Chương 4: Sự trở về của Tuấn

Hoa không thể ngủ lại sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa ông Trưởng thôn và ông Năm. Cô nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, tâm trí quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Nếu pho tượng là giả, vậy bản thật đang ở đâu? Và tại sao ông Trưởng thôn - cha chồng cô - lại tỏ ra lo lắng về điều đó?

Những lời cảnh báo của linh hồn mẹ Tuấn vẫn vang vọng trong tâm trí cô: "Cẩn thận với người đàn ông đứng đầu làng." Càng nghĩ, Hoa càng thấy rợn người. Nếu ông Trưởng thôn thực sự là kẻ đứng sau tất cả những cái chết bí ẩn, vậy cô đang sống dưới cùng một mái nhà với một kẻ giết người?

Bình minh đến chậm chạp, như thể thời gian đang trôi qua một cách miễn cưỡng. Khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Hoa nghe thấy tiếng động cơ xe máy ngoài sân. Cô vội vàng nhìn ra và thấy ông Trưởng thôn đang rời đi, phía sau xe là ông Năm.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đang ở một mình trong nhà. Đây là cơ hội để tìm hiểu thêm, nhưng cô phải hành động nhanh chóng. Không biết bao giờ họ sẽ quay lại.

Vừa mặc vội quần áo, Hoa vừa lập kế hoạch trong đầu. Nếu pho tượng kia là giả, vậy bản thật phải được giấu ở đâu đó. Và ai sẽ là người giữ nó nếu không phải ông Trưởng thôn?

Cô quyết định bắt đầu tìm kiếm từ căn phòng riêng của ông Trưởng thôn - một nơi mà cô chưa bao giờ vào kể từ khi chuyển đến. Căn phòng ở cuối hành lang, luôn khóa kín.

Hoa thử mở cửa, nhưng như dự đoán, nó đã bị khóa. Cô nhìn quanh, tìm kiếm chìa khóa dự phòng, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, cô quyết định dùng cách mạnh - lấy cây kéo từ phòng khách và cậy ổ khóa.

Sau vài phút vật lộn, cánh cửa bật mở với một tiếng kêu ken két. Căn phòng tối om và mùi ẩm mốc xộc vào mũi cô. Hoa bật đèn lên và sững sờ trước cảnh tượng hiện ra.

Không gian như một bảo tàng nhỏ về lịch sử làng Vũ Đại. Trên tường treo đầy những bức ảnh cũ, sơ đồ phả hệ, và các tài liệu cổ được đóng khung cẩn thận. Một bàn làm việc lớn kê sát tường, trên đó là hàng đống sách và giấy tờ. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Hoa nhất là một tủ kính nhỏ đặt ở góc phòng, bên trong là những hiện vật cổ: đồng tiền xu, mảnh gốm, và một vài đồ trang sức cổ xưa.

Hoa tiến lại gần tủ kính, cảm thấy tim đập mạnh. Có thể nào pho tượng thật được cất giữ ở đây không? Cô mở cửa tủ và xem xét từng hiện vật, nhưng không thấy gì giống một pho tượng cả.

Thất vọng, cô quay sang xem xét bàn làm việc của ông Trưởng thôn. Trên đó là một quyển sổ da đã cũ, giống như quyển sổ của ông Năm. Hoa mở nó ra và nhận ra đó là nhật ký của ông Trưởng thôn, được viết từ hơn ba mươi năm trước.

Hoa lật nhanh các trang, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào về cây đa và pho tượng. Và rồi, cô dừng lại ở một trang có đề ngày 20/7/1995 - ba ngày sau cái chết của gia đình ông Cả Thành:

"Tôi đã làm điều không tưởng - đánh cắp pho tượng Thần Mục từ hiện trường. Không ai biết tôi đã lấy nó trong lúc hỗn loạn sau khi phát hiện ra các thi thể. Pho tượng này có một sức mạnh kỳ lạ mà tôi có thể cảm nhận được khi chạm vào nó. Theo những tài liệu cổ mà tôi đã nghiên cứu, Thần Mục không chỉ là vị thần trừng phạt mà còn là vị thần ban phước. Ai sở hữu pho tượng này sẽ có quyền lực vô biên - quyền lực kiểm soát cả sống và chết. Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của người thân. Đó là lý do gia đình ông Cả Thành phải chết - họ sở hữu pho tượng nhưng không hiểu giá trị thực sự của nó.

Tôi sẽ không mắc sai lầm tương tự. Tôi đã tạo ra một bản sao hoàn hảo và giấu nó trong ngôi nhà của ông Cả, nơi mà một ngày nào đó, ai đó sẽ tìm thấy và tưởng đó là bản gốc. Còn bản thật, tôi sẽ giữ nó an toàn và sử dụng sức mạnh của nó. Chỉ có điều, tôi phải tìm một người thay thế để hiến tế..."

Hoa cảm thấy như máu trong người đông cứng lại. Những nghi ngờ của cô đã được xác nhận. Ông Trưởng thôn chính là kẻ đứng sau tất cả. Ông ta đã giết vợ mình - mẹ của Tuấn - như một vật hiến tế cho pho tượng. Và giờ đây, có lẽ ông đang nhắm đến Hoa.

Cô lật tiếp những trang sau và tìm thấy những ghi chép về các nghi lễ, bùa chú, và cách sử dụng sức mạnh của pho tượng. Theo những ghi chép này, cứ ba mươi năm một lần, vào đêm rằm tháng Bảy, pho tượng sẽ đòi hỏi một sinh mạng để tiếp tục ban sức mạnh cho người sở hữu nó.

"Vậy ra đó là lý do cha chồng mình đồng ý cho Tuấn cưới mình về đây," Hoa thì thầm, cảm thấy lạnh toát. "Mình là vật hiến tế tiếp theo."

Nhưng vẫn còn một câu hỏi chưa được giải đáp - pho tượng thật được giấu ở đâu? Hoa tiếp tục lục tìm trong phòng, kiểm tra từng ngăn kéo, từng khe hở, nhưng không có kết quả.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng động từ phía trước nhà. Hoa vội vàng đặt mọi thứ về vị trí cũ, tắt đèn và lẻn ra khỏi phòng, khép cửa lại. Cô vừa kịp trở về phòng mình thì cửa trước mở ra.

"Hoa ơi, anh về rồi đây!"

Giọng Tuấn vang lên từ phòng khách. Hoa cảm thấy vừa mừng vừa lo. Mừng vì cuối cùng chồng cô đã trở về, lo vì cô không biết phải nói gì với anh. Làm sao cô có thể nói rằng cha anh là một kẻ giết người và đang âm mưu giết cô?

"Em đang ở đâu vậy?" Tuấn gọi lớn, đi vào trong nhà.

"Em... em ở trong phòng," Hoa đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Tuấn xuất hiện ở cửa phòng, khuôn mặt tươi cười. "Anh nhớ em quá. Công việc ở huyện xong sớm nên anh về luôn."

Anh tiến lại gần và ôm lấy Hoa. Cô cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, không thể đáp lại cái ôm một cách tự nhiên.

"Em sao vậy?" Tuấn hỏi, nhận ra sự căng thẳng của vợ. "Em trông nhợt nhạt lắm. Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không, em chỉ... mệt một chút thôi," Hoa nói dối. "Em không ngủ được mấy đêm nay."

"Vẫn là những cơn ác mộng à?" Tuấn hỏi, vẻ mặt lo lắng. "Anh đã bảo em đừng nghe những chuyện ma quỷ của dân làng mà."

Hoa không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô có nên nói với Tuấn về tất cả những gì mình đã phát hiện không? Về pho tượng Thần Mục, về cha anh, và về cái chết thực sự của mẹ anh? Liệu anh có tin cô không, hay anh sẽ nghĩ cô đã mất trí?

"Tuấn này," Hoa cuối cùng cũng lên tiếng, "em cần nói chuyện với anh về một việc rất quan trọng."

"Chuyện gì vậy?" Tuấn hỏi, giọng trở nên nghiêm túc.

"Về ngôi nhà này, về cây đa, và... về cha anh."

Khuôn mặt Tuấn biến sắc. "Cha tôi? Ông ấy đã làm gì?"

Hoa hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra sự thật. "Anh có biết mẹ anh thực sự chết như thế nào không?"

Tuấn nhíu mày. "Sao em lại hỏi về mẹ anh? Bà ấy mất vì bệnh tim, anh đã nói với em rồi."

"Không phải vậy," Hoa lắc đầu. "Mẹ anh chết dưới gốc đa, giống như gia đình ông Cả Thành. Và người đứng sau những cái chết đó... là cha anh."

Tuấn lùi lại một bước, mặt tái nhợt. "Em... em đang nói cái gì vậy? Đây là chuyện đùa gì đó hả?"

"Em ước gì đó chỉ là chuyện đùa," Hoa nói, giọng run run. "Nhưng em đã đọc nhật ký của cha anh. Ông ấy đã lấy pho tượng Thần Mục từ nhà ông Cả Thành sau khi họ chết, tạo ra một bản sao, và sử dụng sức mạnh của pho tượng thật để có quyền lực. Nhưng cái giá phải trả là sinh mạng người thân - mẹ anh."

Tuấn đứng bất động, mặt cắt không còn giọt máu. Trong một thoáng, Hoa tưởng anh sẽ nổi giận, buộc tội cô nói dối. Nhưng thay vào đó, anh chỉ thì thầm: "Anh đã nghi ngờ điều đó từ lâu..."

"Anh... nghi ngờ?"

"Mẹ anh không có tiền sử bệnh tim," Tuấn nói, giọng trở nên xa xăm. "Và cái chết của bà ấy quá đột ngột. Anh đã tìm kiếm hồ sơ y tế của mẹ mình nhiều năm, nhưng không tìm thấy gì cả. Như thể nó đã bị xóa sạch."

"Vậy tại sao anh không bao giờ đặt câu hỏi với cha mình?"

"Anh sợ," Tuấn thừa nhận, mắt ngấn lệ. "Sợ phải đối mặt với sự thật. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn về cái chết của mẹ."

Hoa tiến lại gần chồng, nắm lấy tay anh. "Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cha anh và ông Năm đang lên kế hoạch thực hiện nghi lễ vào đêm rằm, nhưng với pho tượng giả. Và em e rằng... em sẽ là vật hiến tế tiếp theo."

Tuấn siết chặt tay Hoa. "Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Chúng ta phải tìm pho tượng thật và phá vỡ lời nguyền này."

"Nhưng nó ở đâu? Em đã tìm khắp phòng cha anh nhưng không thấy."

"Có một nơi mà chúng ta chưa kiểm tra," Tuấn nói, ánh mắt bỗng sáng lên. "Mộ mẹ anh."

"Mộ mẹ anh? Tại sao lại là ở đó?"

"Đó là nơi an toàn nhất để giấu một vật linh thiêng. Không ai dám đào mộ người khác. Và nếu mẹ anh đúng là vật hiến tế, có thể pho tượng đã được chôn cùng bà ấy, như một phần của nghi lễ."

Ý tưởng này nghe có vẻ hợp lý, nhưng cũng khiến Hoa rùng mình. "Chúng ta sẽ phải đào mộ mẹ anh sao?"

"Không còn cách nào khác," Tuấn nói, giọng quyết đoán. "Nhưng chúng ta phải đợi đến tối, khi cha anh không ở đây."

"Ông ấy đang ở đâu bây giờ?"

"Anh gặp ông ấy trên đường về. Ông ấy nói đang đi với ông Năm để chuẩn bị cho nghi lễ ngày rằm. Họ sẽ không về cho đến chiều tối."

Hoa nhìn ra cửa sổ, nơi có thể thấy cây đa cổ thụ đứng sừng sững. Trời đang dần tối, và một cơn gió lạnh thổi qua, làm lay động những chiếc lá, tạo nên âm thanh như tiếng thì thầm đáng sợ.

"Tuấn này," Hoa nói, giọng run run, "em nghĩ cây đa kia đang theo dõi chúng ta."

Tuấn nhìn theo ánh mắt của Hoa. Và trong một thoáng, anh tưởng như thấy một khuôn mặt hiện lên trên thân cây - khuôn mặt của một người phụ nữ với đôi mắt buồn bã. Khuôn mặt của mẹ anh.

"Mẹ đang cố giúp chúng ta," Tuấn thì thầm. "Bà ấy muốn chúng ta phá vỡ lời nguyền này."

Khi đêm buông xuống, Hoa và Tuấn chuẩn bị cho nhiệm vụ đáng sợ phía trước - đào mộ mẹ Tuấn để tìm pho tượng Thần Mục thật. Họ không biết rằng, trong bóng tối, ông Trưởng thôn đã trở về và đang âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của họ. Ông biết bí mật của mình đã bị phát hiện, và ông sẽ không để ai cản trở nghi lễ đêm rằm sắp tới - nghi lễ mà ông đã chờ đợi suốt ba mươi năm qua...

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao