lên tiếng. "Đó là lý do ta đã giúp ông Trưởng thôn. Ta đã phản bội dòng họ của mình, phản bội nhiệm vụ canh giữ pho tượng, vì ông ấy đã hứa sẽ giải thoát cho vợ ta - người cũng đang bị giam cầm trong cây đa."

"Ông đã giam giữ bao nhiêu linh hồn trong cây đa vậy, cha?" Tuấn hỏi, ghê tởm.

"Đủ để xây dựng một đội quân," ông Trưởng thôn đáp với nụ cười đắc thắng. "Một đội quân của linh hồn, sẵn sàng phục vụ ta khi ta hoàn thành nghi lễ đêm rằm."

Ông tiến lại gần hơn, con dao lễ lấp lánh dưới ánh trăng. "Bây giờ, hãy đưa pho tượng cho ta, con trai. Và có lẽ ta sẽ tha cho vợ con."

Tuấn nhìn xuống pho tượng trong tay mình, rồi nhìn sang Hoa. Trong một thoáng, ánh mắt họ gặp nhau, và Hoa biết Tuấn đang nghĩ gì.

"Không bao giờ," Tuấn nói, bất ngờ ném pho tượng xuống đất. Trước khi ông Trưởng thôn kịp phản ứng, Tuấn đã dùng xẻng đập mạnh vào pho tượng.

"KHÔNG!" ông Trưởng thôn gào lên, lao về phía con trai mình.

Nhưng đã quá muộn. Pho tượng vỡ thành nhiều mảnh, và từ những mảnh vỡ, một luồng ánh sáng xanh lạ lùng phóng ra, xoáy lên trời đêm. Mặt đất rung chuyển, và từ xa, tiếng gầm rú của cây đa cổ thụ vang vọng qua cả làng.

"Ngươi đã làm gì vậy?!" ông Trưởng thôn gào lên, khuôn mặt biến dạng vì kinh hoàng. "Ngươi không biết ngươi vừa giải phóng cái gì đâu!"

Từ những mảnh vỡ của pho tượng, những bóng đen bắt đầu hình thành, cuộn xoáy trong không khí như khói đen. Những bóng đen đó dần dần tạo thành hình dạng của con người - những linh hồn đã bị giam cầm trong cây đa, giờ đã được giải thoát.

Một trong những bóng đen đó bay đến trước mặt Tuấn, và khi nó hiện rõ, Tuấn nhận ra đó là mẹ mình. Khuôn mặt bà Lan hiện lên rõ ràng, đôi mắt đầy yêu thương nhưng cũng chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm.

"Con trai," linh hồn bà Lan lên tiếng, giọng như gió thổi, "Con đã giải thoát cho mẹ và những linh hồn khác. Nhưng mẹ không thể siêu thoát cho đến khi tìm được thể xác của mình."

"Mẹ ơi," Tuấn nức nở, đưa tay ra như muốn chạm vào mẹ, nhưng tay anh chỉ xuyên qua bóng đen. "Thể xác mẹ ở đâu?"

"Trong căn hầm bí mật dưới gốc đa," bà Lan đáp. "Nơi mà cha con đã giam giữ tất cả những người có thể xác còn sống."

Ông Trưởng thôn, lúc này đã hết đường thoát, bỗng cười phá lên một cách điên loạn. "Các người tưởng mọi chuyện đã kết thúc sao? Không! Các người đã phá vỡ phong ấn, và giờ đây, không có gì có thể ngăn cản Thần Mục nữa!"

Ngay khi dứt lời, một tiếng gầm rú kinh hoàng vang lên từ phía cây đa. Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn, và cây đa cổ thụ dường như đang... di chuyển. Những rễ cây vươn lên khỏi mặt đất, uốn lượn như những con rắn khổng lồ, di chuyển về phía nghĩa trang.

"Chạy đi!" ông Năm hét lên. "Đó là Thần Mục trong hình dạng thực sự của ngài! Không có pho tượng để giam cầm, ngài đã tự do!"

Hoa, Tuấn, và những người khác bắt đầu chạy, nhưng ông Trưởng thôn đứng yên tại chỗ, đôi mắt trống rỗng, như thể đã chấp nhận số phận.

"Ta đã phục vụ ngươi ba mươi năm, thưa Thần Mục," ông thì thầm. "Giờ đây, hãy ban cho ta quyền lực như ngươi đã hứa."

Những rễ cây đầu tiên đã đến nghĩa trang, quấn lấy ông Trưởng thôn. Nhưng thay vì ban cho ông quyền lực, chúng siết chặt, kéo ông xuống lòng đất. Tiếng hét của ông Trưởng thôn vang lên trong đêm, rồi đột ngột im bặt khi ông biến mất dưới mặt đất.

Trong khi đó, những linh hồn giờ đã tự do đang bay về phía cây đa, dẫn đường cho Hoa và Tuấn. Tại gốc đa, một căn hầm bí mật đã hiện ra - cánh cửa lộ ra khi những rễ cây chuyển động.

Họ đi xuống căn hầm và kinh ngạc trước cảnh tượng hiện ra - hàng chục người đang nằm trên những chiếc giường đơn sơ, tất cả đều trong trạng thái ngủ say, được nuôi dưỡng bằng những ống dẫn và máy móc cổ lỗ. Và ở giữa căn phòng là một người phụ nữ trung niên - bà Lan, mẹ của Tuấn.

"Mẹ!" Tuấn chạy đến, nắm lấy tay mẹ mình đã lạnh lẽo sau bao năm ngủ say.

Lúc này, linh hồn bà Lan xuất hiện bên cạnh thể xác mình. "Đã đến lúc," bà nói. "Nhưng con phải giúp mẹ và những người khác."

"Làm thế nào?" Tuấn hỏi, nước mắt ràn rụa.

"Bằng cách hoàn thành nghi lễ," ông Năm nói, đã theo họ xuống hầm. "Ta đã làm điều sai trái, nhưng giờ ta sẽ chuộc lỗi. Ta biết cách để đưa linh hồn trở về thể xác."

Trong khi đó, bên trên, cây đa đang rung chuyển dữ dội. Những cành cây vươn dài ra như những cánh tay, quét qua các mái nhà trong làng. Dân làng chạy tán loạn, tiếng kêu gào hoảng sợ vang lên khắp nơi.

Ông Năm nhanh chóng chuẩn bị nghi lễ: vẽ những biểu tượng cổ xưa trên nền đất, đốt hương trầm và tụng những câu thần chú bằng một ngôn ngữ cổ mà Hoa chưa từng nghe qua.

"Khi linh hồn trở về thể xác," ông Năm giải thích, "sức mạnh của họ kết hợp lại sẽ tạo ra một lá chắn để phong ấn Thần Mục một lần nữa. Nhưng cần có người dẫn đường - một người có 'con mắt âm'."

Hoa hiểu rằng đó chính là vai trò của cô. "Tôi phải làm gì?"

"Đứng giữa vòng tròn, kết nối với các linh hồn, dẫn họ trở về thể xác của họ."

Hoa bước vào trung tâm vòng tròn, nhắm mắt lại và đưa hai tay ra. Cô cảm thấy những luồng khí lạnh - những linh hồn - bay quanh mình, mỗi lúc một gần hơn.

Ông Năm bắt đầu tụng niệm lớn hơn, nhanh hơn. Mặt đất rung chuyển, và từ trên cao, tiếng gầm của Thần Mục càng lúc càng giận dữ. Ngài biết mình sắp bị phong ấn một lần nữa.

Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Hoa thấy mình đang đứng giữa hai thế giới - thế giới của người sống và người chết. Cô thấy vô số linh hồn bay quanh mình, và cô đang dẫn họ đi qua một cánh cổng ánh sáng, trở về với thể xác của họ.

Đột nhiên, một trong những rễ cây đa đâm xuyên qua trần hầm, lao thẳng về phía Hoa. Tuấn hét lên, lao đến che chắn cho vợ. Nhưng trước khi rễ cây chạm đến họ, nó bị chặn lại bởi một hàng rào vô hình tạo nên từ những linh hồn đang bay quanh vòng tròn.

"Tiếp tục!" ông Năm hét lên. "Nghi lễ gần hoàn thành!"

Hoa tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, dẫn dắt những linh hồn cuối cùng trở về thể xác. Một ánh sáng chói lòa bùng lên từ trung tâm vòng tròn, lan tỏa khắp căn hầm, rồi xuyên qua trần đất, bao phủ lấy cây đa.

Cây đa rung chuyển dữ dội, những rễ cây co giật như đang đau đớn. Rồi đột nhiên, tất cả chìm vào im lặng. Ánh sáng dần tan biến, và khi Hoa mở mắt ra, cô thấy mọi người trong căn hầm đang từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

Tuấn quỳ bên cạnh mẹ mình, nắm chặt tay bà. Đôi mắt bà Lan từ từ mở ra, nhìn con trai mình với đôi mắt ngấn lệ.

"Con trai," bà thì thầm, giọng khàn đặc sau nhiều năm không nói. "Mẹ đã về rồi."

Tuấn ôm chầm lấy mẹ, nước mắt tuôn rơi.

Ông Năm đứng một bên, vẻ mặt nhẹ nhõm nhưng cũng đầy tội lỗi. "Ta đã phạm sai lầm lớn khi giúp ông Trưởng thôn. Nhưng giờ đây, ta sẽ làm những gì cần thiết để chuộc lỗi. Ta sẽ chăm sóc những người này cho đến khi họ hồi phục hoàn toàn."

Hoa bước ra khỏi vòng tròn, cơ thể yếu ớt như vừa trải qua một cuộc hành trình dài. Tuấn vội đến đỡ lấy cô.

"Em không sao chứ?" anh hỏi, lo lắng.

"Em ổn," Hoa mỉm cười yếu ớt. "Mọi chuyện đã kết thúc chưa?"

"Rồi," ông Năm gật đầu. "Thần Mục đã bị phong ấn trở lại trong cây đa. Nhưng lần này, không phải bằng pho tượng, mà bằng sức mạnh của tất cả những linh hồn đã được giải thoát. Một phong ấn mạnh mẽ hơn, bền vững hơn."

Họ từ từ đưa mọi người ra khỏi căn hầm. Bên ngoài, bình minh đang lên, những tia nắng đầu tiên chiếu lên cây đa cổ thụ. Cây đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng giờ đây, nó toát lên một năng lượng bình yên, như thể đang ngủ một giấc ngủ yên bình.

Dân làng bắt đầu tụ tập xung quanh, ngạc nhiên và sửng sốt khi thấy những người đã "chết" từ lâu giờ đây trở về. Những cuộc đoàn tụ đầy nước mắt diễn ra khắp nơi.

Bà Lan, được Tuấn dìu đi, nhìn quanh làng với đôi mắt ngỡ ngàng. "Mọi thứ đã thay đổi nhiều quá," bà nói.

"Nhưng con vẫn ở đây, mẹ ạ," Tuấn mỉm cười. "Và giờ con đã có Hoa."

Hoa tiến lại gần, nắm tay mẹ chồng. "Con rất vui được gặp mẹ, không chỉ trong mơ mà trong đời thực."

Bà Lan mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương. "Mẹ biết con là người có 'con mắt âm', ngay từ khi con bước vào làng này. Đó là lý do mẹ đã cố liên lạc với con trong giấc mơ. Cảm ơn con, Hoa, vì đã cứu tất cả chúng ta."

Họ nhìn về phía cây đa cổ thụ, giờ đây đứng yên bình dưới ánh nắng ban mai. Dù biết Thần Mục vẫn còn đó, bị phong ấn bên trong, nhưng cây đa không còn là nguồn gốc của nỗi sợ hãi nữa. Nó đã trở thành biểu tượng của sự chữa lành, của việc quá khứ được hòa giải.

"Chúng ta sẽ làm gì với cây đa và ngôi nhà đó?" Hoa hỏi khẽ.

"Chúng ta sẽ sống ở đó," Tuấn đáp, vòng tay qua vai Hoa. "Không phải để trốn chạy quá khứ, mà để làm chứng cho tương lai. Để đảm bảo rằng những gì đã xảy ra sẽ không bao giờ lặp lại."

Khi ánh nắng chiếu rọi hoàn toàn, làng Vũ Đại dường như sáng hơn, sống động hơn. Những bí mật đen tối đã được phơi bày, những linh hồn đã được giải thoát, và lời nguyền đã được phá vỡ.

Nhưng cây đa cổ thụ vẫn đứng đó, như một lời nhắc nhở về sức mạnh của bóng tối và ánh sáng, về ranh giới mỏng manh giữa thế giới người sống và người chết. Và trong tâm khảm của mỗi người dân làng Vũ Đại, họ biết rằng, dù Thần Mục đã bị phong ấn, nhưng ngài vẫn đang quan sát, chờ đợi một ngày nào đó, khi phong ấn suy yếu, ngài sẽ trở lại...

~ HẾT ~

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao