Chương 2: Lời thì thầm trong đêm
Ba ngày trôi qua kể từ cuộc trò chuyện với bà Sáu, và những hiện tượng kỳ lạ ngày càng gia tăng. Hoa bắt đầu nhận thấy những điều mà trước đây cô không hề để ý. Tiếng bước chân nhẹ nhàng trong nhà khi không có ai. Những vật dụng bỗng nhiên thay đổi vị trí. Và đáng sợ nhất là cảm giác luôn có ai đó đang theo dõi mình, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn, khi màn đêm buông xuống làng Vũ Đại.
Mỗi đêm, giấc mơ của Hoa lại trở nên sống động hơn. Trong mơ, cô thấy mình đứng trước cây đa cổ thụ. Từ những rễ cây chằng chịt, một dòng chất lỏng đỏ thẫm chảy ra, thấm vào đất. Và từ thân cây, một khuôn mặt dần hiện lên - khuôn mặt của một người đàn ông trung niên với đôi mắt trũng sâu, da tái nhợt.
"Tìm nó... Tìm thi thể..." khuôn mặt ấy thì thầm, "dưới gốc đa..."
Hoa tỉnh giấc trong hoảng loạn, mồ hôi ướt đẫm. Bên cạnh cô, Tuấn vẫn ngủ say. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng - "giờ âm" như dân làng vẫn gọi, khi ranh giới giữa thế giới người sống và người chết mỏng manh nhất.
Qua khe cửa sổ, Hoa nhìn ra ngoài. Trăng đã tròn hơn, chỉ còn vài ngày nữa là đến rằm. Dưới ánh trăng bạc, cây đa hiện lên như một con quái vật khổng lồ với hàng trăm xúc tu đang vươn xuống mặt đất. Và dưới gốc đa, Hoa thấy một ánh sáng nhỏ, yếu ớt, như ngọn nến đang chập chờn.
"Có ai đó ở dưới gốc đa vào giờ này sao?" Hoa tự hỏi. Sự tò mò lấn át nỗi sợ hãi, cô khoác áo và lẻn ra khỏi nhà.
Đêm khuya trong làng quê vắng lặng đến rợn người. Không có tiếng động vật, không có tiếng côn trùng, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá cây đa, tạo nên âm thanh như tiếng thì thầm, tiếng khóc than. Hoa rón rén tiến về phía cây đa, tim đập thình thịch.
Khi đến gần, cô nhận ra đó không phải ngọn nến mà là một bóng người đang quỳ trước miếu thờ dưới gốc đa, tay cầm nhang. Trong ánh trăng mờ ảo, Hoa nhận ra đó là ông Năm - người thủ từ già của đình làng, một người ít nói và sống tách biệt với dân làng.
"Ông Năm?" Hoa gọi khẽ.
Người đàn ông giật mình quay lại, cặp mắt già nua mở to vì ngạc nhiên và... sợ hãi?
"Cô... cô Hoa? Sao cô lại ra đây vào giờ này?" Ông Năm hỏi, giọng run run.
"Tôi thấy ánh sáng nên tò mò..." Hoa đáp, rồi hỏi lại, "còn ông, ông đang làm gì ở đây?"
Ông Năm nhìn quanh như sợ có ai đó đang nghe lén, rồi thì thầm: "Tôi đang cúng vong... để họ yên nghỉ."
"Vong? Ông đang cúng cho ai?" Hoa cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
"Cho gia đình ông Cả Thành," ông Năm đáp, "và cho những người khác đã chết ở đây."
"Những người khác? Còn có ai khác chết ở đây sao?"
Ông Năm im lặng một lúc, như đang đấu tranh nội tâm, rồi thở dài: "Cô theo tôi. Có điều tôi phải cho cô xem."
Ông dẫn Hoa đi vòng quanh gốc đa, đến một vị trí mà rễ cây tạo thành một hốc lớn. Ông Năm quỳ xuống, bới đất lên, và lấy ra một vật gì đó được bọc trong vải đỏ cũ kỹ. Khi ông mở lớp vải ra, Hoa suýt hét lên vì kinh hoàng - đó là một quyển sổ da cũ, bìa màu đen, và trên bìa có vẽ hình một cây đa với khuôn mặt người.
"Đây là nhật ký của tôi," ông Năm nói. "Tôi đã ghi lại mọi chuyện xảy ra trong làng này từ hơn bốn mươi năm qua. Những chuyện mà không ai dám nói đến."
Ông mở quyển sổ ra, giở đến một trang đã ngả vàng. Trong ánh trăng, Hoa đọc thấy một danh sách tên người, với ngày tháng bên cạnh.
"Đây là gì vậy?"
"Danh sách những người đã chết không bình thường trong làng này," ông Năm đáp. "Tất cả đều liên quan đến cây đa này."
Hoa lướt qua danh sách và giật mình khi thấy dòng cuối cùng: "Gia đình Cả Thành - 4 người - Rằm tháng 7 năm 1995."
"Nhưng... bà Sáu nói họ chết vì ngộ độc thực phẩm?" Hoa lắp bắp.
"Đó là điều mà Trưởng thôn - cha chồng cô - muốn mọi người tin," ông Năm lắc đầu. "Sự thật còn kinh khủng hơn nhiều."
Ông lật qua vài trang, đến một đoạn viết tay dài. "Đọc đi, cô sẽ hiểu."
Dưới ánh trăng, Hoa đọc những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc:
"Rằm tháng 7/1995 - Đêm nay, một điều khủng khiếp đã xảy ra. Gia đình ông Cả Thành - người đã mua đất gần cây đa và xây nhà - đã chết trong đau đớn. Tôi là người đầu tiên phát hiện ra họ sáng nay. Cảnh tượng ấy sẽ ám ảnh tôi suốt đời. Thi thể họ co quắp, mắt trợn trừng, miệng há hốc như thể đã nhìn thấy điều gì đó không thể tưởng tượng nổi trước khi chết. Trên tường, viết bằng máu, là dòng chữ: 'TRẢ LẠI NHỮNG GÌ CÁC NGƯỜI ĐÃ LẤY'.
Trưởng thôn ra lệnh xóa bỏ dòng chữ và phao tin rằng gia đình họ chết vì ngộ độc thực phẩm. Nhưng tôi biết sự thật. Đó là lời nguyền của cây đa. Cây đa đang đòi lại thứ đã bị lấy đi..."
Hoa cảm thấy tay chân run rẩy. "Lời nguyền? Và thứ gì đã bị lấy đi?"
"Một bí mật được chôn giấu dưới gốc đa," ông Năm thì thầm. "Cây đa này không phải cây thường. Nó là 'cây thiêng', nơi trú ngụ của các vong hồn. Và dưới gốc nó, người xưa đã chôn cất một thứ gì đó linh thiêng. Ông Cả Thành, khi xây nhà, đã đào lên và lấy đi."
"Là vật gì vậy?" Hoa hỏi, cảm thấy khó thở.
"Không ai biết chắc. Nhưng có tin đồn rằng đó là một pho tượng cổ, được tạc từ một loại đá đặc biệt. Tượng của một vị thần cổ xưa, từ trước khi Phật giáo và Nho giáo đến vùng đất này."
"Và ông Cả Thành đã lấy nó?"
"Đúng vậy. Ông ta đã đào lên khi xây nhà và giữ nó trong nhà mình. Đêm đó, cả gia đình ông chết. Và pho tượng... biến mất."
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm lay động những chiếc lá trên cây đa. Hoa cảm thấy như ngàn cặp mắt vô hình đang nhìn xuống mình.
"Nhưng tại sao lại là nhà tôi? Tại sao linh hồn họ không siêu thoát sau ba mươi năm?" Hoa hỏi, giọng run run.
"Vì pho tượng vẫn chưa được trả lại," ông Năm đáp. "Và có lẽ... linh hồn họ cần sự giúp đỡ của cô."
"Giúp đỡ gì?"
"Tìm lại pho tượng và trả nó về nơi nó thuộc về - dưới gốc đa này."
Hoa lắc đầu, cảm thấy choáng váng. "Tại sao lại là tôi? Tôi thậm chí còn không biết pho tượng trông như thế nào!"
"Vì cô đang sống trong ngôi nhà đó. Và..." ông Năm nhìn thẳng vào mắt Hoa, "vì cô có 'con mắt âm' - khả năng nhìn thấy và giao tiếp với thế giới bên kia."
"Tôi không có khả năng gì cả!" Hoa phản đối.
"Cô nghe thấy tiếng gọi của họ, phải không? Cô nhìn thấy họ trong giấc mơ? Đó là dấu hiệu. Cô được chọn."
Ông Năm đặt tay lên vai Hoa, giọng trở nên khẩn thiết: "Đêm rằm sắp đến. Nếu pho tượng không được trả lại trước đêm đó, lời nguyền sẽ lặp lại. Và lần này, nạn nhân có thể là cô và chồng cô."
Hoa cảm thấy như thế giới xung quanh đang quay cuồng. Cô không biết phải tin vào đâu - lời của Tuấn hay lời của ông Năm. Nhưng những giấc mơ, những tiếng thì thầm, và cảm giác bị theo dõi kia... tất cả đều quá thật.
"Tôi phải làm gì bây giờ?" Cô hỏi, giọng yếu ớt.
"Về nhà và tìm kiếm. Pho tượng phải ở đâu đó trong ngôi nhà của cô. Có thể được giấu trong tường, dưới sàn, hoặc ở một nơi bí mật nào đó. Và cẩn thận với cha chồng cô - ông ấy biết nhiều hơn những gì ông ấy nói."
Khi Hoa quay trở về nhà, trời đã gần sáng. Cô lẻn vào phòng ngủ và thấy Tuấn vẫn đang ngủ say. Hoặc ít nhất anh có vẻ như vậy. Nhưng khi cô trèo lên giường, cô cảm thấy cơ thể Tuấn cứng đờ, như thể anh đang cố gắng giả vờ ngủ.
"Anh đã thức à?" Hoa hỏi nhẹ nhàng.
Không có trả lời. Hoa nằm xuống, trái tim đập loạn nhịp. Cô cần phải tìm pho tượng đó, nhưng làm sao để tìm trong khi không biết nó trông như thế nào, và không muốn Tuấn hay cha chồng phát hiện?
Cô nhắm mắt lại, cố gắng chợp mắt trước khi bình minh. Và khi cô trôi vào giấc ngủ, cô lại nghe thấy tiếng thì thầm: "Tìm tôi... trong bức tường... phía sau bàn thờ..."
Sáng hôm sau, khi Hoa thức dậy, Tuấn đã đi làm. Trên bàn có một mảnh giấy: "Anh phải đi công tác gấp, hai ngày nữa mới về. Cố gắng đừng nghe những chuyện mê tín của dân làng. Anh yêu em."
Hoa nhìn mảnh giấy, cảm thấy một nỗi sợ hãi mới. Tuấn đi vắng, có nghĩa cô sẽ ở nhà một mình. Một mình đối diện với những bí mật đang chờ được khám phá, và có lẽ cả những hiểm nguy chưa biết.
Cô đi vào phòng thờ, nơi đặt bàn thờ gia tiên của nhà chồng. Bàn thờ được đặt sát tường, với những bức ảnh cũ của ông bà đã khuất. Hoa đứng nhìn bức tường phía sau bàn thờ, tự hỏi liệu giấc mơ đêm qua có phải là dấu hiệu thực sự hay chỉ là trí tưởng tượng của mình.
Cô tiến lại gần hơn, đặt tay lên bức tường. Đó là một bức tường gạch bình thường, sơn màu trắng ngà, không có gì đặc biệt. Nhưng khi cô gõ nhẹ lên đó, cô nhận ra một điều - có một phần phát ra âm thanh rỗng, khác với phần còn lại của bức tường.
Tim Hoa đập mạnh. Có thể nào có một khoảng trống đằng sau bức tường không? Một nơi bí mật để giấu một vật gì đó?
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Hoa giật mình, vội vàng rời khỏi phòng thờ. Khi mở cửa, cô ngạc nhiên khi thấy cha chồng mình - ông Trưởng thôn - đang đứng đó với nét mặt nghiêm trọng.
"Con dâu, ta cần nói chuyện với con," ông nói, giọng trầm và căng thẳng. "Ta biết con đã gặp ông Năm đêm qua."
Hoa cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Làm sao ông ấy biết được?
"Con đang tìm kiếm một thứ mà con không nên tìm," ông Trưởng thôn tiếp tục, bước vào nhà. "Và ta e rằng, điều đó sẽ đặt con vào nguy hiểm lớn."
Khi ông đóng cửa lại, Hoa nhận ra rằng mình đang mắc kẹt - giữa những bí mật của quá khứ, lời nguyền của cây đa cổ thụ, và có lẽ cả những ý đồ chưa được tiết lộ của chính gia đình chồng mình...